Thoát ra khỏi sự khống chế nãy giờ, Lâm Phiên Phiên điên cuồng chống trả, cô không chút suy nghĩ, dường như mọi ý thức cuối cùng của cô đều dồn vào hai bàn tay, những móng tay sắc nhọn cứ thế nhắm vào khuôn mặt anh tuấn của Hoắc Mạnh Lam mà cào cấu, chẳng mấy chốc trên mặt Hoắc Mạnh Lam xuất hiện vài vết cào cấu tới mức bong tróc, chảy máu.
“A”
Hoắc Mạnh Lam thét lên đau đớn, lấy tay che mặt, cơn đau làm anh ta run lên bần bật, lấy đâu ra thời gian quản tới Lâm Phiên Phiên, một phút trước dục vọng sục sôi ngun ngút, phút sau trên mặt cũng đau rát như lửa đốt, cứ thể đổ sụp trên đất.
Lâm Phiên Phiên cũng bị hành động phản kháng ác liệt này của bản thân dọa, nhưng cũng khống dám chần chừ ở lại lâu, quay người chạy về phía nhà bếp, đến phonhf khách cũng không dám nán lại, cứ thế chạy một mạch ra cửa.
“Phiên Phiên, con làm sao thế….”
Phía sau truyền đến giọng nói đầy lo lắng của bố.
Nhưng lúc nãy Lâm Phiên Phiên quá sợ hãi, không dám ở lại trả lời câu hỏi của ông ấy, vì muốn chạy thật nhanh mà đến giầy cao gót Lâm Phiên Phiên cũng tháo ra rồi, đôi chân trần trắng trẻo kia cứ thế một mạch chạy thật xanh xuống tầng một.
Nhưng tầng một trống trơn, Sở Tường Hùng đã lái xe đi rồi.
Lâm Phiên Phiên rùng mình đôi chút, sau đó cô cứ chạy trên đôi chân trần của mình, chạy về phía xa khu nhà, cô không kịp nhìn xuống đường xem có đá nhọn hay không, có thủy tinh hay không, có đinh hay không, càng không để ý bàn chân thon mịn đang phải chịu đau đớn thế nào, mọi nỗi đau cứ thế dồn hết nơi tim cô, Lâm Phiên Phiên chỉ biết điên cuồng chạy xa khỏi nơi đó, cô dường như quên luôn cả bân thân mình là ai.
Giờ khắc này, trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ, đó chính là tránh xa Hoắc Mạnh Lam, tránh càng xa càng tốt, càng xa cô càng được an toàn.
Khoảng mười phút sau, Lâm Phiên Phiên cuối cùng cũng chạy không nổi nữa rồi, lúc này cô mới buộc phải dừng lại, mà gang bàn chân cô cũng chằng chịt vết thương, máu chảy đầm đìa, mỗi nơi cô đi qua đều lưu lại vết máu, làm người đi qua cũng không khỏi ngoái lại nhìn cô.
Người thì chằm chằm nhìn đôi chân trần thon dài trắng mịn dưới bộ váy công sở của Lâm Phiên Phiên, nửa ngày cũng chẳng chịu rời mắt đi; người thì kinh ngạc nhìn theo vết chân máu nơi cô đi qua lưu lại, trong lòng thấp thỏm suy đoán, người phụ nữ này đến cả giầy cũng không mang, chỉ một mạch chạy trên đường, liệu có phải hóa điên rồi không?
Đối diện với ánh mắt soi xét kìa lạ của người qua đường, Lâm Phiên Phiên chỉ biết cúi gằm, nén nhịn cơn đau mà bước đi, túi xách của cô vẫn để ở nhà, trên người cô không có tiền, điện thoại cũng bị Hoắc Mạnh Lam đập vỡ rồi, bây giờ cô thật sự không biết bản thân phải đi đâu, có thể đi đâu?
Ngay lúc Lâm Phiên Phiên phân vân nhất, bất lực nhất, sau lưng đột nhiên vang lên một giọng nói quen thuộc
“Lâm Phiên Phiên?”
Lâm Phiên Phiên chững lại, trong chớp mắt cô quay người, Hàn Phiêu kiêu ngạo đứng đó dưới ánh nắng, quần âu sơ mi trắng, gọn gàng sạch sẽ, khôi ngô tuấn tú, nhưng nét mặt lại có vài phần tiều tụy lo lắng.
“Lâm Phiên Phiên, đúng là em rồi.”
Hàn Phiêu nhìn Phiên Phiên quay người lại mới dám khẳng định, anh từ sáng đến giờ đều đi tìm Lâm Phiên Phiên, không ít lần trên đường anh nhận nhầm bóng dáng cô với những những người phụ nữ có hình dáng cao gầy khác, cho nên ban nãy lúc nhìn thấy bóng lưng của Lâm Phiên Phiên anh anh có chút không chắc chắn, chỉ dám nghi hoặc gọi một tiếng.
“Hàn Phiêu…..”
Lâm Phiên Phiên mấp máy môi chào hỏi, miệng cố hé ra nụ cười, hai chân mềm nhũn như chỉ trực chờ ngã nhào xuống đất.
“Lâm Phiên Phiên!”
Hàn Phiêu bước một bơcs lớn về phía cô, dang tay ôm ngang eo cô, đau lòng nhìn máu chảy ra từ hai bàn chân cô.
“Chân của em tại sao lại bị thơng tới mức này, giày của em đâu rồi?”
Lâm Phiên Phiên lắc đầu, cô thật sự không muốn nghĩ lại khoảnh khắc cô bị Hoắc Mạnh Lam tuỳ ý giày vò, nhưng câu nói đầy sự quan tâm này của Hàn Phiêu lại như đang xuyên thấu cô, khiến mọi kiên trì gắng gượng trong lòng nãy giờ của cô phút chốc đổ sụp xuống, tựa đầu vào trong lòng Hàn Phòng, nhịn không được khóc nức lên.
Hàn Phiêu cứng đờ người, nước mắt Lâm Phiên Phiên rơi trên ngực anh nóng bỏng, như bóp nghẹn trái tim anh.
“Đừng khóc, có phải tên đàn ông vô lễ hôm qua đã ức hiếp em không, em nói xem hắn ta ở đâu, anh giúp em xử lý anh ta.”
Lâm Phiên Phiên vẫn một mực lắc đầu, cô biết người Hàn Phiêu nói là Sở Tường Hùng, nhưng vừa nghĩ tới Sở Tường Hùng, nước mắt Phiên Phiên càng rơi dữ dội hơn, Sở Tường Hùng cưng chiều cô như thế, yêu thương tin tưởng cô như thế, nhưng cô lại không có cách nào bảo vệ tốt bản thân, lại còn bị Hoắc Mạnh Lam xâm hại, cô có lỗi với anh, hổ thẹn với anh.
Hàn Phiêu nhìn Lâm Phiên Phiên khóc càng ngày càng lớn, liền không dám hỏi thêm gi nữa, vôi vàng nói :
“Được rồi được rồi, anh không hỏi nữa, chân em bị thương như này phải lập tức đi bệnh viện.”