“Anh Quân… Đợi em một chút… Anh đi chậm thôi…”
Thành phố đã bắt đầu lên đèn.
Trên con đường vắng người, một cô gái chạy theo người đàn ông, vừa cố gắng đuổi kịp bước chân của người trước mặt lại vừa không ngừng gọi.
Nhưng người kia lại không hề có ý định dừng lại.
Trái lại, càng bước càng nhanh hơn.
“Anh Quân!” Cô gái cúi xuống cởi đôi giày cao gót, vội vàng lao tới, ôm lấy người đàn ông trước mặt, ôm thật chặt.
“Em làm cái gì vậy?” Quân dùng sức gỡ hai cánh tay đang ôm chặt lấy mình của Diệu, nhíu mày: “Trêu đùa anh như vậy vẫn chưa đủ hay sao?”
Dường như bất ngờ vì cơn nóng giận của Quân, Diệu sững người vài giây rồi mới lắc đầu: “Không, em không lừa anh.
Anh hãy tin em đi, đúng là hôm nay em có hẹn với Minh Tuệ… Bọn em hẹn lúc ba giờ chiều, nhưng cậu ấy… có thể là cậu ấy quên mất giờ hẹn.”
Kì thực, trong lòng Diệu cũng không nghĩ ra lý do gì có thể khiến Minh Tuệ không tới giờ hẹn.
Hoặc là… Diệu siết chặt tay, chợt nghĩ tới khả năng Minh Tuệ không thật lòng muốn giải quyết mọi chuyện một cách rõ ràng.
Quân nhíu mày: “Anh sẽ không tin tưởng lời nói của em nữa đâu.
Em luôn miệng nói là em đã gặp Tuệ, đã nói chuyện với cô ấy, nhưng khi anh hỏi em cô ấy đang ở đâu thì em lại không trả lời được.
Em coi anh là trẻ con đấy à?”
Hôm nay, trước khi tới chỗ mà Diệu nói là chỗ hẹn với Minh Tuệ, trong lòng Quân đã nảy sinh cảm giác mong chờ và hi vọng chưa từng có.
Nhưng, năm phút, mười phút, sau đó là một tiếng, hai tiếng trôi qua, cảm giác hi vọng dần biến thành thất vọng.
Đến nửa cái bóng của Minh Tuệ anh cũng không gặp được.
Anh hít sâu một hơi, cố kìm chế tâm tình bực bội, nhưng vẫn dùng sức gỡ bàn tay đang cố chấp nắm lấy tay mình ra: “Diệu à, em biết mà… Em biết là đối với anh, Tuệ quan trọng đến thế nào mà.
Anh xin em đừng mang trái tim anh ra chơi đùa nữa được không?”
Chuyện này thực sự rất lạ.
Nếu như Diệu có thể liên hệ với Minh Tuệ, thì chắc chắn sẽ biết cô ở đâu.
Làm sao lại phải cố chấp hẹn gặp như vậy chứ?
Đáng ra anh nên nghĩ tới ngay từ đầu mới phải.
“Không phải, anh hãy nghe em nói đi.” Diệu rơm rớm nước mắt: “Anh hãy tin em đi… Em cũng đâu biết được cậu ấy sẽ không tới chỗ hẹn, gọi điện lại không được.
Em sẽ gọi cho cô ấy ngay bây giờ…”
Bàn tay Diệu run rẩy lục tìm điện thoại trong túi, lại bị một lời của Quân đánh gãy động tác.
“Thôi, em đừng làm trò trước mặt anh nữa… Em nói em không lừa dối anh, vậy thì em nói cho anh biết cô ấy đang ở đâu đi.”
“Anh Quân.” Diệu dừng động tác tìm điện thoại, ngước mắt lên nhìn thẳng vào mắt Quân: “Em là vị hôn thê của anh.
Anh nói thật với em đi, anh muốn gặp lại Đào Minh Tuệ để làm gì?”
Quân không chút do dự nói hết những lời trong lòng: “Đối với anh, vị hôn thê chỉ là một danh nghĩa.
Anh rất quý mến em, cũng sẵn sàng chăm sóc cho em.
Nhưng Tuệ là cả cuộc sống, là toàn bộ hơi thở của anh.
Những ngày tháng không có cô ấy ở bên, anh không khác gì một kẻ đã chết.”
Từ đôi mắt của Diệu, hai hàng nước mắt trong suốt chảy ra.
Diệu gật đầu, nghẹn ngào nói:
“Được, đã vậy, em sẽ nói thật với anh.
Anh muốn biết Đào Minh Tuệ ở đâu, có thể đi hỏi Dương Quốc Thành.
Thời gian trước cậu ấy làm thư kí cho anh ta.”
Trong khi hai người đang xảy ra tranh cãi vì tung tích của Đào Minh Tuệ, thì Đào Minh Tuệ bằng xương bằng thịt đang dùng tốc độ nhanh nhất để chạy tới nơi đã hẹn với hai người.
“Phòng 201, phòng 201… đến rồi…” Minh Tuệ dừng chân, thoáng điều chỉnh lại nhịp thở dồn dập rồi mới đưa tay đẩy cửa ra.
Cô hướng vào phía trong phòng, cất tiếng: “Diệu! Hai người… Hai người cứ tiếp tục, tôi xin lỗi… nhầm phòng.”
Trong nháy mắt khi cánh cửa mở ra, hai người trong phòng đồng loạt tặng cho kẻ không mời mà đến ánh mắt hình viên đạn, Minh Tuệ chợt nhận ra hai người mà cô hẹn đã không còn ở đây nữa.
Cô sờ vào túi áo, vừa rồi đi quá vội vàng, cô không mang theo điện thoại.
Bây giờ không còn cách nào để liên hệ với Diệu nữa rồi.
Chỉ mong hai người đó không xảy ra hiểu lầm gì khác.
“Đàn anh, em muốn hỏi anh một chuyện rất quan trọng.”
Qua điện thoại, Quân biết được Dương Quốc Thành đang ở trong bệnh viện.
Anh liền vội vàng chạy tới, trong lòng vừa hốt hoảng lại vừa lo lắng.
Anh nhớ tới cô thư kí của Dương Quốc Thành, người mà anh đã từng gặp mặt.
Theo lời của Diệu, thì cô thư kí đó chính là người mà anh luôn tìm kiếm.
Dương Quốc Thành trưng ra bản mặt than vạn năm không đổi, nhìn người vừa chạy tới bằng ánh mắt lạnh nhạt: “Cậu tìm tôi có chuyện gì?”
“Đào Minh Tuệ đang ở đâu?” Quân thở hổn hển: “Chính là thư kí của anh, cô ấy đang ở đâu? Đàn anh… Xin anh hãy nói cho em biết đi, em không thể sống thiếu cô ấy được…”
“Đào Minh Tuệ? Người cậu muốn nhờ tôi tìm chính là cô ấy sao?” Dương Quốc Thành hơi nhíu mày.
Vận mệnh thật là biết cách trêu đùa con người, thì ra người đàn ông từng là bạn trai của Minh Tuệ chính là đàn em khóa dưới thân thiết của hắn.
Thì ra người mà Quân luôn miệng nhờ hắn tìm kiếm chính là người phụ nữ của hắn.
Quân gật đầu: “Đúng là cô ấy.
Xin đàn anh hãy cho em biết cô ấy đang ở đâu.
Em nhất định sẽ đối xử thật tốt với cô ấy, nhất định sẽ không để cô ấy phải buồn lòng nữa…”
Anh còn chưa nói dứt lời, Dương Quốc Thành đã cắt ngang:
“Hình như cậu có nhầm lẫn thì phải.
Nếu tôi nhớ không nhầm, thì Mai Tuyết Diệu mới là người vừa mới đính hôn với cậu.
Còn Đào Minh Tuệ…”
“Không, đàn anh.
Người em thật sự yêu thương trước giờ chỉ có một mình Tuệ thôi.
Trước kia là em chưa hiểu rõ lòng mình, bây giờ gặp lại cô ấy, em sẽ không làm cho cô ấy đau lòng nữa, sẽ nâng niu quý trọng cô ấy…”
Từng từ từng chữ đều vô cùng tha thiết.
Dương Quốc Thành nhíu mày càng chặt hơn, hắn nhận ra người trước mặt đang nói thật.
Quân thật sự yêu Minh Tuệ.
Nhưng tiếc rằng anh đã đến muộn một bước rồi.
Hắn nhếch môi lên, không hẳn là mỉm cười, chỉ đơn giản là nhếch môi lên một cái mà thôi: “Nhưng mà, Nguyễn Hoàng Quân… Cô ấy không cần cậu nữa rồi.
Tôi không cần biết cậu và Mai Tuyết Diệu đã xảy ra chuyện gì, nhưng tôi sẽ không bao giờ nói cho cậu biết Đào Minh Tuệ đang ở đâu.”
Nhìn thẳng vào mắt người đàn em, cũng là tình địch, hắn gằn từng chữ một:
“Bởi vì bây giờ cô ấy là người phụ nữ của tôi.”
Phản ứng đầu tiên của Quân, là không tin tưởng.
Anh nhíu mày: “Đàn anh, đây không phải chuyện có thể mang ra đùa cợt.”
“Tôi không phải trẻ con, không rảnh rỗi đùa với cậu.” Dương Quốc Thành một lần nữa khẳng định.
Lúc này Quân mới nhận ra người đàn ông trước mặt mình nói thật.
Sự căm tức như một ngọn lửa bốc lên ngùn ngụt trong lòng.
Thì ra là vậy, vì Dương Quốc Thành cố tình che giấu, nên việc tìm người của anh mới khó khăn đến thế.
Không kịp suy nghĩ gì nhiều, anh lao tới, nắm tay vung lên.
Mục tiêu chính là bản mặt đẹp trai của Dương Quốc Thành.
Dương Quốc Thành cũng không hề nao núng, tránh thoát được cú đấm, vung tay đánh lại..