Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Tổng Tài Lạnh Lùng, Chờ Em Nói Yêu Tôi

Câu lạc bộ tư nhân có rất nhiều huấn luyện viên, có thể căn cứ vào yêu cầu khác nhau của hội viên để lên kế hoạch tập luyện.

Mark là huấn luyện viên riêng của mẹ Triển, Mark vừa nhìn thấy mẹ Triển đến, chạy nhanh tới đón."Triển phu nhân, đã lâu không tới, nhưng mà dáng người của ngìa vẫn tốt như vậy nha" Mark cười nói với mẹ Triển.

"Cậu còn nói nữa, đã lâu tôi không tập luyện, cảm giác cả người không thoải mái nha"

"Vậy hôm nay chúng ta thả lỏng trước, đã lâu không luyện, đột nhiên tập với cường độ cao sẽ không tốt"

"Được, nghe lời cậu"

"Vị này là?" Mark nhìn thấy Lâm Văn đứng bên cạnh mẹ Triển nên hỏi.

"Đây là con dâu tôi, sắp tới sẽ cùng tôi đi tập." Mẹ Triển sớm đem Lâm Văn coi là con dâu của mình, gặp người khác liền giới thiệu nói Lâm Văn chính là con dâu của bà.

Mọi người đều biết nói triển mụ mụ có một con một cái nữ nhi, nói là con dâu, mọi người đều tưởng triển mụ mụ con lớn nhất lão bà đâu.

"Con dâu nha" Mark có điểm thất vọng nhìn Lâm Văn, đáng tiếc thật, một cô gái xinh đẹp như vậy mà đã kết hôn."Không biết con dâu của Triển phu nhân có cần tôi giúp gì hay không? Cam đoan sau khi luyện tập dáng người càng hoàn mỹ" Mark nhìn Lâm Văn nói.

Lâm Văn nhìn Mark một cái, sau đó nói với mẹ Triển "Không cần thiết đâu mẹ, con lại đằng kia chạy bộ là được rồi"

"No, no, không phải chạy bộ là tập thể hình nha, về mặt này thì có rất nhiều kiến thức, nếu cô không chê thì chúng ta có thể ngồi xuống uống chén cà phê chậm rãi thảo luận." Mark như trước nhìn chằm chằm Lâm Văn không thôi.

Tại những câu lạc bộ như thế này sẽ có vô số chuyện ái muội của huấn luyện viên và học viên, tuy rằng chủ nhân những nơi này vẫn không cho phép phát sinh tình huống như vậy, nhưng mọi người ngươi tình ta nguyện, muốn ngăn cũng ngăn không được. Nơi đây đa phần là mấy phu nhân lớn tuổi, dáng người biến dạng nghiêm trọng, cho dù dáng người không biến dạng thì tuổi cũng đã sắp làm bà nội bà ngoại, nhìn lâu khó tránh khỏi sẽ làm người ta cảm thấy ghê tởm. Mà Lâm Văn trước mắt tuổi trẻ lại xinh đẹp, tản mát ra một loại hơi thở cao quý, hấp dẫn Mark tiến lại gần.

"Mark, con dâu tôi nói nó chỉ muốn chạy bộ." Mẹ Triển giận tái mặt, cố ý nhấn mạnh chữ con dâu để cánh cáo Mark.

Cho tới bây giờ Mark cũng chưa gặp qua mẹ Triển có gương mặt giận dữ như vậy, bình thường khuôn mặt mẹ Triển luôn tươi cười với mọi người, cho nên nhanh nói "Vậy, vậy tôi sẽ không quấy rầy,Triển phu nhân tiếp tục đi ạ"

"Văn Văn, con qua bên kia đi, có chuyện gì thì gọi mẹ, khát nước nhớ kêu người mang tới" Mẹ Triển nhìn Lâm Văn nói.

"Dạ, con qua bên đó trước"

Lâm Văn chạy bộ chưa được mười phút đã mệt thở hồng hộc, nhanh ngừng lại. Lâm Văn nghĩ nghĩ sau khi tốt nghiệp đại học nàng cũng chưa vận động nhiều như vậy, luôn ngồi một chỗ đọc sách hoặc viết báo cáo. Không thời gian rèn luyện, mỗi ngày đều ngồi làm việc mười mấy giờ, ra ngoài đều có xe, cũng không đi thang lầu, hiện tại chạy mới có mười phút mà đã cảm thấy hít thở không thông, khó trách thể lực càng ngày càng kém.

"Tiểu thư, cần giúp không?" Một cô gái mặc đồ thể thao bó sát đã đi tới.

Lâm Văn đánh giá cô gái trước mặt một chút, nhìn qua thanh thuần sức sống tinh thần rất phấn chấn, không giống như nàng vừa thấy chỉ biết là người ngồi trong văn phòng rất lâu.

"Cô là huấn luyện viên ở đây?" Lâm Văn nhìn nhìn cô gái lớn nhất cũng khoảng hai mươi tuổi.

"Đúng vậy" Cô gái gật gật đầu.

"Tôi muốn rèn luyện chút thể lực." Lâm Văn nhìn cô gái nói.

"Tôi chú ý, vừa rồi cô chỉ chạy mới có mười phút mà đã mệt đến bất động, hơn nữa tốc độ chỉ ở mức bốn, có thể thấy thể lực của cô rất kém nha, có phải chưa bao giờ vận động hay không" Cô gái nói làm Lâm văn á khẩu không trả lời được.

"Có thể nói như vậy" Bất quá điểm ấy vấn đề nhỏ căn bản nàng không nói chơi.

"Nếu muốn nâng cao thể lực thì cần một khoảng thời gian, không phải ba ngày bốn bữa là có thể luyện được" Cô gái lộ ra nụ cười đáng yêu nhìn Lâm Văn nói.

"Uhm, tôi biết" Lâm Văn gật gật đầu.

"Vậy từ hôm nay trở đi, tôi sẽ là huấn luyện viên của cô, tôi là tiểu Huân, còn cô?" Cô gái vươn tay nhìn Lâm Văn nói.

"Lâm Văn." Lâm Văn cũng vươn tay đơn giản nói.

"Tôi thấy cô rất xinh nhưng lạnh lùng lắm nha, vừa mới nảy Mark còn nhìn chằm chằm vào cô, nhưng mà cô cũng không liếc hắn một cái" Tiểu Huân dựa vào máy chạy bộ nói.

Lâm Văn nhìn nhìn tiểu Huân không nói chuyện, mình lạnh lùng sao sao? Không có mà, là một tổng tài thì không thể nào giống như trẻ con được, điểm ấy Lâm Văn vừa mới vào công ty liền hiểu được, cho nên vài năm nay Lâm Văn mặc kệ làm gì luôn rất lạnh lùng, làm cho người ta loại cảm giác khó tới gần.

"Như vậy đi, tôi sẽ giúp cô thiết kế một thời khóa biểu, bao gồm ăn uống, cô chỉ nghiêm túc dựa theo kế hoạch mà làm, như vậy tôi cam đoan trong vòng một tháng thể lực của cô sẽ có thể tăng vọt" Tiểu Huân khoa trương làm một cái động tác.

Lâm Văn nhẹ giọng cười một chút.

"Cô cười rất đẹp, sao lại không chịu cười nhiều?" Tiểu Huân nhìn thấy Lâm Văn cười rộ lên thực mê người.

"Cô không biết là đứng nói chuyện phiếm mệt chết đi sao?" Lâm Văn nhìn tiểu Huân nói "Chúng ta đi lại quầy bar uống chút gì đi" Lâm Văn cảm giác chân nàng mỏi sắp rút gân, tiểu Huân còn đứng ở đó nói mãi.

"Hôm nay thì như vậy, nhưng mà từ ngày mai bắt đầu đứng nói chuyện nha, không thể luôn ngồi, đối thân thể không tốt, phải đi lại nhiều, vừa thấy cô là biết thường xuyên ngồi văn phòng." Tiểu Huân vừa nói vừa đem Lâm Văn tới quầy bar.

Lâm Văn nhìn thấy ghế dựa chạy nhanh tới ngồi xuống, cũng không quản tiểu Huân đang nói cái gì."Làm phiền cho một chai nước khoáng" Lâm Văn hữu khí vô lực nói.

Rất nhanh nước khoáng để trước mặt nàng, Lâm Văn nhanh uống mấy hớp, mới cảm giác người thư thái một chút, cũng không lưu ý vừa rồi tiểu Huân đang nói cái gì.

"Văn Văn, mệt rồi hả con" Mẹ Triển vừa nói vừa hướng quầy bar đi tới.

"Mẹ, người có mệt không?" Lâm Văn thấy mẹ Triển cũng đã đi tới.

"Có chút mệt, đã lâu không vận động, hôm nay thoáng động vài cái, về sau chậm rãi gia tăng." Mẹ Triển chỉ đứng không ngồi nói với Lâm Văn.

"Triển phu nhân, hai người biết nhau sao?" Tiểu Huân thấy hai người xưng hô hẳn là có vẻ thân.

"Đúng vậy, đây là con dâu dì" Mẹ Triển hào phóng nói.

"A?!" Tiểu Huân có điểm giật mình nhìn Lâm Văn, nhìn qua Lâm Văn so với chính mình không lớn hơn là bao, kết hôn rồi sao?.

"A cái gì, nha đầu kia." Mẹ Triển vỗ vỗ đầu tiểu Huân.

"Không có gì, không có gì, Lâm Văn tuổi trẻ như vậy, như thế nào đã kết hôn chứ."

"Các con cũng biết nhau?" Mẹ Triển phát hiện tiểu Huân kêu thẳng tên Lâm Văn.

"Dạ, hiện tại cô ấy là huấn luyện viên của con" Lâm Văn nói.

"Thật không." Mẹ Triển nhìn nhìn tiểu Huân. Nguyên lai Lâm Văn vẫn là chọn một cô gái làm huấn luyện viên nha, Mẹ Triển vụng trộm nhìn Lâm Văn một cái.

"Mẹ, chúng ta về nha, chân con mỏi nhừ rồi" Lâm Văn nhìn mẹ Triển ôn nhu nói.

"Được, chúng ta đi tắm rửa một cái rồi trở về thôi." Nói xong mẹ Triển cùng Lâm Văn liền cùng nhau đi trở về phòng thay quần áo.

Lâm Văn thong thả tắm rửa một chút, nhưng cảm giác hai chân giống như bị chặt đứt "Chút nữa mẹ lái xe nha, chân con run lên luôn rồi" Lâm Văn ngượng ngùng nhìn mẹ triển nói.

"Văn Văn a, thể lực con kém như vậy nha, có phải chưa bao giờ vận động hay không, điểm ấy cùng mẹ con thật giống nhau, lúc còn đi học, mẹ con cũng chỉ ngồi một chỗ không nhúc nhích, ba Triển con hay nói nói, em nhìn xem tiểu Viên người ta, thật văn tĩnh nha." Mẹ Triển vừa nói còn vừa khoa trương hoa chân múa tay vui sướng.

Lâm Văn buồn cười nhìn mẹ Triển, hai tay không ngừng xoa bóp đùi, xem ra ngày mai chân sẽ càng đau hơn, trong lòng Lâm Văn bi thảm nghĩ.

"Lâm Văn, em không sao chứ, mẹ không đem em đi tập luyện tới tàn phế luôn chứ" Triển Phong thấy từ lúc ăn cơm xong tới giờ Lâm Văn đều xoa xoa chân.

"Không có sao, hôm nay em chạy bộ, cho nên chân có chút mỏi, nhấc chân không nổi"

"Nhấc không nổi hả, Phong giúp em nhấc nha" Nói xong Triển Phong liền bổ nhào vào bên người Lâm Văn đi nâng chân nàng lên.

"A... Phong...... Triển Phong, Phong đừng chạm vào chân em, đau chết mất" Lâm Văn hét lớn.

Triển Phong nghe Lâm Văn kêu lớn tiếng như vậy, sợ tới mức vội buông tay, còn thật sự nhìn lâm văn "Lâm Văn, chân của em thật sự không có việc gì chứ, có muốn Phong đưa em đi gặp bác sĩ" Triển Phong có chút khẩn trương nhìn Lâm Văn.

"Không...... Không có gì, nghỉ ngơi một chút thì tốt rồi, không cần khoa tới nổi phải đi gặp bác sĩ."

"Thật không?"

"Uhm."

"Vậy ngày mai em ở nhà nghỉ ngơi đi, không nên đi, Phong sợ đến lúc đó em lại không thể về nhà được"

"Không muốn em đi?"

"Không có nha, sợ em quá mệt mỏi thôi, Phong không nỡ nhìn bà xã mình phải mệt mỏi" Triển Phong ôm Lâm Văn nằm ở trên giường.

"Đúng rồi, Triển Phong, công ty bên kia hiện tại thế nào?" Lâm Văn vẫn là có điểm lo lắng hỏi.

"Công ty bên kia em không cần quan tâm, có Vương Khiết cùng Trương Dao ở đó, nghe nói Dương Vân cuối tuần sẽ đến đi làm lại, đến lúc đó lại nhiều thêm một người hỗ trợ, em không nên quá lo lắng." Triển phong ôm lâm văn thắt lưng nói.

"Uhm, hy vọng là vậy" Lâm Văn nằm lên cánh tay Triển Phong nặng nề ngủ.

"Văn Văn, con thấy thế nào? Không thích thì đừng đi" Mẹ Triển nhìn Lâm Văn ngay cả đi bình thường đều có chút khó khăn.

"Không có việc gì, mẹ, con có thể đi được mà" Nói còn chưa nói cong, Lâm Văn bắt đầu đi nhanh, chút nữa ngã xuống.

"Văn Văn, Văn Văn, hôm nay chúng ta không đi, dù sao mẹ cũng đang có việc, con nhanh lên lầu nghỉ ngơi đi, con như vậy thì chút nữa tiểu tử kia về nhà thế nào cũng xách đao rượt mẹ" Mẹ Triển nhìn thấy chân Lâm Văn không có chút lực liền bị dọa tới xanh mặt, vội nói.

Lâm Văn thấy chân mình mỏi nhừ, cũng không kiên trì nữa,"Vậy con về phòng nghỉ ngơi, mẹ ra ngoài trên đường nhớ cẩn thận" Lâm Văn chào mẹ Triển sau đó lên lầu nghỉ ngơi.
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!