Điểm khác là, lúc này cô vô cùng mộc mạc, vô cùng sạch sẽ xinh đẹp, nhưng đường nét xinh đẹp vẫn có thể khiến Lâm Phiên Phiên liếc mắt là nhận ra.
Hơn nữa bởi vì không trang điểm, nét trẻ tuổi của cô gái vừa nhìn là biết, tuyệt đối không lớn hơn cô, hẳn là khoảng hai mươi mốt hai mươi hai tuổi, thực sự tuổi rất trẻ.
Gặp lại lần nữa, cô gái lại tựa như căn bản chưa từng gặp Lâm Phiên Phiên, không kinh ngạc không xấu hổ, mặt mỉm cười đưa tay phải ra nói với Lâm Phiên Phiên: “Hi, chào cô, tôi tên Mộng, hi vọng tới đây chúng ta có thể hòa hợp trong công việc.”
Lâm Phiên Phiên bị sự bình tĩnh và thong dong của cô ta làm cho giật mình, lập tức cố kéo ra nụ cười, trả lời: “Chào cô, tôi là Lâm Phiên Phiên.”
Nhưng cũng không vươn tay nắm tay Mộng.
Vừa nghĩ tới Mộng là một lesbian, Lâm Phiên Phiên sao còn dám có bất kỳ tiếp xúc chân tay nào với cô ta nữa.
Mộng cũng không giận, lạnh nhạt thu tay về, vẫn cười bình thản.
Vì vậy, trong mấy ngày tiếp theo, Lâm Phiên Phiên cứ như vậy bên trái ứng phó Hàn Phiêu, bên phải ứng phó Mộng, thật sự khiến cô rất đau đầu!
Ngày hôm nay rốt cuộc là ngày cuối cùng rồi, bởi vì tất cả mọi chuyện đều đã xong.
Vào lúc giữa trưa, Mộng lại hẹn Lâm Phiên Phiên và Hàn Phiêu tại một nhà hàng xa hoa để gặp, nói là muốn mời khách.
Vốn dĩ Lâm Phiên Phiên không định đi, nhưng mấy ngày nay ở chung, Mộng vẫn luôn thoải mái mà giữ lễ, nếu như cô không đi, lại thành ra cô kiêu ngạo hẹp hòi.
Vì vậy ba người ngồi cùng một bàn, bữa cơm này, Lâm Phiên Phiên ăn khá gian nan.
Ăn được một nửa, Mộng bèn rời chỗ ngồi đi đến phòng vệ sinh.
Lập tức, trên bàn chỉ còn lại hai người Lâm Phiên Phiên và Hàn Phiêus.
Hàn Phiêu do dự đã lâu, rốt cuộc không nhịn được nói với Lâm Phiên Phiên: “Anh ta, đối tốt với em không?”
Lâm Phiên Phiên khẽ run lên trong lòng, cô biết Hàn Phiêu nói “anh ta” là đang chỉ Sở Tường Hùng, gật đầu, nói: “Anh ấy đối với em rất tốt!”
Dĩa ăn trong tay Hàn Phiêu ngừng ở giữa không trung, dừng một chút, lại nói: “Hai người định lúc nào kết hôn?”
“Chuyện này… còn chưa biết.”
Lâm Phiên Phiên cúi đầu ăn.
Hàn Phiêu vừa nghe, tựa hồ hơi nổi giận, âm thanh lập tức lớn thêm vài phần: “Anh ta chưa từng đề cập vấn đề này với em sao?”
“Hàn Phiêu…”
Lâm Phiên Phiên vô tội ngẩng đầu nhìn Hàn Phiêu, cô và Sở Tường Hùng có kết hôn hay không hắn cũng muốn quản sao?
Ai ngờ Hàn Phiêu lại đột nhiên nắm lấy tay cô, ánh mắt nóng bỏng tình sâu không gì sánh được nói: “Trong hai tháng rời khỏi nước này, anh đã rất rõ ràng, anh thích em, anh căn bản không thể bỏ được em, cho nên anh quyết định, chỉ cần một ngày em chưa kết hôn, thì một ngày anh sẽ không từ bỏ, anh trở về, từ hôm nay trở đi anh muốn chính thức bắt đầu theo đuổi em!”
Lâm Phiên Phiên giật mình, trong lúc nhất thời lại quên không rút ra bàn tay bị Hàn Phiêu nắm.
Kết quả cảnh này, vừa lúc bị Mộng từ nhà vệ sinh trở về nhìn thấy.
“E hèm!”
Mộng hơi nhăn trán một cách khó nhận ra, sau đó ho khan hai tiếng cho thấy sự tồn tại của cô ta.
Lâm Phiên Phiên cả kinh, lập tức vẫy tay Hàn Phiêu ra, Hàn Phiêu mỉm cười, cũng không níu tiếp.
Rốt cuộc, đến khi ăn xong bữa cơm, Lâm Phiên Phiên cũng cách sắp sửa phải đi làm rồi.
Hàn Phiêu lái xe đưa Lâm Phiên Phiên đến công ty, chẳng qua là khi Lâm Phiên Phiên sắp tan tầm, Mộng lại đột nhiên kéo cô lại, nói một câu bên tai cô.
Tiếng Mộng rất nhẹ, nhưng lời nói lại lộ vẻ sắc bén tàn nhẫn không gì sánh được: “Đừng có phản bội Sở Tường Hùng, bằng không, tôi sẽ khiến cô sống không bằng chết!”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!