Hà Thu Hoài nhíu mày, cô ta hoàn toàn không tin lời của Dương Quốc Thành.
Gọi tình địch của cô ta quay lại DG làm việc, là vì suy nghĩ cho cô ta, ai mà tin được chứ?
Cô ta còn định nói gì đó, lại thấy Dương Quốc Thành thản nhiên ngả người ra lưng ghế, nói tiếp: “Cô ấy trở về DG, làm việc dưới mí mắt của em.
Em có thể theo dõi từ đầu đến cuối, không cần lo lắng gì nữa…”
“Anh nói thật sao?” Đôi mắt Hà Thu Hoài vụt sáng: “Vậy tức là… hôn lễ của chúng ta vẫn sẽ diễn ra bình thường đúng không?”
“Đương nhiên rồi.
Vì đứa nhỏ trong bụng em, cũng là vì tình nghĩa giữa chúng ta, làm sao anh có thể bỏ rơi em được.
Nhất định, anh sẽ cho em một gia đình trọn vẹn.” Dương Quốc Thành gật đầu, khẳng định với cô ta.
Từ khi Hà Thu Hoài mới bước chân vào phòng làm việc của hắn, Minh Tuệ đã lẳng lặng ra ngoài.
Cô không muốn nảy sinh xung đột trực tiếp.
Đứng cách hai người một cánh cửa, tất cả những lời nói của hai người đều đập thẳng vào màng nhĩ của Minh Tuệ.
Bao gồm cả lời khẳng định sẽ kết hôn với Hà Thu Hoài, do chính miệng người đàn ông cô yêu thương nói ra.
Lời của Dương Quốc Thành không phải trêu đùa.
Hắn thật sự giao cho cô rất nhiều việc.
Giấy tờ chất đống trên bàn, hết xấp này đến xấp khác.
Khi cô ngẩng đầu lên thì đồng hồ đã chỉ tới chín giờ tối.
Cả tòa nhà im ắng, hầu hết mọi người đã về rồi.
“Hôm nay về muộn thế cháu gái?” Bác bảo vệ già đặt tờ báo sang một bên, bâng quơ hỏi một câu.
“Vâng, cháu tăng ca ạ.” Minh Tuệ đáp lời, chân vẫn không dừng bước: “Giờ này rồi, không biết có bắt được xe hay không nữa…”
Đứng trước cửa tòa nhà, cô nhìn quanh, trong tầm mắt không thấy có chiếc taxi nào cả.
Trong lòng cô bắt đầu lo lắng, nếu không bắt được xe, quãng đường dài như vậy mà đi bộ… cô không dám nghĩ tới nữa.
Lúc này, một chiếc xe chầm chậm dừng lại ngay dưới lòng đường, trước mặt cô.
Cửa kính xe hạ xuống, người trên xe ló đầu ra gọi:
“Tuệ? Lên xe đi, anh đưa em về.”
Giọng nói quen thuộc thành công thu hút sự chú ý của Minh Tuệ.
Cô giật mình, bật thốt lên: “Anh Quân?”
“Ừ, lên xe đi! Để anh đưa em về nhà.
Đã muộn rồi, con gái đi ngoài đường một mình không an toàn.” Quân nhắc lại lời đề nghị của mình.
Minh Tuệ lắc đầu: “Không cần phiền như vậy đâu anh.
Em đợi Thành tới đón cũng được.”
Vừa nghe thấy câu này của cô, đôi mắt của Quân đã tối lại.
Hơn ai hết, anh biết rõ rằng Dương Quốc Thành sẽ không tới đón cô.
Bởi vì hắn đã về cùng Hà Thu Hoài từ sớm rồi.
“Chỗ này không cho phép đỗ xe quá lâu đâu…” Anh xuống xe, kéo tay cô: “Nếu còn coi anh là bạn thì mau lên xe đi.”
Né tránh ánh mắt của anh, Minh Tuệ nhìn quanh một vòng nữa.
Vẫn không thấy bóng dáng của chiếc taxi nào cả.
Không còn cách nào khác, cô đành phải làm phiền anh.
Trái ngược với sự câu nệ của cô, Quân hết sức tự nhiên.
Anh vừa lái xe vừa ngâm nga một điệu nhạc không biết tên.
Tới đèn xanh đèn đỏ, lại quay sang hỏi cô: “Em tăng ca muộn như vậy, chắc là chưa ăn gì đâu nhỉ?”
“Em… Em ăn rồi.” Minh Tuệ cúi đầu, nói dối.
Thực ra cả ngày hôm nay cô còn chưa có hạt cơm nào vào bụng.
Buổi sáng “tình cờ” nghe được cuộc nói chuyện giữa Dương Quốc Thành và Hà Thu Hoài, chẳng có tâm tình ăn uống gì nữa.
Buổi chiều lại vùi đầu vào công việc quên cả thời gian.
Nhưng cô không muốn làm phiền Quân.
Suy cho cùng, mối quan hệ giữa anh và cô vô cùng nhạy cảm.
Cô vừa nói dứt lời, bụng lại đột ngột sôi ra tiếng ùng ục.
Lời nói dối bị vạch trần, khuôn mặt xinh đẹp của cô ngượng nghịu đỏ bừng lên.
Quân bật cười: “Không cần ngại với anh.”
Lúc này, đèn đường đã chuyển sang màu xanh.
Thay vì đi thẳng để về biệt thự của Dương Quốc Thành, Quân lại đánh tay lái, rẽ sang bên trái.
Vòng vèo hồi lâu, anh dừng xe lại trước cửa một quán ăn khuya.
Vừa xuống xe, Minh Tuệ đã giật mình.
Đây là nơi hai người thường hò hẹn ngày xưa.
Sau khi rời xa Quân, cũng đã bảy năm ròng cô không quay lại.
“Mời vào! Cô cậu là… Tuệ và Quân đúng không? Mấy năm nay không thấy hai đứa tới đây ủng hộ bác.
Hai đứa đã kết hôn chưa? Có mấy cháu rồi?” Trí nhớ của bác chủ quán rất tốt, sau vài giây ngờ ngợ đã nhận ra khách quen mấy năm trước.
Minh Tuệ cúi đầu.
Những lời quan tâm ấm áp của bác khiến cô không biết trả lời ra sao.
May mà bác chủ quán cũng không hỏi gì thêm bận rộn một hồi sau bếp, rồi bưng ra hai bát cháo gà nghi ngút khói.
Cháo nấu nhuyễn bỏ thêm thịt gà xé sợi, hành lá tía tô, vừa ngửi đã thấy thèm ăn.
Bác chủ quán đặt lọ hạt tiêu xuống bàn: “Hai đứa ăn đi, ăn nhanh còn về không con lại mong.
Bao nhiêu năm rồi vẫn ở bên nhau, tình cảm của hai đứa tốt thật đấy.”
Minh Tuệ thở dài một hơi, cúi đầu không nói gì.
Cảm giác “cảnh còn người mất” làm cô không giấu nổi sự ngậm ngùi.
Hương vị của bát cháo này vẫn chẳng khác gì ngày xưa, nhưng người ngồi đối diện cô, từ “chồng chưa cưới” đã trở thành “một người bạn cũ”.
“Anh xin lỗi, anh không nghĩ là bác ấy còn nhớ chúng ta.” Quân thở dài một hơi.
Anh cũng không ngờ đến tình cảnh này.
Hai người qua loa ăn cho xong bát cháo, sau đó lên xe vòng lại biệt thự của Dương Quốc Thành.
Trên đường về không nói với nhau câu nào nữa.
“Em đi đâu mà giờ này mới về? Lại còn đi với Nguyễn Hoàng Quân! Em coi tôi là không khí sao?” Một giọng nói đột ngột vang lên trong không gian yên lặng.
Minh Tuệ sửng sốt nhìn ra sofa phòng khách.
Dương Quốc Thành đang ngồi đó, sắc mặt tối tăm.
Lời hắn nói ra cũng chẳng khác nào một người chồng vừa phát hiện ra vợ mình vụng trộm với người đàn ông khác.
Nặng nề thở dài một hơi, Minh Tuệ mím môi không nói.
Người đàn ông này vốn là người thân thuộc nhất với cô, nhưng cô lại chợt cảm thấy vô cùng xa lạ.
Cô cũng không biết, là do hắn thay đổi, hay là ngay từ đầu cô đã không hiểu rõ về hắn nữa.
Thấy cô không trả lời, Dương Quốc Thành nhíu mày, gắt lên: “Tôi hỏi em đấy!”
“Anh ấy chỉ tiện đường cùng đi ăn tối, sau đó đưa em về tôi.
Anh đừng suy nghĩ nhiều…” Minh Tuệ lướt qua người hắn: “Em mệt rồi, muốn đi ngủ.”
“Em định đi đâu?” Bàn tay của người đàn ông nắm chặt lấy cổ tay mảnh khảnh.
Minh Tuệ không cần quay đầu cũng biết sắc mặt hắn càng ngày càng xấu, chỉ là cô đã quá mệt mỏi để quan tâm.
“Nói cho rõ ràng đi đã, rồi em muốn đi đâu thì đi.
Quan hệ giữa em và Nguyễn Hoàng Quân là như thế nào?...!Nhẫn của em đâu?”
Chạm tay vào bàn tay lạnh ngắt của Minh Tuệ, hắn mới chợt giật mình.
Trên ngón tay áp út của cô, không còn chiếc nhẫn cầu hôn mà hắn tặng.
Không nhắc tới chuyện này thì thôi, hắn vừa nhắc đến, Minh Tuệ lại không nhịn được cười gằn: “Anh lấy tư cách gì để hỏi về chiếc nhẫn đó? Anh sắp kết hôn với người khác, lại muốn em đeo chiếc nhẫn mà anh tặng, là muốn em bị chê cười hay là thế nào?”
Đã từng… Cô đã từng vô cùng hạnh phúc khi nhận được chiếc nhẫn đó, đã từng cho rằng hạnh phúc đã ở trong tầm tay mình.
Không ngờ thứ gọi là hạnh phúc đó, lại chỉ là ảo tưởng của một mình cô mà thôi.
“Dương Quốc Thành, làm người không thể quá tham lam.
Anh muốn cùng lúc đeo nhẫn vào tay hai người phụ nữ… Em tuyệt đối không chấp nhận!”