Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Tổng Tài Khó Chiều: Đừng Nghĩ Vợ Tôi Ngây Thơ

Tức giận là bước đệm đặt chân tới hai từ "mù quáng", khi bản thân mất khống chế thì tức sẽ có hành động mù quáng. Khương Hàn biết rõ điều đó, vì thế nên hắn chưa từng tỏ ra tức giận, luôn giữ nét mặt lành lạnh mà bình thản cho dù bị ép tới đường cùng.

Nhưng đột nhiên xuất hiện một cô gái, giống như tình tiết mà hắn rất nhiều lần gặp phải--giả vờ ngây thơ không biết hắn là ai và ném tiền vào mặt hắn để gây sự chú ý.

Chỉ là trong hồ sơ có ghi rõ: ...mềm mỏng và nhu nhược.

Khương Hàn không nghi ngờ tin tức của Cẩn Du giao cho hắn mà là nghi ngờ anh ta moi không ra tin tức nên mới bừa bãi chép vào.

Dù chỉ tiếp xúc một đêm nhưng trong lòng hắn biết rõ cô gái đó không nhu nhược. Lúc xông vào phòng thì trên tay đã cầm một con dao để uy hiếp hắn nằm lên giường, hành động rất dứt khoác, lần đầu quan hệ bị chảy máu ướt đẫm cũng không có biểu hiện sợ hãi hay tuông nước mắt, bị hắn đáp trả lại đến ngất đi cũng không mở miệng cầu xin, thức dậy liền có hành động như một phú bà đi chơi trai.

Hay là thật sự giả vờ? Cho dù là vào để lợi dụng thì lúc đó cũng phải khóc một chút chứ? Mình còn đau chẳng lẽ cô nhóc này không đau?

Khương Hàn nhíu mày chăm chú nhìn vào bức ảnh chụp chính diện của Vũ Tịch, cô gái trông rất nhỏ nhắn, mái tóc uốn xoăn hippie làm nổi bật gương mặt bầu bĩnh, đôi mắt to tròn trông rất buồn nếu không mở miệng ra cười. Hắn nhìn ngược nhìn xuôi vẫn cảm thấy báo cáo của Cẩn Du là đúng, nhưng mà nhớ tới đêm hắn tiếp xúc thì vẫn thấy là sai.

Hai người đàn ông ngồi mò mẫm hết cả ngày chỉ vì một người thấy sự đối lập, còn một người thì nghe người kia bảo có sự đối lập nên phải ngồi suy nghĩ về sự đối lập đó.

***

Màn đêm buông xuống thành phố J, những ánh đèn neon rực rỡ ánh sáng là thời điểm bắt đầu một đêm ăn chơi trụy lạc.

Các sòng bạc và quán bar bắt đầu tụ tập những kẻ ăn chơi sa đoạ. Người tự cho mình là kẻ giàu có sẽ tụ tập ở một nơi có tên là Blazes-một quán bar nổi tiếng và xa xỉ nhất tại thành phố J.

Những kẻ ra vào nơi đây không phải con ông cháu cha thì chính là các thiếu gia, thiên kim nhà giàu. Các đại minh tinh cũng không lo sợ tới đây ăn chơi sẽ bị phát hiện vì độ bảo mật từ trong ra ngoài là tuyệt đối an toàn.

Trên sàn nhảy có vô số vũ công quyến rũ đang uốn lượn theo điệu nhạc, không hiếm những kẻ nhét tiền vào ủng lông vũ của vũ công để họ thoát y khoả thân.

Tiếng hò hét càng lúc càng náo nhiệt và hưng phấn khi cô nàng vũ công quỳ xuống sàn nhảy để người đàn ông tự tay tháo lớp vải cuối cùng ở hạ thân.

Trong một góc ở quầy bar, người đàn ông hướng mắt về cô gái nhỏ ham vui trèo lên ghế cao để đứng. Hai mắt cô gái phát sáng, tay che nửa vời trên mặt, một phần vì xấu hổ, chín phần còn lại là kích thích.

"Hàn tổng, anh thật lạnh lùng nha, không muốn xem vũ nữ thoát y sao?" Tựa hồ như người đàn ông sắp nhịn không được cười nữa thì có một cô gái tiến tới giúp hắn dập tắt niềm vui đi. Cô ta dáng hình mĩ miều, 3 vòng tương đối lớn, những đường cong không thua kém gì các vũ nữ trên sàn. Nhìn thấy một người liêm chính tới quán bar chỉ để uống rượu, đó là ước ao của bao cô gái muốn có được người đàn ông như vậy.

Nhìn thấy bàn tay uốn éo của cô gái lướt xuống ngực, Khương Hàn đảo mắt nhìn lên, khí chất cao ngạo và lạnh lùng cùng ánh mắt chết chóc của hắn làm cho cô nàng bị giật mình, hai chân đang thẳng cũng bị doạ cho xiêu vẹo không đứng nổi thể hiện sự sợ hãi cao độ.

Bartender đặt xuống trước mắt Khương Hàn một ly Brandy nồng độ cao theo yêu cầu, hắn cầm lấy, tiến tới cô gái đang đỏ mặt nhấp môi uống rượu một mình.

Vũ Tịch vì cảnh tượng xấu hổ vừa nãy của cô nàng vũ công nên mới uống rượu, để cho mặt đỏ rồi thì xem sẽ không ai nghĩ rằng cô thấy vẻ khiêu dâm của họ mà đỏ mặt. Cô chậm rãi nhấp môi thật nhanh, một lượt uống hết sẽ khó nuốt.

Đột nhiên từ sau lưng có một bàn tay lớn cướp lấy ly rượu vang và trả lại cho Vũ Tịch một ly Brandy, cô vô thức ngoái đầu ra sau.

Đó là một người đàn ông vô cùng phong độ, cách lắc ly rượu cũng toả ra khí chất và vẻ phong tình hiếm thấy. Hắn nhếch một đuôi lông mày ra hiệu cho Vũ Tịch, nâng ly cụng nhẹ vào ly rượu trên tay cô sau đó đưa lên môi uống một hơi.

Ực ực.

Dù tiếng nhạc ồn ào nhưng Khương Hàn vẫn nghe được âm thanh của sự thèm thuồng phát ra ở cuống họng của hắn.

Vũ Tịch cư nhiên không nhận ra đây là tên "trai bao" mà cô đã uy hiếp để lên giường giải thuốc cho mình. Dáng vẻ lúc Khương Hàn ở tuần trước so với dáng vẻ ở hiện tại theo trình tự là một con sói và một con người.

Đẹp trai dữ bây!

Cặp mắt trong như suối của Vũ Tịch dán về chiếc mũi cao thẳng tấp của người đàn ông dù rằng đang nhấp môi nếm vị món rượu lạ trong tay.

Tiếng hò hét ở sau lưng có biến đổi lớn hơn, Vũ Tịch lập tức ngoái đầu lại, lần này là một tên nhà giàu ăn chơi khác trói vũ nữ vào cột sắt và dùng cộc tiền tát mạnh vào bầu ngực bị cởi trần, cô nàng bị trói ở đó lộ ra vẻ mặt sung sướng vô cùng.

Hơi thở của người đàn ông trong lúc không để ý thì đã tới gần lỗ tai, Vũ Tịch ngứa ngáy rụt cổ che tai lại, vô thức lùi về sau một bước.

Khương Hàn chụp lấy eo Vũ Tịch kéo quay lại, nâng cằm cô lên, đặt lên môi cô một nụ hôn nồng thắm.

Hai mắt Vũ Tịch mở thật to.

Quần què gì vậy!?

Vũ Tịch bị người đàn ông xa lạ này làm cho tỉnh hết cả rượu.

Khương Hàn nhận thấy sự kháng cự thì càng mãnh liệt ghì chặt lấy Vũ Tịch, bàn tay trong vài giây ngấu nghiến môi anh đào đã không trụ được mò mẫm xuống chỗ không đứng đắn.

Hai hàng mi Vũ Tịch run run làm Khương Hàn càng không muốn dứt ra.

Nụ hôn chưa tới 1 phút nhưng Vũ Tịch lại có cảm giác đã trôi qua nửa thế kỉ.

Trong lúc đó cô đã cảm nhận được một vật kim loại chạm vào cổ tay khiến cô không thể động thủ đánh người hay hô hoán.

"Ngoan, há miệng!" Khương Hàn đã dùng còng tay trói Vũ Tịch lại, bóp má giữ cô mở miệng và rót ly rượu nồng độ cao ép cô nuốt hết.

Vũ Tịch nhắm chặt mắt, hai hàm răng cắn chặt cản rượu không rơi xuống cổ họng. Thấy sự chống đối của Vũ Tịch, Khương Hàn vốn dĩ không muốn làm đau cô nên dùng lời nói để uy hiếp: "Chai rượu của em hay ly rượu của tôi?"

Thứ nào cũng nguy hiểm, Vũ Tịch không muốn uống thêm một tí rượu nào nữa, nhưng mà so ra thì uống một ly sẽ dễ dàng hơn uống một chai, cô đành mở miệng nuốt lấy.

"Khụ.. khụ.." Khương Hàn bế Vũ Tịch lên sau khi dỗ cho cô hết bị sặc.

Lượng rượu do Khương Hàn rót vào miệng không biết có bỏ thứ gì vào hay không nhưng Vũ Tịch lên xe của hắn thì cảm giác bất an càng lúc càng dâng cao, cô chưa từng cảm thấy mình lo sợ đến mức không thở nổi như ngày hôm nay.

Nghe thấy Vũ Tịch bắt đầu thở dốc, Khương Hàn nhếch mép nở nụ cười tỏ ý vui vẻ, hắn đạp mạnh chân ga, kéo vận tốc lên 200km/h tiến về khách sạn gần nhất thuộc phạm vi quản lí của hắn.

Hắn chưa từng chịu sỉ nhục nào lớn bằng việc Vũ Tịch xem hắn là trai bao, dù là trai bao thì cũng là dạng "kim cương", vừa trong suốt vừa đắt tiền, hắn làm sao có thể bỏ qua cho cô bé chưa thành niên này.

"A--anh bỏ thuốc gì vào ưm.." Chỉ vừa được chạm lưng xuống giường, chưa kịp nói hết một câu thì đôi môi Khương Hàn phủ lên mút lấy môi của cô, bàn tay thô bạo xé toạc bộ váy đen.

Dáng người của Vũ Tịch không đầy đặn nhưng khoác lên những bộ váy bó sát làm người ta lại cảm thấy gợi cảm, lúc cởi ra thì trắng nõn, từng đường nét non mềm vô cùng khiêu gợi.

Ban nãy vẫn còn là một con người có khí tức lành lạnh phong độ, nhưng khi vào tới cửa phòng thì Khương Hàn đã biến thành một con sói.

Cảnh tượng tuy không khác là bao nhưng vào chính lúc này, Vũ Tịch mơ hồ thấy được ngón tay của Khương Hàn chọc ghẹo vật nhỏ giữa hai chân cô một cách điên cuồng, làm cô liên tưởng tới một người.

Khương Hàn tiến hành hôn hít từ trên gương mặt đỏ hồng say rượu, nơi nào cũng liếm láp mút mát tạo thành những dấu vết mập mờ, hắn cuộn chặt, quấn mãi đầu lưỡi không chừa chút thời gian nào để Vũ Tịch thở.

Còng sắt vẫn không cho Vũ Tịch có cơ hội thoát thân, quần áo trên người chỉ trong giây lát đã bị vứt hết xuống sàn.

Nghe tiếng rên rỉ trong vô thức của Vũ Tịch, một loại âm thanh êm tai nhưng khiến lồng ngực Khương Hàn không khỏi muốn vỡ ra. Hắn mút cắn lấy hai đầu ngực màu hồng phấn, tay mò dưới hạt châu ấn mạnh đùa bỡn liên tục khiến Vũ Tịch không ngừng co giật.

Phương diện trên giường, quả thực không thể tranh cãi được rằng Vũ Tịch là kẻ luôn không chống cự mà chỉ rên vì sung sướng, Khương Hàn thì chơi hết mình không hề bị cản trở. Hoà hợp ngay trong lần đầu, kể cả dáng vẻ kiệm lời nhưng thoải mái kêu la và giãy giụa của cô gái nhỏ này cũng khiến hắn cảm thấy hưng phấn vì được ngầm khen ngợi.

Cũng chính vì được khen thưởng bằng mỗi cái ôm chặt hơn khi Khương Hàn thúc mạnh, hắn hài lòng bày ra đủ thứ tư thế đẹp đẽ và *** **, hai bàn tay đồng lòng làm việc cùng gậy thịt lớn cho tới lúc Vũ Tịch kiệt sức ngất lịm đi khi hắn chuẩn bị tiến công thêm một lần nữa.

***

Ánh nắng ấm sưởi vào phòng, rọi lên đôi gò má bầu bĩnh vài dấu gặm nhắm đỏ hồng. Trong ngực Vũ Tịch cảm thấy chiếc giường này thiếu thốn hơi ấm, tên trai bao tối qua mạnh bao hơn đêm hôm trước rất nhiều lần, sáng ra thì đã chuồn mất.

"Trời má, thằng cha đó là thuộc hệ động vật gì vậy?" Nhìn tấm thân của mình trong tấm gương lớn mà không kiềm được, phải lên tiếng bất mãn. Vũ Tịch bị bỏ lại một mình ở khách sạn cùng với tờ chi phiếu trống có chữ kí của người đàn ông tên Khương Hàn.

Khương Hàn cắn cô như chó điên cắn người, từ mặt xuống tới đầu gối không hiểu vì sao chỗ nào hắn cũng cắn. Cũng may là được thả khỏi chiếc còng sắt, nếu không thì lại có một cuộc dò tìm đại tiểu thư Vũ gia đi qua đêm không về.

Mà quả thực là không có về, Vũ Tịch ở lại khách sạn nghỉ ngơi tới trưa, chọn một con số mà cô yêu thích là con số 7.

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!