Quân nhướng mày nhìn người đàn ông ngồi đối diện, thong thả cầm tách trà lên, nhấp một ngụm.
Đặt tách trà xuống bàn “cạch” một cái, anh mới trả lời hắn: “Chẳng lẽ lại không phải? Cạnh tranh công bằng, đặt cả hai lên bàn cân xem cô ấy sẽ lựa chọn ai… Dương Quốc Thành, cô ấy là thiên sứ của tôi.
Có tôi ở đây, chẳng lẽ cô ấy lại lựa chọn một kẻ không thể đem lại hạnh phúc cho cô ấy?”
Sắc mặt Dương Quốc Thành càng ngày càng tệ.
Bàn tay hắn nắm lại, siết chặt đến phát run.
Có điều người ngồi đối diện lại chẳng hề sợ hãi.
Hắn hừ một tiếng: “Cậu không hiểu cô ấy.
Cô ấy cần hơi ấm của gia đình, đó là thứ mà cậu không đời nào cho được.”
“Là anh không cho được.” Quán nhún vai: “Anh tự đánh giá mình quá cao rồi, Dương Quốc Thành.
Chỉ cần cô ấy gật đầu, tôi sẽ cố gắng để cho cô ấy một gia đình hạnh phúc và ấm áp.
Tôi không phải là anh, sẽ không bỏ cô ấy đi kết hôn với một người khác.
Đến danh phận quang minh chính đại còn chẳng có, còn nói đến gia đình, anh không tự thấy bản thân rất nực cười à?”
Không chỉ nực cười, còn rất đáng thương.
Dương Quốc Thành vốn là đàn anh khóa trên của Quân ở nước ngoài.
Suốt bao nhiêu năm nay, hắn luôn là đối tượng khiến vô số người ngưỡng mộ.
Giàu có, đẹp trai, vừa có gia thế lại vừa có tài năng.
Nhưng cố tình, người đàn ông tưởng như hoàn hảo đó lại có một điểm yếu trí mạng, chính là tình cảm.
Hắn không biết thế nào là yêu, càng không biết phải làm sao mới có thể yêu thương một người.
“Em thay đồ xong rồi.”
Một bàn tay nắm chặt lấy cổ tay mảnh khảnh của Minh Tuệ.
Hai mắt cô mở to, còn chưa kịp phản ứng gì đã bị kéo ra ngoài.
“Theo tôi về nhà!” Giọng điệu Dương Quốc Thành gần như là ra lệnh.
Minh Tuệ cố giãy ra khỏi sự khống chế của hắn, nhưng sức lực của cô làm sao có thể so sánh với một người đàn ông trưởng thành quen lăn lộn trong thế giới ngầm.
Cho dù vùng vẫy thế nào, cô vẫn bị hắn lôi đi xềnh xệch.
“Dương Quốc Thành, anh bị điên rồi! Anh đang làm em đau đấy… Rõ ràng anh mới là người phản bội tình cảm của chúng ta, quyết định kết hôn với Hà Thu Hoài.
Anh còn kiểm soát em như vậy làm gì? Giữa em và anh ấy không xảy ra chuyện gì cả, anh tin thì tin không tin thì tùy! Đừng có giận dữ vô lý như vậy!”
Suốt dọc đường đi, Minh Tuệ không ngừng mắng mỏ chửi rủa.
Dương Quốc Thành lại không nói gì cả, hắn câm như hến, chỉ có sắc băng lạnh trên khuôn mặt là chưa từng rút đi.
Hắn lôi cô vào trong phòng.
Cô gào lên: “Anh phát điên đủ chưa? Anh dựa vào đâu mà đối xử với em như vậy? Từ đầu đến cuối em chưa từng có lỗi với anh…”
Vừa gào thét, vừa giận dữ, lại vừa tủi thân tới chảy cả nước mắt.
Cổ họng nghẹn đắng, chính Minh Tuệ cũng không biết là do đau lòng hay là do tức giận.
Dương Quốc Thành đột ngột vươn tay, ôm chặt thân thể mềm mại của Minh Tuệ vào lòng.
Hắn ôm rất chặt, như thể muốn siết cô ngạt thở trong vòng tay của hắn.
Sau đó rất lâu, giọng nói quen thuộc của hắn mới nghẹn ngào vang lên: “Tuệ, xin em… đừng rời xa tôi được không?”
Giọng điệu cầu khẩn như vậy, lại yếu đuối như vậy, lẽ ra không nên xuất hiện ở người đàn ông này mới đúng.
Minh Tuệ chớp chớp mắt, một dòng nước mắt trong suốt chảy ra.
Người đàn ông mạnh mẽ không gì không làm nổi này, lại vì sợ cô rời xa mà mở miệng cầu xin.
Như vậy, đối với cô đã là quá đủ rồi.
Ít ra cô cũng có thể khẳng định rằng hắn yêu mình là thật lòng, không hề giả dối.
“Đừng rời xa tôi, được không?”
Động tác của Dương Quốc Thành rất nhanh, cũng rất mạnh bạo, như thể muốn chắc chắn rằng Minh Tuệ vẫn còn đang nằm trong vòng tay hắn.
Hắn gấp rút trút bỏ quần áo trên thân thể hai người, kéo cô lên giường, quấn quýt triền miên.
Không giống như những lần trước đó, lần này Minh Tuệ hết sức nhiệt tình đáp lại.
Thậm chí còn nhiệt tình và cuồng dã hơn nhiều so với tưởng tượng của Dương Quốc Thành.
Cô ghé sát vào tai hắn, nỉ non: “Thành, em yêu anh! Em rất yêu anh!”
Nhưng tình yêu cũng không có nghĩa lý gì, khi hắn quyết định tay trong tay với người khác tiến vào lễ đường.
Hôn lễ của hắn sắp đến, cô không thể tự ép mình trở nên trơ trẽn ti tiện, nhân danh tình yêu để đứng bên cạnh hắn như một ả tình nhân, một người thứ ba đáng xấu hổ.
Lựa chọn của cô, là rời đi.
Nên đây sẽ là lần cuối cùng của hai người.
Vì là lần cuối cùng, nên cô tự cho phép mình buông thả bản thân, hoàn toàn cùng hắn hòa làm một, cả về tâm hồn cũng như về thế xác.
“Chúng ta sẽ không rời xa nhau… Em đã hứa rồi, không được phép nuốt lời đâu đấy.” Tiếng thì thầm của người đàn ông quanh quẩn lên tai.
Một giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt đỏ bừng của Minh Tuệ.
Cô dùng sức gật đầu, trong lòng lại âm thầm đau đớn.
Cô nói dối, cô nuốt lời, cô không thực hiện lời hứa hẹn.
Suy cho cùng, lời hứa trên giường làm sao có thể tin là thật, và làm gì có người phụ nữ nào nguyện ý chia sẻ tình yêu.
Đôi khi suy nghĩ của đàn ông và phụ nữ hoàn toàn không giống nhau.
Khi Dương Quốc Thành nghĩ rằng mọi thứ đang tiến triển theo chiều hướng tốt đẹp, thì người phụ nữ đang cùng hắn triền miên trên giường lại một lòng muốn rời đi.
Ngày hôm sau, đúng như kế hoạch đã định, hôn lễ của hắn và Hà Thu Hoài được tổ chức trong biệt thự.
Lễ đường không có hoa tươi, không có khách mời, chỉ có cô dâu chú rể và một người chứng hôn.
Hắn đã cho người dẹp bỏ hết vật trang trí mà Hà Thu Hoài cất công bày biện.
“Thành… Anh có yêu em không?” Hà Thu Hoài trong bộ váy cưới trắng tinh khôi ngước mắt nhìn người đàn ông cao lớn, người từ giờ phút này đã trở thành chồng của cô ta.
Dương Quốc Thành hơi nhíu mày: “Em đừng hỏi những chuyện không liên quan.”
“Cái gì là chuyện không liên quan? Chúng ta đã kết hôn, anh là chồng của em, em là vợ của anh, em hỏi chồng của mình có yêu mình hay không cũng là không liên quan sao?” Hà Thu Hoài suýt nữa khóc nấc lên.
Dương Quốc Thành lại càng phiền chán hơn, hắn xua tay: “Hà Thu Hoài, anh nghĩ em là người thông minh.
Chúng ta đều biết lễ cưới này có ý nghĩa gì…”
“Có ý nghĩa gì chứ?” Hà Thu Hoài bật khóc: “Có phải nếu em không mang thai thì anh sẽ không chấp nhận kết hôn với em hay không? Hôn lễ không có khách mời, không có nến, không có hoa tươi, anh đang bố thí cho em đấy à? Em biết anh có tình cảm với người phụ nữ kia, nhưng… anh đã kết hôn với em rồi, em chỉ mong anh suy nghĩ cho em, cho con chúng ta một chút… Chẳng lẽ lại khó khăn đến vậy sao?”
Ánh mắt Dương Quốc Thành nhìn Hà Thu Hoài không hề có chút độ ấm nào cả.
Hắn luôn nghĩ rằng tất cả mọi người đều hiểu ý nghĩa của hôn lễ này.
Đối với Hà Thu Hoài, hắn không hề có tình yêu.
Hắn kết hôn với cô ta, chỉ vì nhà họ Hà yêu cầu như vậy, và đối với hắn cũng không hề thiệt hại gì.
Nói đúng hơn, là hôn lễ này phục vụ cho mục đích sau cùng của hắn.
Đã như vậy, Hà Thu Hoài còn bù lu bù loa lên làm cái gì nữa chứ? Chẳng phải danh phận mà cô ta mong muốn đã đạt được rồi sao?
Tiếng gõ cửa vội vã cắt ngang cuộc tranh cãi.
Giọng của bác Hoa vô cùng lo lắng vang lên phía sau cánh cửa:
“Cậu Thành, không xong rồi.
Cô Minh Tuệ và mẹ cô ấy đã biến mất!”