Lâm Phiên Phiên vừa nghe liền có chút ngơ ngác.
Hôm qua cô còn ở trước mặt bố mẹ nói dối rằng vì công ty đàm phán về một phương án phát triển mà phải đi ngoại tỉnh, không ngờ rằng chuyện này lại thật sự xảy đến với cô.
Xem ra, việc nói dối này quả nhiên là có báo ứng!
Nhìn Lâm Phiên Phiên ngây người không có phản ứng, Triệu Dân Thường chau mày, bước vài bước đến trước mặt Lâm Phiên Phiên, nói “Lẽ nào gần Thị Trưởng Sở Tường Hùng, cô lại không muốn công việc này nữa? Tôi không ngại mà nhắc nhở cô một câu, phụ nữ mà dựa vào đàn ông sẽ chết rất là thảm.”
Lâm Phiên Phiên vừa nghe được câu này nhất thời không nói gì, “Ai nói là tôi dựa hơi đàn ông, anh bớt xem thường phụ nữ chúng tôi đi nhé, đi thì đi, đây là công việc của tôi, tôi sẽ không thoái thác đâu, Tổng tài, xin mời.”
Ở một vài lĩnh vực nào đó cô có chút yếu thế, nhưng cô thật sự lại rất độc lập, sau khi biết thân phận của Sở Tường Hùng là Thị Trưởng, là gia đình tài phiệt, có tiền có địa vị, cô cũng chưa từng nghĩ đến việc mọi chuyện sẽ dựa vào anh ta, bởi vì cô có ước mơ và đam mê của chính mình.
Nụ cười trên khóe miệng của Triệu Dân Thường như có ẩn ý sâu xa, quay người, dẫn đầu đi về phía cổng.
Luôn đi sau Triệu Dân Thường là Lâm Sương Sương, khi Triệu Dân Thường nói muốn Lâm Phiên Phiên cùng đi, sắc mặt của cô liền thay đổi, phải biết vừa nãy Mira và Nhiêu Ninh(hai người thư ký thân cận của Triệu Dân Thường) yêu cầu đi cùng, Triệu Dân Thường đều không đồng ý, nhưng bây giờ anh ta lại chủ động yêu cầu Lâm Phiên Phiên đi cùng.
Vả lại lúc Triệu Dân Thường quay người đi, khóe miệng nhếch lên một nụ cười rất khác, Lâm Phiên Phiên không chú ý tới nhưng cô thì lại nhìn thấy.
Tâm tư của Sương Sương nhất thời hỗn loạn.
Công việc lần này, bên cạnh Triệu Dân Thường không chỉ có hai người thư ký là Sương Sương và Phiên Phiên mà còn có thêm 4 người vệ sĩ.
Lên xe, có tài xế chuyên dụng lái xe, Triệu Dân Thường một mình ngồi ghế phụ, Lâm Phiên Phiên và Sương Sương cùng ngồi hàng ghế sau, bốn vệ sĩ ngồi trên chiếc xe khác chật ních đi theo sau.
Sau khi khởi động xe, lần đi đàm phán về phương án này Sương Sương cũng đã nói qua cho Lâm Phiên Phiên rồi.
Thì ra, chuyến đi lần này phải đến một vùng núi sâu bên cạnh thành phố B, tìm một làng quê miền núi lạc hậu có tên thôn Ôn Ôn, Triệu Dân Thường muốn dùng giá cao để mua đứt cái thôn này và rừng già phạm vi trăm dặm.
Nhưng vì lý do là gì ư?
Điều này phải nói từ cái tên Thôn Ôn Ôn này.
Thôn Ôn Ôn , gọi là Thôn Ôn Ôn chỉ vì ở đây có đủ thiên thời địa lợi để nuôi dưỡng con kỳ nhông, Tường Hùng Đàm ở đây mát có, lạnh có, nghe nói nuôi kỳ nhông tỉ lệ sống rất cao, đạt 90%.
Vì vậy tỉ lệ sống của kỳ nhông cao là một cấp độ mà hiện nay trong đất nước chưa một chuyên viên nào đạt được.
Kỳ nhông mặc dù là động vật mà quốc gia bảo vệ nhưng thế hệ thứ hai của kỳ nhông có thể nuôi dưỡng và bán, một con kỳ nhông trưởng thành có giá trên 30 triệu, điều này cho lợi nhuận rất cao, thật kiến người ta kinh ngạc.
Triệu Dân Thường chính là nhìn trúng khoản lợi nhuận cao này mới khai thác xuyên biên giới, thậm chí không tiếc bản thân mà một mình đi khám phá vùng đất thôn Ôn Ôn này.
“Vậy chuyến này phải đi bao lâu ?”
Lâm Phiên Phiên nhịn không nổi mà hỏi.
“Nhanh thì ba ngày, muộn thì một tuần.”
Lâm Sương Sương trả lời ngắn gọn.