Thấy Khương Hàn không quan tâm tới vết thương, tứ chi và cả cái đầu đang mệt mỏi của mình, Vũ Tịch trề môi không lên tiếng.
"Nói hay không nói? Ai chống lưng cho em làm loạn?" Khi Khương Hàn tức giận khác hẳn với bộ dạng hổ lớn bị thuần phục, chính là trạng thái ngược lại, không vồ vập nhưng nguy hiểm, chỉ cần dùng ánh mắt cũng đủ khiến người ta khiếp sợ mà thành thật khai báo.
Riêng Vũ Tịch không phải kẻ yếu hèn, ánh mắt của Khương Hàn nhìn cô tuy đáng sợ nhưng cô không thấy lo lắng, một mực giữ im lặng chuyện riêng tư: "Làm gì có ai chống lưng, ba em còn không biết em đi học xa có đường bay riêng. Ngồi trực thăng điếc tai muốn chết!"
"..." Khương Hàn im lặng mấy giây, nhìn bộ dạng nhỏ nhắn đơn thuần của Vũ Tịch một lúc, anh không nhìn ra cô còn biết đánh người. Đặc biệt vừa nãy, từng đòn đánh đều rơi vào chỗ hiểm, cho dù không dùng nhiều lực thì điểm cộng lớn nhất cho cô chính là nhanh nhạy.
Theo như anh nhìn thấy, tên trùm kín từ đầu đến chân không đơn giản, xuất thân từ Nhật Bản có những ninja xuất quỷ nhập thần mà người đời chẳng có cơ hội được gặp gỡ, bị Vũ Tịch đánh đến độ gục ngã tại chỗ đồng nghĩa với việc có thêm một ý nghĩa khác ——
—— cô không phải người bình thường!
"Em giấu anh chuyện gì đúng không?" Ở cạnh Vũ Tịch suốt mấy năm nay, tính tình của cô anh rõ hơn bất kì ai. Cô mềm mỏng, ngọt ngào, chiều chuộng gia đình, hay mè nheo làm nũng và cũng biết cách làm người khác thấy được hạnh phúc. Tuy nhiên không có nghĩa anh không nhìn ra, bất kì giờ phút nào cô cũng sẽ bất ngờ im lặng một quãng thời gian ngắn khoảng vài tiếng, đi ra một nơi không có ai nhìn thấy, khi đó cô đã nói chuyện một mình.
Chính vì lo lắng cho tâm lí của cô bất ổn, anh luôn cố giữ nếp sống hiền lành, dịu dàng, chu đáo hết sức có thể để chiếm luôn khoảng thời gian cô bị một thế lực nào đó nhập vào.
Nhưng mà ngay lúc này, Khương Hàn lại nhìn đến hai viên kim cương trắng tí hon chíu lấp lánh ở tai Vũ Tịch. Bị góc khuất bởi đôi gò má tròn che đậy nên viên kim cương càng rực rỡ.
Khương Hàn hạ mí mắt, vươn tay cướp lấy một viên ở tai phải.
Vũ Tịch đưa mắt nhìn hoa tai, môi mím thẳng một đường, đôi con ngươi đen láy lộ ra vẻ bất an: "Hôm nào anh cũng nói chuyện với em, chuyện gì cũng bị moi hết rồi, có gì đâu mà giấu anh!"
Ngón cái và ngón chỏ vân vê chiếc hoa tai có chút thô bạo khiến Vũ Tịch càng bất an, cô gỡ chiếc còn lại để lên bàn, giả vờ gãi gãi vệ sinh lỗ xỏ hoa tai.
Đột nhiên Khương Hàn đè chặt viên kim cương nhỏ xíu, không được, anh đặt nó lên vị trí cứng rắn, cầm bình hoa thủy tinh đè lên, sức cứng của viên kim cương vốn dĩ không có thứ gì làm móp méo được nó nhưng bình thủy tinh đập lên nó thì lập tức vỡ "rắc" ra.
Chiếc hoa tai còn lại nằm trên bàn cũng tự động nảy lên vài cái rồi bốc khói, điều đó ai cũng hiểu rằng chiếc hoa tai có thiết bị hiện đại nằm bên trong, khi một chiếc bị hỏng, chiếc còn lại lập tức tự hủy.
Việc này càng chứng tỏ Vũ Tịch không đơn giản như vẻ bề ngoài.
Khương Hàn nhìn chằm chằm vào gương mặt xinh xắn, bầu bĩnh đáng yêu của cô, gặng giọng: "Hoa tai này em đeo 3 năm rồi, đúng không?"
Vũ Tịch giương mắt tròn vô tội nhìn anh, hơi lắc đầu: "Cũng có tháo ra mà."
"Phải, anh tặng trang sức cho em, em thử cho có chứ chẳng bao giờ đeo lên người." Mắt Khương Hàn dời qua chiếc đồng hồ điện tử cảm ứng trên cổ tay Vũ Tịch, không chờ cô khai, anh tiếp tục tháo nó ra, trắng trợn cướp lấy, hỏi: "Cả thứ này, nhất quyết không cho anh cầm vào, trong đây chứa thứ gì?"
"Đồng hồ, là.. là để em xem giờ với lại.. ưm gọi điện lúc khẩn cấp thôi à, đâu có gì đâu." Sợ rằng Khương Hàn tiếp tục đập nát chiếc đồng hồ yêu dấu của mình, Vũ Tịch vội giật lại giấu ra sau lưng, nơm nớp lo sợ, lùi về sau, đáng thương mếu môi: "Em đâu có giấu gì anh đâu."
Đang ở trong đoạn cảm xúc tức giận, Khương Hàn không có kiên nhẫn ngồi dây dưa mèo chuột với Vũ Tịch, ánh mắt anh sâu thăm thẳm nhìn chăm chú gương mặt nhợt nhạt mất máu của cô.
Vũ Tịch cảm thấy mất tự nhiên, liên tục liếm môi khô, lồng ngực dập dìu hít thở sâu, phần áp lực lớn từ Khương Hàn khiến cô không thở nổi.
"Bây giờ em có nói hay không?"
"Ực.." Ít nhất vào hiện tại cô cần được uống nước, từ sáng đến hiện tại do đi đó đi đây nên không có thứ gì đàng hoàng bỏ vào bụng, cộng với việc lưỡi dao găm vào ngực quá sâu khiến máu chảy quá nhiều, đầu óc cô choáng váng, không được minh mẫn lắm.
Yên tĩnh một lúc.
Vũ Tịch nhoài người ra giường thở dốc, gác tay lên mắt cố giữ cho bản thân tĩnh táo. Ngực cô rất đau, có vẻ mũi dao ghim sâu hơn suy nghĩ, máu vừa được giữ lại đột nhiên ào ạt trào ra.
Khương Hàn thình lình chộp lấy điện thoại tìm số gọi bác sĩ, việc Vũ Tịch bị người lạ mặt đánh chắc chắn có ẩn tình, hiện tại để cô lộ mặt ra ngoài rất nguy hiểm, tốt hơn hết là chờ bác sĩ đến thay vì mang cô đi đến bệnh viện.
Sự bình tĩnh của Khương Hàn lúc nào cũng hữu dụng, tuy nhiên người bị thương là Vũ Tịch, nhìn thấy chồng mình chỉ biết ngồi đó bóp chặt vào vết thương giúp cô cầm máu - đầu óc cô choáng váng chẳng nghĩ thông được gì, chỉ cảm thấy ấm ức, cô đã bị thương, sắp chết đến nơi rồi mà anh vẫn tỏ ra bình thản, cuộc hôn nhân này đột nhiên khiến cô mất tự tin, phải chăng anh cần một mái ấm chứ không phải cần cô?
Khi bị đánh thức bởi một mùi hương đồ ăn thơm lừng, trên ngực Vũ Tịch truyền đến cơn đau nhói khiến cô khó mà thở đều.
"Mami dậy rồi papa, papa ơi!" Nghe tiếng nói ngọt lịm của trẻ con vang bên tai, Vũ Tịch hé mắt ra, ngay lập tức phải nhắm lại bởi vì quá sáng.
Vài tạp âm quẩn ở lỗ tai rồi vơi đi mất, cộng với một bàn tay to lớn vuốt lên gương mặt khiến cô an tâm nắm lấy, mí mắt một lần nữa hé ra cố gắng thích nghi.
"Mami, sao mami ngủ nhiều quá vậy? Hôm qua papa còn mắng Chi Đào mà mami không dậy để mắng lại papa!" Chi Đào vừa định nhàu đến ôm Vũ Tịch, Khương Hàn nhanh như cắt chụp lấy gáy áo túm bé lên quăng qua một bên, lông mày chau lại lạnh lùng: "Đừng để ba nói nhiều."
Khương Chi Đào lần thứ 2 thấy papa của mình hung dữ, bé mếu mó, chù ụ đôi má phún phính, khoé mắt rưng rưng tủi thân, nghẹn ngào nấc cục.
Vũ Tịch cũng là lần đầu thấy cảnh cô tiểu thư nhí bị papa cho ăn ớt cay đến nỗi ấm ức khóc một mình, người làm ba như Khương Hàn chẳng bao giờ nổi giận với Chi Đào mà anh ngay lúc này đã phớt lờ, tức giận với bé, điều đó chứng tỏ anh đang rất không có kiên nhẫn dành cho bất kì ai.
Khương Hàn đỡ lưng Vũ Tịch ngồi dậy, nhẹ nhàng kéo áo sơ mi thấm ướt tí máu ra xem vết thương đã khô thoáng không ít. Gương mặt anh lạnh toát, khó gần như người đàn ông hoàng kim cô từng gặp: "Còn lạnh không?"
Vũ Tịch lắc lắc đầu: "Đau.."
Giọng cô khàn khàn sau trận mê man sốt lớn, bình thường anh sẽ bị rơi vào biển mật nhưng lúc này thì không, hoàn toàn chỉ có thái độ lạnh lùng, đanh thép như quặng sắt ở Bắc Cực: "Ăn no rồi uống thuốc. Vết thương còn thiếu 0.2mm nữa thì vào tim, em liệu mà giữ mạng, anh không quản nổi em."
Nộ khí trên người Khương Hàn ít nhiều đã tản đi bớt, nhưng thay vào đó là sự lạnh lẽo như cơn gió rét vào mùa đông, sắc mặt anh chính là điển hình cho trạng thái mất ngủ cùng với sự thống giận liên tục suốt 2 ngày.
"Đây là đâu?" Vũ Tịch loay hoay nhìn tứ phía.
Khương Hàn chẳng buồn trả lời, anh ngồi ở mép giường, bê bát súp nóng hổi lên thổi. Thấy papa giận lây luôn mami, Chi Đào hĩnh mông xà đến ngồi cạnh Vũ Tịch, giọng mũi nghèn nghẹn: "Nhà của papa, papa nói ở đây sẽ không có người xấu đến bắt nạt mami!"
"Nhà của anh hả? Anh ở đây khi nào mà có nhà?"
"Tuổi đời của anh lớn hơn em--" Thấy Vũ Tịch còn hơi còn sức để nhiều chuyện, Khương Hàn thổi nhanh thìa súp đưa đến môi cô, "Có những chuyện quên mất không kịp nói, còn có những chuyện cố tình giấu diếm, mà những chuyện đã cố tình thì cũng sẽ có kẻ cố ý khai quật."
"..." Vũ Tịch nuốt không trôi thìa súp, vị của nó quá tệ, trên tiêu chí là bồi bổ nhưng đoán chắc rằng uống hết chén súp đó thì cô sẽ co giật chết ngay tại chỗ, không cần dùng độc mà vẫn khiến người ta sống dở chết dở thì quả thực chỉ có Khương Hàn.
"Há miệng!" Người có tính nhẫn nại nhất hiện tại lại thiếu kiên nhẫn nhất, thìa súp ấn vào môi Vũ Tịch ép buộc cô phải nuốt lấy.
Mặt Vũ Tịch nhăn thành đống bùi nhùi, thẳng mặt cự tuyệt, khều nhẹ Chi Đào cầu cứu: "Anh cho Chi Đào ăn thử đi!"
Chi Đào nghe vậy, nhận thấy Khương Hàn vẫn rất nóng tính, hai chiếc má hồng hào lem nhem luốt nhuốt nước mắt xụ xuống, chồm đến uống một ngụm súp.
Nhưng vừa ngậm vào mồm, đôi môi đỏ hồng chu chu phun phèo phèo nước súp lên người Khương Hàn.
Anh ngồi chết trân tại chỗ.
Chi Đào nhăn nhó mặt mày, lúc này đã quên rằng bản thân đang bị mắng, bé đưa tay ngắn cũn lên chùi chùi miệng: "Papa làm.. làm dở quá à! Mami nấu cho Chi Đào ngon ngon nhất, papa nấu dở nhất!"
"..."
"..."
Không gian khi đó cực kì yên tĩnh, đến mức có thể nghe được tiếng thở khàn khàn từ cổ họng Khương Hàn.
Chi Đào rụt người ở phía sau Vũ Tịch, tấm thân tròn như cục bông biết sợ, lần đầu tiên bé nhìn thấy papa của mình biết giận dữ, suốt mấy hôm nay bé đã không được chạy ra hái hoa bắt bướm cũng không được tới gần mami để tám chuyện, thêm bộ mặt khó gần của anh lúc nào cũng như sắp đánh đòn bé đến nơi khiến bé cực kì thấy ghét papa.
Vũ Tịch ngày thường có thể xông lên đè đầu cưỡi cổ Khương Hàn, nhưng mà thời điểm này cô biết bản thân không thể, giống như thời điểm anh độc thân - chẳng ai đủ sức ngồi nói chuyện với anh.
Mất nửa ngày sau mọi thứ mới trở nên dễ dàng.
Mặc dù chỉ ngồi yên một chỗ nhưng cô cảm thấy cực kì bức bách bởi sát khí khó lườn từ người đàn ông gần gũi bên cạnh chăm sóc cho mình.
Cả Chi Đào hay chòng ghẹo, bắt nạt papa cũng trở nên ngoan ngoãn, không náo nhiệt, không quấy đòi được bế, chỉ ngồi thành một cụm nhỏ như con mèo con mập ú biết nghe lời.
Vũ Tịch no bụng, sau đó được thay băng gạt rồi được tắm rửa kĩ lưỡng. Ngủ liên miên đến 2 ngày, khi thức dậy thì chẳng còn cơn sốt hay cơn đau nào khiến cô chịu cực.