Hành lang bệnh viện đầy mùi dung dịch sát trùng.
Bác sĩ mặc áo blouse trắng, cúi đầu xem hồ sơ và kết quả xét nghiệm trên tay.
Càng đọc, đôi lông mày càng nhíu chặt lại.
“Tình hình có vẻ… không khả quan cho lắm.
Biểu hiện của hội chứng thiếu máu và hội chứng nhiễm khuẩn rất rõ ràng.
Kết quả xét nghiệm máu cho thấy giảm trầm trọng cả ba dòng hồng cầu, bạch cầu và tiểu cầu, công thức bạch cầu đảo ngược…”
Bác sĩ vừa mở miệng đã nói ra một loạt thuật ngữ chuyên ngành.
Dương Quốc Thành hỏi: “Có biết nguyên nhân không?”
Hắn cũng không nghĩ tới, bé con chỉ bị sốt nhẹ, mà đưa tới bệnh viện lại phát hiện ra vấn đề lớn như vậy.
Bác sĩ lắc đầu: “Đánh giá sơ bộ đã có, nhưng phải kiểm tra kĩ hơn.
Tôi kiến nghị cgia đình nên cho bé nhập viện để làm thêm xét nghiệm tủy đồ và sinh thiết tủy xương để khẳng định chẩn đoán.”
Vấn đề chắc chắn không đơn giản.
Dương Quốc Thành nặng nề gật đầu.
“Được rồi, chăm sóc cho bé con tốt một chút.”
Hắn mở cửa, đi vào trong phòng bệnh.
Bé gái đang ngồi trên giường, ôm trong lòng một con búp bê nhỏ.
Vừa nhìn thấy hắn bước vào, bé con nhoẻn miệng cười.
“Bố Thành, con không sao chứ ạ?”
“Con có sợ không?” Dương Quốc Thành kéo ghế tới bên cạnh giường, đưa tay xoa xoa đầu bé con, đầy trìu mến và thương yêu.
Bé con ôm chặt búp bê trong tay, lắc đầu, rồi lại gật đầu: “Có một chút ạ… Mẹ con đâu rồi ạ? Có phải vì con hay ốm, nên mẹ không thích con nữa hay không?”
Hai đứa nhỏ là anh em sinh đôi, nhưng tính cách và tình trạng sức khỏe lại hoàn toàn trái ngược.
Bé gái từ nhỏ đã rất hay ốm vặt, lần nào ốm cũng kéo dài mười ngày nửa tháng.
Dương Quốc Thành thở dài một hơi.
Bé con như vậy, hắn rất đau lòng.
“Không có chuyện đó đâu.
Mẹ con còn có một chút chuyện cần xử lý, nên không thể tới đây với con được…” Hắn lại xoa đầu bé con: “Con phải nhớ, mẹ chính là người yêu thương con nhất trên đời.”
Bé con còn nhỏ tuổi, nhưng sống trong gia đình đơn thân nên tâm tư có phần mẫn cảm hơn bạn bè cùng trang lứa.
“Bố Thành, bố đã thấy người nào vứt bỏ con của mình chưa? Sau này bố có con, bố có vứt bỏ con và anh Gấu hay không?” Giọng điệu non nớt lại có vẻ lắng lo trước tuổi.
Dương Quốc Thành ngồi ghé lên giường, ôm bé con vào lòng: “Không có chuyện đó đâu.
Bố sẽ không bao giờ vứt bỏ các con.”
Suy nghĩ một hồi, hắn quyết định đêm nay đưa bé con về nhà trước đã, để tránh cho Minh Tuệ lo lắng.
Ngày mai hắn sẽ lại đưa bé tới bệnh viện kiểm tra lần nữa.
“Boss chỉ bảo tôi cứu cô, sau đó đưa cô về nhà gặp mẹ thôi.
Không dặn dò gì khác cả.” Người đàn ông nhún vai, vẻ mặt vô tội nhìn Minh Tuệ.
Cô kinh ngạc nhìn anh ta, hỏi lại: “Anh còn cứu cả mẹ tôi nữa sao?”
Nhận được cái gật đầu khẳng định của đối phương, cô quay người chạy thẳng về nhà.
Vừa mở cửa đã thấy một người đáng ra không nên có mặt.
“Dương Quốc Thành? Sao anh lại ở nhà tôi?” Cô đen mặt nhìn người đàn ông đang điềm nhiên ngồi trên ghế sofa.
Trải qua chuyện ngày hôm qua, cô không muốn gặp lại hắn nữa.
“Bọn trẻ nhớ cô quá, nên tôi đưa chúng về.”
Bé gái tuột xuống khỏi sofa, bỏ rơi cả miếng bánh kem vị dâu tây mà bé thích nhất, chạy ra ôm lấy chân mẹ mình: “Con nhớ mẹ quá!”
Dương Quốc Thành nhìn bé gái đầy trìu mến, lại dời ánh mắt về phía bé trai đang đút tay túi quần đứng một bên.
“Con không nhớ mẹ sao?”
Bé trai lắc đầu: “Con không mít ướt như vậy.”
Dứt lời, bé trai đi thẳng về phía mẹ và em gái đang ôm nhau, mặt than không thay đổi, bàn tay lại rút khỏi túi quần, vỗ vỗ lên vai mẹ.
“Vào trong xem mẹ cô trước đi.”
Cho dù Dương Quốc Thành không nói, cô cũng không quên chuyện quan trọng này.
Buông đứa nhỏ trong lòng ra, cô đi thẳng vào phòng của mẹ.
Mẹ cô đang nằm trên giường, khuôn mặt hốc hác và tiều tụy hơn nhiều so với vẻ tinh thần sáng láng thường ngày.
Thấy con gái đi vào, bà nở nụ cười nhợt nhạt.
“Mẹ có sao không?” Minh Tuệ bước nhanh về phía giường bệnh.
Mẹ cô lắc đầu: “Mẹ không sao… Đỗ Văn Khang cũng không làm gì mẹ cả.”
Nhắc tới cái tên này, Minh Tuệ lại không khỏi suy nghĩ.
Rốt cuộc gã là ai? Tại sao lại làm ra những chuyện nhằm vào gia đình cô như vậy?
Giống như đọc được suy nghĩ của con gái, mẹ cô bắt đầu kể lại: “Đỗ Văn Khang là con nuôi của bố con.
Cậu ta muốn lợi dụng con để thừa kế gia sản của nhà họ Trần.
Dù sao thì… ông ấy cũng chỉ có một đứa con gái là con, không có ai thừa kế tài sản của ông ấy mà danh chính ngôn thuận hơn con cả.”
Quả nhiên chuyện này có liên quan tới người bố chưa từng gặp mặt của cô.
Minh Tuệ thở dài một hơi, ôm lấy mẹ mình.
“Không sao rồi, mẹ.
Cho dù xảy ra chuyện gì, con cũng sẽ đứng về phía mẹ.
Nếu như mẹ yêu bố, con cũng sẽ giống như mẹ, không trách ông ấy.”
Vừa trải qua một chuyện ngoài ý muốn, cả tinh thần lẫn thể chất của mẹ cô đều mệt mỏi.
Hai mẹ con nói chuyện một lát thì bà từ từ chìm vào giấc ngủ.
Cô cẩn thận khép lại cánh cửa phòng ngủ, đi ra ngoài.
“Hôm nay… cảm ơn anh.” Ngồi trong xe, nhìn người đàn ông trên ghế phó lái, cô nhỏ giọng nói cảm ơn.
“Không cần cảm ơn.” Dương Quốc Thành cúi đầu: “Bố của bọn trẻ là ai?”
Minh Tuệ kinh ngạc quay sang nhìn hắn, lắp bắp: “Sao anh lại hỏi vậy?”
Cô tưởng rằng hắn đã biết gì đó.
Nhưng hình như cô đã lo lắng quá nhiều rồi.
Hắn lắc đầu, nhẹ giọng than thở một câu:
“Bọn trẻ đáng yêu như vậy…”
Bọn trẻ đáng yêu như vậy, nếu như là con của hắn và cô thì tốt biết mấy.
Không biết là tên đàn ông đáng chết nào, lại có thể bỏ mặc hai đứa nhỏ đáng yêu đến thế chứ.
Trên khóe môi Minh Tuệ là nụ cười nhẹ nhàng: “Đúng vậy, bọn trẻ rất đáng yêu, hai đứa trẻ gần như là cả mạng sống của tôi.”
“Vậy à? Vậy tất cả của cô có bao gồm Đỗ Văn Khang hay không?”
Dương Quốc Thành hỏi lại một câu, khiến Minh Tuệ cao giọng phản bác.
“Cái gì mà Đỗ Văn Khang chứ? Cũng tại anh bắt tôi đi Úc cùng anh, nên mới xảy ra những chuyện đó.
Anh… anh phải chịu trách nhiệm với tôi đấy!”
Lời nói buột miệng thốt ra, sau khi nói cô cũng ngây ngẩn cả người.
Người đàn ông ở bên cạnh bật cười.
“Chịu trách nhiệm thế nào cơ?”
Muốn cô làm người phụ nữ của hắn cô lại không chịu, còn muốn hắn chịu trách nhiệm thế nào nữa chứ? Hắn nghiêng người, giam cô trong không gian nhỏ hẹp giữa vòng tay của hắn và lưng ghế bọc da.
“Tuệ… nói đi, cô muốn tôi chịu trách nhiệm thế nào?” Giọng nói trầm thấp gọi tên, khiến cô đỏ bừng mặt.
Đầu óc như bị hun nóng, cô không biết phải trả lời hắn thế nào mới đúng.
Lúc này, giọng nói đều đều của con trai cô vang lên bên ngoài: “Mẹ, mẹ ở bên trong có đúng không? Con gấu con kia đang tìm mẹ khắp nhà đấy.”
Minh Tuệ giật bắn mình, vội vàng đẩy người đàn ông kia ra.
Để cho trẻ con nhìn thấy cảnh tượng này, còn ra thể thống gì nữa.
Khi cô bước xuống khỏi xe, Dương Quốc Thành lại đột ngột nói:
“Ngày mai về tổng công ty làm việc đi… Chúng ta làm nốt chuyện ngày hôm nay chưa làm được.” Vừa dứt lời, hắn vẫy tay chào bé con ở bên ngoài, rồi khởi động xe rời đi.
Bé trai ngước mắt nhìn mẹ mình.
“Mẹ và bố Thành có chuyện gì chưa làm xong vậy?”
Minh Tuệ đen mặt trong giây lát.
Tất cả là tại người đàn ông đáng ghét kia, tự nhiên lại nói những chuyện không đứng đắn trước mặt bé con.
Hại cô nóng bừng hai bên má, thật lâu vẫn chưa bình thường trở lại..