2 tháng sau.
Vũ Tịch phát hiện bản thân có chuyển biến bất thường, mà đặc biệt Khương Hàn suốt 2 tháng này đối xử với cô cực kì dịu dàng. Không cho cô ở nhà một mình, không để cô tự vào bếp nấu ăn, không cho cô cầm chìa khoá xe hay bất cứ thứ gì nguy hiểm, lúc nào cũng mềm ngọt, còn ưa cười.
Thái độ rõ rệt như vậy chẳng lẽ người như cô không hiểu được hắn cố tình chọn cô làm máy đẻ, cơ mà điều làm cô bực mình chính là vì sao ban đầu chưa có sự tình thì trực tiếp tỏ thái độ khó chịu, hắn nghĩ thông, cũng trồng mầm xong rồi mới thay đổi thái độ, người như hắn là thông minh hay khó chiều?
Brừmm..
Chuông điện thoại réo lần thứ 8 trong ngày.
Vũ Tịch rung rung chân nửa nằm nửa ngồi trên sofa, nhàm chán xem bộ phim hoạt hình con ấu trùng.
Vũ Yên Nhiên đi ra đi vào nhìn thấy "anh xã siêu cấp khó chiều" liên tục gọi cho Vũ Tịch thì đem lòng bực tức, ấy vậy mà cô chẳng màn đá động tới chiếc điện thoại khiến ả càng tức điên, ả mong chờ biết bao nhiêu thế mà hơn mấy tháng qua không có lấy một cơ hội được nhìn mặt, có được diễm phúc như cô mà không biết hưởng, ả cay cú trong lòng.
"Chị hai, chị để anh Khương Hàn gọi mãi như thế mà xem được sao? Nếu anh chị dỗi nhau thì để em giúp 2 người nói chuyện--" Vũ Tịch gật đầu trước thái độ tốt bụng của Yên Nhiên, đôi mắt ả dường như vừa phát sáng sau đó bày ra bộ dạng ủy khuất, cầm lấy điện thoại, ả nhận máy: "Alo? Anh Khương Hàn? Em là Yên Nhiên đây.. vâng ạ."
Vũ Tịch đổi tư thế, nằm xuống ôm gối ngang ngực, lười biếng thở hắc ra, mí mắt nặng trĩu khó khăn mà nhận thức rõ ý tứ kè cập của Yên Nhiên.
"Vâng, chị hai cả ngày chẳng chịu ra khỏi nhà, dạo này cứ lười biếng, em nhìn mà chán chết đi được. Anh cứ tìm chị ấy, anh đến xem bộ dạng của chị ấy đi, đến em còn muốn.. nói tóm lại là anh cứ đến, anh thấy chị hai rồi sẽ biết!"
Nghe được Vũ Yên Nhiên mời gọi Khương Hàn tới đây, Vũ Tịch cau mày thở dài một lần nữa. Cô em gái quý báu mở miệng là tỏ ý chê trách mà giọng điệu lại như đang quan tâm cực cùng, bộ mặt xinh đẹp đó học lớp diễn xuất chỉ mới vài tháng mà đã tiến bộ vượt bậc, người ngoài nhìn vào còn thực sự tin là ả tốt bụng như thánh nhân mất thôi.
"Chị hai, chút nữa anh Khương Hàn sẽ đến, chị đừng lười biếng nữa!" Vũ Yên Nhiên không giấu được ánh mắt hào hứng, vẻ mặt vẫn tỏ ý thật thà: "Để anh ấy nhìn thấy sẽ không tốt, chị nhanh lên nha, anh ấy sắp đến rồi."
Nói xong, nhìn thái độ bất mãn của Vũ Tịch làm Vũ Yên Nhiên càng muốn nhanh chóng lên phòng tân trang bản thân thật lộng lẫy để che mờ đi vết tích như tiểu yêu tinh lười biếng của Vũ Tịch, ả co cẳng chạy lên lầu.
Vũ Tịch tắt tivi, thẩn thơ nhìn ra ngoài một lúc, bất giác xoa xoa chiếc bụng phẳng lì, cô vạch bụng lên xem rồi lại tiếp tục nhìn thẩn thờ ra bên ngoài. Cô liên tiếp lười biếng một quãng thời gian dài, đến độ mí mắt nhìn không nổi nắng gắt bên ngoài nữa mới hạ mi xuống cặp đùi thon trắng trẻo.
Vừa định đứng dậy đi mặc thêm quần áo lịch sự, ngoài cửa vang lên nhiều tiếng bước chân, người làm vườn cao giọng gọi: "Cô chủ, có khách đến tìm cô!"
Ngoái đầu lại, Vũ Tịch nhìn thấy vẻ mặt bất mãn, khó ở của Khương Hàn ngay tức khắc khi nhìn thấy cô liền biến hoá thành nụ cười rạng ngời, hàng mi cong đọng đậy dưới nắng ảo diệu, từng mảng sáng tối trên gương mặt anh hài hoà khó cưỡng.
"Anh Khương Hàn! Anh đến rồi!" Bước chân của Vũ Tịch chưa kịp di chuyển, trên lầu đã có tiếng bước chân chạy loạn, gấp gáp vô cùng. Vũ Yên Nhiên trong bộ váy trắng tinh khôi như thiên thần từ thiên đường lao xuống với tốc độ ánh sáng, ả chạy đến có ý định nhàu lên người Khương Hàn.
Khương Hàn xê dịch qua một bước, đúng lúc Vũ Yên Nhiên toàn lực tin tưởng, nhoài người giao thân cho anh đỡ thì anh đã ngoảnh đi hướng khác.
Rầm.
Tiếng động không hề nhỏ, dù bị thân ảnh của Khương Hàn che mất cảnh vui nhưng Vũ Tịch cũng biết được cô em gái của mình thê thảm như thế nào.
Khương Hàn không mở miệng nói chuyện, nắm tay dắt cô đi ra khỏi cửa toà lâu đài, sải bước dài nhanh chóng muốn ra khỏi nơi âm u này.
"Anh Khương Hàn, sao anh đi nhanh vậy? Anh cùng chị hai đi đâu thế?" Vũ Yên Nhiên vẫn một mực rượt đuổi theo, cố ý trang điểm lối thơ ngây, thuần khiến cho Khương Hàn ngắm, ít nhiều gì anh cũng phải đứng lại nếu có gấp gáp vào việc lớn. Ả nhìn anh và Vũ Tịch bước đều bên nhau, mắt lộ rõ ý thù địch, hai hàm răng nghiến chặt, nắm tay siết cứng, ken két giận dữ: "Tưởng vậy là hay lắm sao? Bị lợi dụng mà cũng chẳng biết, đồ ngu!"
Vũ Tịch không tiện ăn mặc ngắn cũn ở bên ngoài, Khương Hàn cởi vest khoác lên người cô, bế cô lên đi ra cổng lớn, nhẹ nhàng thả cô lên xe.
Chiếc xe lăn bánh trong tích tắc.
"Anh bảo em đừng về nhà, nguy hiểm lắm biết không?" Khương Hàn dịu giọng nhắc nhở: "Khi nào muốn về thì nói với anh, anh với em cùng đi."
Trái ngược với âm thanh gió ù và xe cộ bên ngoài, bên trong xe cực kì yên tĩnh.
Vũ Tịch him híp mắt, đầu nghẹo qua một bên đánh một giấc.
Khi tỉnh lại, cô đã nằm gọn trong lòng Khương Hàn. Như cái cách anh thường ôm, anh vuốt ve lưng, ngắm nghía một chút là hôn vài cái, đến khi nào cô thức dậy.
Dạo gần đây cách nâng niu của Khương Hàn rõ ràng là nâng niu mầm non trong bụng Vũ Tịch, cô tỏ vẻ không hài lòng, trừng trừng mắt giận dữ, đấm đấm vào ngực anh, gặm bắp tay, cấu vào trong da anh.
Ấy vậy mà trong mắt Khương Hàn, mấy cử chỉ đó lại trở thành mấy trò yêu đương của cô nàng tính tình trẻ con, nào là dỗi hờn, nào là đánh yêu, cả việc không biết thể hiện tình yêu bằng cách nào nên mới cắn, đáng yêu làm sao, Khương Hàn cười cười để mặc cho cô thoả sức thể hiện.
Được một lúc, bởi vì đã hút giờ hẹn hơn nửa tiếng, Khương Hàn bế Vũ Tịch đi vào trong bệnh viện lớn.
Bên trong có cuộc trò chuyện vô cùng bí mật giữa bác sĩ trưởng, Khương Hàn và Vũ Tịch. Sắc mặt Vũ Tịch lúc nào cũng hầm hầm, còn mặt Khương Hàn thì hồng hào tươi sáng, hiếm khi mở miệng cười, anh nhìn cô bực bội lại càng vui vẻ.
***
"Tối nay ba mẹ em có ở nhà không?"
"Không!"
"Mẹ cũng không sao?"
"Ừ!"
"Đùa, sao không về cho được." Khương Hàn bẹo chiếc má bánh bao tròn ủm của Vũ Tịch, môi cong lên cười cười: "Tối nay anh tới nói chuyện, sẵn tiện đưa em về."
"Không cần!" Vũ Tịch cọc cằn lườm mắt.
"Em không cần nhưng con anh cần, để nó ở với mẹ một mình không an toàn, đúng không?" Giọng Khương Hàn ân cần hơn bao giờ hết. Khiến Vũ Tịch trề môi: "Trước tới nay em đi một mình anh có lo đâu, như không chu đáo như vậy em mới không cần!"
"Trước kia là trước kia, bây giờ khác rồi. Trước kia anh không biết yêu đương, bây giờ anh không bỏ mặc em và con một mình được, đúng không?"
Miệng lưỡi đàn ông vốn dĩ Vũ Tịch chưa từng tin, huống hồ cô không phải kẻ ngốc, chỉ có kẻ ngốc mới nhìn không ra mình bị đem đi lấy gen trội.
"Vậy anh có cưới không?"
"Có, đương nhiên có!" Anh suy tính từ đầu rồi, tính toán kĩ lưỡng, tác động thời gian và nhiều điều vụn vặt kia nữa thì đây chính là thời điểm thích hợp nhất. Thứ nhất, cần tuyên bố chủ quyền. Thứ hai, ngăn chặn Vũ Yên Nhiên làm loạn. Thứ ba, bao dưỡng hai mẹ con xinh xắn về làm vợ làm gia đình.
Vũ Tịch quay mặt đi hướng khác nhìn dòng xe thay nhau lướt qua mắt, khoé môi cô nhếch lên đầy ý vị khó lường.
Ván cờ này là do cô làm chủ, chả lẽ lại không biết trước sau có ngày này.
Hôn lễ được diễn ra sau một tuần công bố tin tức Vũ Tịch có thai trước khi về nhà chồng.
Đương nhiên lí do đã cố ý được giấu nhưng có người lại không an phận, vì thống giận mà đem tin loan ra ngoài trước ngày cưới khiến người ta suy đoán bừa cũng thành thật.
Vũ Tịch sau một tuần chỉ ở nhà, kì thực người khó chịu nhất là chú rể, anh không được gặp gỡ càng không thể lén lút, bởi cô thẳng mặt không nhận người quen, đến nhắn tin trò chuyện cũng không thèm trả lời, bắt anh chịu cực chịu buồn chán nhớ nhung suốt một tuần lễ dài.
Một tuần trôi qua đối với Khương Hàn dài hơn ngàn thế kỉ, còn với Vũ Tịch thì cô chưa kịp chuẩn bị thứ gì làm quà cho anh.
Bãi đỗ xe tư nhân của Vũ Gia chật hẹp, xe hơi sang trọng chen nhau xếp thành nhiều hàng đều nhau, người hầu tấp nập bận rộn không có một khắc nào nghỉ ngơi, tay bận cũng rộn ràng nhận quà đến mỏi tay.
Những người được mời không ai vắng mặt, không phải vì muốn xem cặp đôi già - trẻ cưới vội mà nể mặt nhà gái là ông chủ tập đoàn xe hơi lớn nhất nhì đất nước, nể luôn nhà trai có người con đứng đầu thành phố lớn, chẳng ai dám đắt tội ai.
Khi sắp đến giờ làm lễ, toà lâu đài ở Vũ Viên xuất hiện thêm vài chiếc trực thăng đỗ xuống sân golf. Người hầu ra tiếp đón nồng nhiệt, đón tiếp 3 người trẻ tuổi không rõ danh tính, trong đó 2 người Châu Âu và một người lai Châu Á, đều tự nhận rằng là bạn thân thiết của Vũ Tịch.
Thảm đỏ trải dài từ cổng lớn vào chính diện lâu đài, Khương Hàn xuất hiện trong tiếng hoan hô nhiệt tình. Trên người anh khoác bộ âu phục màu đen nổi bật, trên tay cầm bó hồng Pháp, bước đi khiêm tốn mà khí chất điềm đạm, phong độ chẳng ai sánh kịp.
Vũ Yên Nhiên đứng bên cạnh Vũ Tịch đỏ mặt tía tai, phải chăng Khương Hàn đang nhìn ả? Nếu ả nhích qua một chút, có phải anh sẽ suy nghĩ lại về cô dâu ngày hôm nay?
Nghĩ sao là làm vậy, Vũ Yên Nhiên liếc nhìn Vũ Tịch trịnh trọng trong khăn trùm đầu, ả xê dịch qua cạnh cô. Bước thứ hai vừa chuẩn bị tiến vào giữa thảm đỏ, Hình Thu đột ngột xuất hiện lôi cánh tay ả quay lại, cứ như vừa đỡ lấy cô gái đứng không vững, nhanh như tia chớp chẳng ai nhìn thấy được điểm bất thường.
Vũ Hoan tiến tới nắm tay Vũ Tịch tiến lên vài bước, tới vị trí đứng hoàn chỉnh, ông đặt tay hai người vào nhau, mỉm cười hiền hậu mà mắt lườm thẳng vào Khương Hàn: "Nhớ cho kĩ, để con gái tôi ấm ức thì coi như cậu chết!"
"Ba, đang làm lễ mà!" Vũ Tịch lên tiếng nhắc nhở.
Khương Hàn không nhớ rõ cảm xúc khi còn nhỏ bị người lớn trách mắng ra sao, còn hiện tại cũng chẳng còn gì đáng sợ, anh nhếch hai khoé môi cười: "Rõ thưa ba!"
"Tôi tuyên bố, con gái tôi Vũ Tịch và Khương Hàn kết thành vợ chồng!" Giọng nói không mang theo ý vui vẻ nào truyền đến nhưng phía dưới không ai là không lên tiếng chúc mừng, lao xao náo nhiệt.
Cũng ở bên dưới có một ánh mắt đờ đệt nhìn đôi vợ chồng vừa được tuyên bố thành đôi, ánh mắt bất lực cũng khốn cùng chua xót, thậm tệ làm sao khi đó là Phương Kỷ. Thân phận, danh nghĩa và tất cả đều không xứng đáng thì anh ta không có quyền để phân minh thắng thua cho ai, khốn khổ thì bao lần đều vậy, chưa bị ghét đã là may mắn lắm rồi.