Ánh mắt Dương Quốc Thành găm thẳng vào người từng là đàn em thân thiết của mình.
Hắn nhíu mày, rồi lại bật cười, trong tiếng cười có chế giễu, cũng có chua xót.
“Vậy ai xứng? Cậu sao?” Những lời tiếp theo gần như là gằn xuống: “Nguyễn Hoàng Quân, đến tận bây giờ cậu vẫn còn muốn cướp người phụ nữ của tôi sao?’’
“Dương Quốc Thành, anh quên rồi, cô ấy không phải người phụ nữ của anh.
Đừng trẻ con như vậy chứ, đâu phải anh xâm nhập vào nhà cô ấy, tắm trong phòng tắm của cô ấy, ngủ trên giường của cô ấy, thì anh sẽ là người đàn ông của cô ấy.”
Trong mắt Quân là sự chế nhạo không hề che giấu, như thể đang không tiếng động khẳng định Dương Quốc Thành quá ngây thơ.
Hừ, tên Nguyễn Hoàng Quân này không sợ hắn sẽ động tay động chân vào sản nghiệp của nhà họ Nguyễn sao? Một nhà họ Nguyễn làm ăn lương thiện mấy đời còn chưa phải đối thủ với kẻ trưởng thành trong gió tanh mưa máu như Dương Quốc Thành hắn.
Hay anh nghĩ rằng, giao tình giữa hai người sẽ giữ cho hắn không làm gì quá khích?
“Nếu cậu nghĩ vì giao tình đã từng có giữa chúng ta mà tôi không dám động vào nhà họ Nguyễn các người, thì cậu mới là kẻ quá ngây thơ đấy.’’ Hắn hừ một tiếng.
Trên mặt Quân chẳng hề có chút sợ sệt.
Anh nhún vai, hai tay xòe sang hai bên: “Anh nghĩ tôi sợ sao?” Tưởng rằng có thể dùng mấy thủ đoạn chẳng thể phơi ra ngoài sáng đó để đánh gục anh, vị đàn anh này không khỏi quá mức tự tin vào bản thân rồi.
Hoặc nên nói là, tự tin vào mấy thủ đoạn đó.
“Xem nào… anh có thể làm gì tôi chứ? Dùng mấy thủ đoạn đê hèn đó của anh để phá hoại chuyện làm ăn của nhà tôi? Hay là cướp mối làm ăn của tôi?..
Tôi không quan tâm!” Quân nhếch môi: “Anh có thể làm vậy, Dương Quốc Thành, tôi biết anh có bản lĩnh làm như vậy, cũng không ngại làm như vậy.
Nhưng mà…”
Anh cố tình không nói tiếp những lời sau chữ “nhưng’’ bỏ lửng.
Nhìn người đối diện nắm chặt hai bàn tay, kiềm chế cơn giận đang bốc lên đỉnh đầu, một sự đắc thắng quái ác lan tràn trong từng tế bào cơ thể anh.
Hai người bị bao bọc trong bầu không khí vô cùng áp lực.
Giống như bóng bay thổi căng tới cực hạn, chỉ cần một chút lực tác động cũng có thể vỡ tung ra.
Tới khi Dương Quốc Thành nhíu mày tới mức tưởng như có thể kẹp chết cả con ruồi, Quân mới thong thả nói tiếp: “Tôi không ngại phá sản.
Đến lúc đó, có khi tôi còn phải cảm ơn anh vì cho tôi cơ hội danh chính ngôn thuận trở về chăm lo vườn hoa cùng Minh Tuệ.
Chắc anh không biết nhỉ, vườn hoa của cô ấy vẫn đang được tôi cho người chăm bón, suốt bảy năm nay.”
Sao Dương Quốc Thành có thể không biết được chứ.
Khi hắn chưa biết vị hôn thê cũ của người đàn em này chính là Đào Minh Tuệ, cũng đã không ít lần nghe chuyện của cô từ miệng người khác.
Chuyện về vườn hoa đó, là chính miệng Quân nói cho hắn biết.
Anh chỉ nhắc tới “cùng chăm lo vườn hoa’’, trong đầu Dương Quốc Thành đã ngay lập tức hiện lên vô số hình ảnh.
Người trước mặt này và người phụ nữ của hắn, có thể cùng tỉa cành, cùng trồng hoa, cùng cắt hoa đi bán, cũng có thể làm việc mệt mỏi cùng ăn một cây kem… Tương lai không nói, nhưng hắn biết trong quá khứ, trước khi hắn xuất hiện, hai người đó đã vô số lần làm những hành động như vậy.
Thậm chí còn có thể thân mật hơn nữa.
“Nguyễn Hoàng Quân!” Hắn gầm lên.
“Tỏ thái độ như vậy làm gì? Anh hung dữ như vậy, không sợ cô ấy nghe thấy à?” Đã đạt được mục đích, Quân nhếch môi cười: “Tốt nhất là anh hãy chuẩn bị sẵn tinh thần đi.
Đàn anh, tôi sẽ không buông tay đâu.”
Trên thương trường, Nguyễn Hoàng Quân - người thừa kế nhà họ Nguyễn, chính là nhân tài mới, con cáo với khuôn mặt tươi cười khiến không ít sói già phải kiêng dè.
Đến hôm nay, cuối cùng Dương Quốc Thành cũng hiểu cảm giác của đám lão già đó khi đối mặt với anh.
Chỉ là, hắn không sợ.
Trong mắt hắn hiện tại chỉ trào dâng phẫn nộ và chiến ý, muốn một giây phân cao thấp với người từng là anh em thân thiết của mình.
Đúng lúc này, Minh Tuệ bưng khay nước cam trên tay, quay lại phòng khách: “Để hai người đợi lâu rồi.
Em quên mất để máy vắt cam ở đâu.”
Vừa nghe thấy giọng cô, sắc mặt của hai người đàn ông đã lập tức thay đổi.
Sự đối chọi gay gắt nãy giờ dường như chưa từng tồn tại.
Quân đứng dậy khỏi ghế, dịu dàng mỉm cười, đón lấy khay nước cam từ tay cô: “Sức khỏe em còn chưa ổn, đừng làm mấy việc này.” Anh cầm một trong ba cốc lên, rất tự nhiên uống một ngụm, trên môi là tươi cười rạng rỡ: “Tay nghề của em vẫn tốt như ngày nào.”
“Anh quá lời rồi.” Minh Tuệ cũng bật cười.
Dáng vẻ quen thuộc của hai người đâm vào mắt Dương Quốc Thành, đau nhói.
Cơn uất nghẹn xộc lên cổ họng, hắn hung hăng cầm lấy cốc thủy tinh đựng đầy nước cam, uống một hơi hết quá nửa cốc.
Minh Tuệ thấy vậy thì hơi ngạc nhiên: “Thành, anh thích nước cam à?” Trong ấn tượng của cô, hình như Dương Quốc Thành chưa từng làm ra những hành động như vậy.
Dương Quốc Thành không hề lên tiếng đáp lời.
Người phá vỡ không khí im lặng kì quái trong phòng khách căn hộ là Quân.
Anh đã sớm uống hết nước cam trong cốc, vô cùng thản nhiên vươn tay xoa đầu Minh Tuệ.
“Anh có việc gấp cần xử lý, phải về rồi.
Lúc nào rảnh sẽ qua thăm em sau.”
Không đợi chủ nhà nói gì, anh đã đứng dậy khỏi ghế, đi thẳng về phía cửa ra vào.
Bàn tay chạm vào tay nắm cửa lại rụt về, anh quay đầu cười với Minh Tuệ: “Đối xử với bản thân tốt một chút nhé.
Nếu không… những người yêu thương em sẽ đau lòng.
Ví dụ như anh.
Trán Dương Quốc Thành nổi gân xanh.
Hắn hốt hoảng nhận ra, nãy giờ chính mình chỉ dùng cơn tức giận để che giấu tâm tình thực sự.
Đó là… sợ hãi.
Hắn sợ sẽ mất đi Minh Tuệ.
Người ta vẫn nói, phải mất đi mới biết quý trọng.
Tình cảm của hắn đối với Minh Tuệ, có lẽ đại loại là như vậy.
Phải bị đe dọa với biết rằng mình sợ hãi mất đi.
“Hai người thân thiết với nhau quá nhỉ?” Đường đường là Dương Quốc Thành, lại có ngày giở giọng điệu chua loét này ra nói chuyện.
“Bọn em quen nhau từ nhỏ mà, anh ấy cũng rất tốt với em…”
“Vậy còn tôi thì sao? Chẳng phải em nói chỉ cần tôi quan tâm em là đủ rồi sao?” Dương Quốc Thành khoanh tay ngồi trên ghế, không nặng không nhẹ hừ một tiếng: “Người phụ nữ của tôi, đến lượt tên đàn ông khác quan tâm chắc!”
Minh Tuệ cũng chẳng kiêng nể chút nào: “Ít ra anh ấy cũng không cho người theo dõi em.
Thành, em cũng là một con người bình thường, em muốn có được tự do tối thiểu của con người.
Trên đời này không có ai muốn bị đối xử như tội phạm cả.”
“Ai đối xử với em như tội phạm chứ?” Dương Quốc Thành nhíu mày.
“Không phải là anh sao?” Minh Tuệ kiềm chế bực dọc trong lòng, cố gắng nói chuyện bình tĩnh hết mức có thể: “Người của anh đang canh chừng em 24/7, làm gì có sự tự do nào lại xa xỉ tới mức đó…”
“Không có tự do, em đã suýt nữa nhào vào lòng thằng đàn ông khác.
Nếu có tự do, em còn làm ra những chuyện thế nào nữa?”
Những lời này, Dương Quốc Thành bật thốt ra mà chẳng thèm suy nghĩ quá nhiều.
Tới khi đôi mắt nâu của Minh Tuệ gợn ra nước mắt long lanh, cô quay người chạy đi, hắn mới thấy trái tim đau nhói.
Cõi lòng trống rỗng theo từng bước chân của cô mà nứt toác ra, như thể vùng đất khô cằn đã lâu không có mưa đáp xuống.
Hắn hối hận, nhưng đã muộn rồi.
Cánh cửa đóng sầm ngay trước mắt, hắn đưa tay lên rồi lại hạ xuống, biết rằng người bên trong sẽ không bao giờ mở cửa ra, trừ khi hắn rời khỏi đây..