Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Tổng Tài Không Cho Rằng Tôi Là Thế Thân

Buổi tối 7 giờ, biệt thự Tống gia.

Trước cổng biệt thự được trải thảm đỏ, tiệc sinh nhật vẫn chưa chính thức bắt đầu, các tân khách đáp ứng lời mời dự tiệc đang lục tục bước vào.

“A……”

Chiếc Maybach màu đen ngừng ở một góc vắng vẻ, bên trong cửa sổ xe bị đóng chặt mơ hồ vang lên một tiếng than nhẹ.

Cách một cánh cửa sổ, người thanh niên xinh đẹp mảnh khảnh bị bắt khóa ngồi trên bắp đùi rắn chắc tinh tráng, chiếc cổ thon dài như thiên nga bị một bàn tay to chặt chẽ đỡ lấy.

“Đủ, đủ rồi……” Không biết đã qua bao lâu, Tô Cảnh Nhan nhân lúc nam nhân thoáng lơi lỏng, rốt cuộc đoạt lại quyền khống chế môi lưỡi.

“Đủ cái gì mà đủ?” Phó Bách Diễn liễm đôi mắt đen trầm, giọng nói gợi cảm vừa thấp vừa ách.

Tiểu tình nhân nhất định là đã hạ cổ hắn, nếu không tại sao hắn lại cảm thấy hôn thế nào cũng không đủ?

Tô Cảnh Nhan vừa cố gắng ngăn lại đôi tay đang làm bậy, vừa đỏ mặt đứt quãng mắng: “Anh…… anh có cần, nhỏ mọn như vậy không?”

Không phải chỉ là nói muốn tách ra đi riêng sao? Người này từ lúc lên xe đã bắt đầu kéo lấy hắn liều mạng lăn lộn, lúc này đã đến cửa nhà người ta rồi mà vẫn cứ đè hắn hôn mãi.

“Anh nhỏ mọn?” Phó Bách Diễn bóp lấy vòng eo thon, ngữ khí bất thiện mà uy hiếp: “Nam nhân, chú ý thái độ nói chuyện của em đấy.”

Tô Cảnh Nhan cười một tiếng: “Cứ thái độ đấy, thế nào? Anh muốn xào em à?”

“Anh ——” Phó Bách Diễn muốn nói câu gì tàn nhẫn một chút, nhưng lời đã tới bên miệng làm sao cũng không thốt lên được, cuối cùng chỉ có thể kéo mở cổ áo, vùi mặt vào bên cổ ấm áp, nhe răng cắn một ngụm.

“Tê ——” Tô Cảnh Nhan đau đến hít ngược một hơi: “Phó Bách Diễn anh thuộc cẩu sao?”

Phó tổng nhả ra hàm răng sắc bén, đầu lưỡi ẩm ướt mềm mại liếm lên dấu răng, lúc này mới thấp giọng mà cười: “Giúp em đánh dấu lại. Lát nữa không được trêu chọc ai đấy, sau khi kết thúc thì ngoan ngoãn về nhà với anh.”

Chuyện ở bữa tiệc tối lần trước hắn vẫn chưa quên đâu, bản lĩnh trêu hoa ghẹo nguyệt của tiểu tình nhân còn lợi hại hơn cả hắn.

Tô Cảnh Nhan lao lực rũ mắt, muốn nhìn xem cổ của mình bị cắn thành cái dạng gì, nhưng thử rất nhiều lần đều nhìn không thấy, lúc này mới từ bỏ: “Vậy em đi xuống trước, anh chờ lát nữa hẵng ra.”

Phó Bách Diễn không cam lòng, nhưng nếu đã đáp ứng tách ra đi riêng thì phải tuân thủ hứa hẹn, chỉ có thể thả tiểu tình nhân xuống xe.

Nhưng trước khi cửa xe mở ra, hắn lại kéo người về hung hăng mút một ngụm.

Tô Cảnh Nhan chịu không nổi mà rùng mình một cái.

Gần đây, mức độ dính người của Phó tổng hình như có chút siêu tiêu.

Xuống xe rồi, hắn một mình đi về phía cửa lớn biệt thự, lúc đến cửa thì bị bảo an ngăn lại: “Xin chào tiên sinh, phiền ngài đưa ra thư mời.”

Tô Cảnh Nhan ngẩn người, còn có thư mời nữa sao? Tống Lẫm đâu có đưa cho hắn.

Nam nhân trẻ tuổi đứng trước mặt mang diện mạo tuấn mỹ, ăn mặc khéo léo, thậm chí ẩn hiện ra vẻ quý khí, thấy thế nào cũng không giống như là kẻ lợi dụng cơ hội trà trộn vào đây lừa ăn lừa uống.

Nhưng nếu không có thư mời, bảo an vẫn là không thể thả người vào, đành phải khách khí nói: “Vậy tiên sinh ngài xem, có thể liên hệ với người mời ngài đến đây chứ?”

“Được, chờ một lát.” Tô Cảnh Nhan lấy ra di động từ quần tây, đang chuẩn bị gọi điện thoại cho tiểu thọ tinh, lại nghe thấy phía sau truyền đến một giọng nam thốt lên.

“Tô Cảnh Nhan? Sao cậu lại ở chỗ này?”

Tô Cảnh Nhan ngước mắt lên, nhìn người đang bước nhanh về phía hắn, thế mà lại là Tống Bính Dương.

Tống Lẫm, Tống Bính Dương?

Trong chớp nhoáng, hắn bỗng nhiên phản ứng lại, hai người này…… hẳn là người một nhà.

“Nhị thiếu gia.” Quả nhiên, bảo an lập tức khom lưng về phía Tống Bính Dương chào hỏi.

Mà Tống Bính Dương ba bước thành hai bước: “Cảnh Nhan, cậu tới tìm tôi à?”

Ngữ khí của hắn thực nóng bỏng, đôi mắt hay mang vẻ u ám cũng bỗng chốc sáng lên.

Tô Cảnh Nhan vừa định mở miệng phủ nhận, lại bị giọng nói thanh thúy của một thiếu niên cắt ngang: “Thầy, thầy đã đến rồi!”

Tống Bính Dương lập tức nhíu mày lại, ngữ khí cũng trầm hẳn đi: “Cậu đến tham gia tiệc sinh nhật của nó?”

“Anh hai.” Tống Lẫm bước lên trước, thật cẩn thận chào hỏi, thoạt nhìn có chút sợ hãi vị anh trai cùng cha khác mẹ này của mình: “Là em mời thầy lại đây.”

Tầm mắt ở giữa hai người dạo qua một vòng, Tống Bính Dương sắc mặt rất là âm tình bất định.

Nhưng Tô Cảnh Nhan căn bản không đem hắn để vào mắt, từ trong lòng ngực móc ra một hộp bút thon dài bằng gỗ đỏ, tặng cho tiểu thọ tinh hôm nay.

“Sinh nhật vui vẻ.” Hắn cong cong đôi mắt: “Lấy bút làm kiếm, chúc bạn học Tống Lẫm sớm ngày thực hiện được giấc mơ của mình.”

Dưới ánh đèn sáng ngời chiếu rọi xuống, đôi mắt Tống Lẫm lập tức đỏ bừng, rồi lại như muốn che giấu mà cúi đầu, luống cuống tay chân nhận lấy hộp bút: “Cảm, cảm ơn thầy……”

“Ngoan.” Tô Cảnh Nhan giơ tay sờ sờ đầu tóc cậu ấy, xem như an ủi: “Chúng ta đi vào thôi.”

Tống Lẫm lúc này mới phục hồi tinh thần lại: “Để em dẫn thầy vào trong!”

Ngay lúc Tô Cảnh Nhan muốn bước qua cửa lơn, bỗng nhiên một bàn tay vươn ra nắm lấy cánh tay hắn.

Hắn hơi nghiêng mắt: “Tống nhị thiếu, chắc không phải là anh muốn phá hủy bữa tiệc sinh nhật của em trai anh đấy chứ?”

“Em trai chó má gì chứ?” Giọng điệu của Tống Bính Dương vô cùng tồi tệ, lại cố gắng đè nén cảm xúc: “Một đứa con riêng được kỹ nữ nuôi, cũng xứng để cậu nhìn với con mắt khác?”

“Tống Bính Dương!” Tô Cảnh Nhan ném tay hắn ra, tiến lên một bước: “Tôi cảnh cáo anh, mở miệng cho sạch sẽ chút.”

Ánh mắt hắn lạnh lùng, nhưng đây là lần đầu tiên hai người cách nhau gần đến vậy sau khi gặp lại, Tống nhị thiếu bỗng nhiên rối loạn hô hấp, thậm chí không khống chế được mà muốn duỗi tay ôm lấy người trước mắt.

“Anh hai!” Lúc này, Tống Lẫm vốn đang đi ở phía trước lại bước nhanh trở về, thấp giọng quát: “Có chuyện gì anh cứ nói với em, đừng động vào thầy ấy!”

Nghe vậy, Tô Cảnh Nhan lui ra sau một bước, ánh mắt lạnh băng chợt ấm lại.

Cậu bé ngoan, không uổng công chính mình quan tâm cậu ấy như vậy.

Ba người ở bên này đang giương cung bạt kiếm, mà cách đó không xa, nam nhân cao lớn đứng yên đó trầm mặc, thu hết một màn xuất sắc này vào đáy mắt.

Bí thư Kim: “Sếp, có muốn tôi đến giải quyết không ạ?”

“Tôi đang ở đây mà còn cần cậu sao?” Phó tổng nhàn nhạt liếc hắn một cái.

“Sếp nói đúng.” Bí thư Kim tự biết nói lỡ: “Tôi không nên lắm miệng.”

Phó Bách Diễn bất động thanh sắc mà nghiến răng cấm, hướng bí thư đứng bên cạnh ngoắc ngón tay, sau đó thấp giọng nói một câu ở bên tai bí thư Kim.

Bí thư Kim:……

“Đã hiểu, thưa sếp.”

Trong sảnh tiệc.

Nói là tiệc sinh nhật, nhưng thật ra là Tống gia lần đầu tiên giới thiệu với bên ngoài về sự tồn tại của Tống gia tam thiếu —— Tống Lẫm.

Tống gia rất coi trọng bữa tiệc lần này, cho nên có mặt ở đây đều là những nhân vật có uy tín danh dự.

Tô Cảnh Nhan cầm ly champagne, tìm một vị trí không quá bắt mắt, cũng tạm thời không có ý định tiếp xúc cùng những người khác.

Nhưng rất nhanh, hắn đã nhìn thấy Phó tổng được chúng tinh phủng nguyệt ở giữa đại sảnh.

Không ai nghĩ rằng Phó Bách Diễn sẽ thật sự tham gia bữa tiệc sinh nhật lần này, hiện tại mọi người đang vây quanh bên cạnh hắn.

Tô Cảnh Nhan nhấp một ngụm champagne, ánh mắt dạo qua một vòng ở trên người nam nhân.

Ngoại trừ diện mạo, chỉ với thân hình ưu việt và khí chất xuất chúng cũng đủ làm cho Phó tổng tựa hạc trong bầy gà ở trong đám người.

Nhưng trong nháy mắt, phảng phất như tâm hữu linh tê, Phó Bách Diễn đột nhiên quay mặt sang, ánh mắt trầm lắng lướt “vèo” lại đây.

Cách tầng tầng y hương tấn ảnh, ánh mắt hai người chạm vào nhau.

Nhịp tim của Tô Cảnh Nhan bỗng dưng ngừng đập một giây, sau đó lại “bịch bịch” nảy lên.

Ánh mắt nam nhân vừa dã vừa trầm, rõ ràng đang cách nhau rất xa, nhưng lại giống như thực chất mà tùy ý du tẩu trên mặt hắn.

Tô Cảnh Nhan có chút lúng túng mà dời đi ánh mắt, không rõ vành tai của mình sao lại đột nhiên trở nên nóng bỏng đến vậy.

Nhất định là máy sưởi trong đại sảnh mở quá cao, đúng, nhất định là vậy.

Kết quả, vừa thoáng cái hắn đã phát hiện Tống Bính Dương lại âm hồn không tan mà xuất hiện ở phía sau hắn.

Nội tâm đang kích động cũng bình tĩnh trở lại, Tô Cảnh Nhan không kiên nhẫn hỏi: “Tống nhị thiếu, rốt cuộc anh muốn làm gì?”

Tống Bính Dương gắt gao mà nhìn chằm chằm hắn: “Tôi biết cậu không vui khi nhìn thấy tôi, nhưng nếu là chuyện có liên quan đến Phó Bách Diễn, cậu có hứng thú chứ?”

“Chuyện gì?” Tô Cảnh Nhan nhịn không được mà nhíu mày: “Anh muốn nói cái gì?”

“Phó Bách Diễn có phải đã lừa cậu, nói rằng hắn và vị kia trong nhà hắn chỉ là thương nghiệp liên hôn, không có bất cứ tình cảm gì, cậu mới là chân ái của hắn?” Tống Bính Dương cười lạnh, ngữ khí tựa hồ như đã nhìn thấu hết thảy.

Tô Cảnh Nhan: “…… Không có.”

“Hắn ta lừa cậu.” Tống Bính Dương tiếp tục tự khẳng định: “Nếu cậu muốn biết sự thật bây giờ thì đi theo tôi.”

“Em ấy sẽ không đi đâu hết.” Một giọng nói âm u vang lên ở sau lưng hai người.

Phó Bách Diễn nâng bước dài tiến lên, một tay giữ chặt cánh tay của tiểu tình nhân muốn kéo người về phía mình.

Tống Bính Dương tay mắt lanh lẹ mà bắt lấy một cánh tay khác.

Trong lúc nhất thời, ba người đều khựng tại chỗ.

Các vị khách gần đó sôi nổi dừng lại cuộc trò chuyện, ánh mắt sáng ngời mà cùng nhìn về phía bọn họ, chờ đợi trò hay kế tiếp sắp diễn ra.

Ăn dưa thú vị hơn xã giao nhiều.

“Buông, tay.” Phó Bách Diễn sắc mặt trầm đến dọa người, hai chữ gần như rít ra từ trong cổ họng.

Tống Bính Dương một bước cũng không nhường: “Người nên buông tay ra hẳn là anh đấy.”

Nếu lúc trước hắn có thể lại kiên trì thêm một chút, thì hôm nay vị trí bên cạnh Tô Cảnh Nhan chính là thuộc về hắn.

Tô Cảnh Nhan:……

Trong đầu hắn bỗng hiện ra tình tiết thường thấy khi nữ chính ở trong mưa ngăn lại hai vị nam chính đang sa điêu múa máy tay chân ——

“Dừng tay, hai người đừng đánh nữa, đừng đánh nhau nữa……”

Cứu mạng! Hắn không muốn ở trước mặt công chúng đóng phim Mary Sue phiên bản nam đâu!

Tô Cảnh Nhan: “Hai người đều buông tay cho tôi.”

Vẫn là không ai chịu buông tay.

Ngay lúc hai người vẫn đang giằng co không ngừng thì một thanh âm đầy nhịp điệu lại ập vào mặt: “Giáo sư ca ca~ đã lâu không gặp nha~”

Tô Cảnh Nhan đau đầu: “Tôi đếm một hai ba, một, hai ——”

Phó Bách Diễn buông lỏng lực đạo trên tay.

Tô Cảnh Nhan nhân cơ hội ném ra một cái tay khác: “Hai người muốn đánh nhau hay muốn làm gì thì làm ơn cách xa tôi ra một chút, được chứ?”

“Giáo sư ca ca~” Nhập cuộc giữa chừng, Mộ Kha hồn nhiên không nhận ra tình hình hiện tại có cái gì không đúng: “Không ngờ lại có thể gặp được anh ở đây, đây là duyên phận trời định a~”

Tô Cảnh Nhan không quan tâm tới cậu ta, nghiêng người thoát ra khỏi vòng vây của ba người mà đi ra ngoài.

“Ơ? Giáo sư ca ca, sao anh vừa thấy em đã chạy rồi?” Thế này làm Mộ Kha ủy khuất muốn chết, không thuận theo không buông tha mà đi theo giáo sư ca ca ra ngoài.

Phó Bách Diễn thực sự là sắp bị tức chết rồi, lập tức sải bước đuổi theo, ở chỗ ngoặt giơ tay kéo lấy Mộ gia lão tứ: “Mộ Kha, tôi cảnh cáo cậu một lần cuối, đừng mang theo bất cứ tư tưởng không an phận nào với Tô Cảnh Nhan. Nếu không, cho dù là đại ca cậu cũng không cứu được cậu đâu.”

“Bách Diễn ca ca, anh đừng có hung như vậy mà!” Mộ Kha quay lại mặt, ngữ khí vô tội bảo: “Em cũng sẽ không phá hỏng mối quan hệ giữa hai người.”

Phó Bách Diễn sửng sốt: “Vậy sao cậu cứ quấn lấy em ấy?”

“Khụ khụ……” Mộ tứ thiếu khó được mà bắt đầu ngượng ngùng: “À thì, nếu anh không ngại, ba người chúng ta có thể cùng ở bên nhau nha.”

Phó Bách Diễn:???

“Anh đừng hiểu lầm, chủ yếu vẫn là em muốn ở bên cạnh giáo sư ca ca, còn Bách Diễn ca ca chỉ là kèm theo thôi.” Mộ Kha vẻ mặt thuần khiết mà nói tiếp.
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!