Ngoại trừ câu nói tự nhận bản thân đẹp trai ra thì Khương Hàn không mở miệng tiếp thêm câu nào, ăn xong thì liền coi như cái miệng vừa nãy tham lam ăn bữa cơm đạm bạc đấy không phải là của hắn.
Lúc tắm xong thì trời gần như đã ngả sang màu đen huyền, Khương Hàn đưa mắt nhìn Vũ Tịch lởn vởn đi trước mặt trong bộ dạng trẻ con lén mặc áo người lớn.
Sơ mi trắng tôn rõ đôi chân thon thả, cổ áo rộng vạch ra hõm cổ khiêu gợi. Khương Hàn tỏ ý lơ đễnh như không nhìn thấy, bước chân dừng lại ở chiếc giường lớn khi thấy vòng tay nho nhỏ mà vừa vặn ôm lấy mình từ sau lưng.
Thật dễ chịu.
Khương Hàn thả lỏng toàn thân, chậm rãi xoay người lại, ôm chầm lấy Vũ Tịch thả lên giường. Cô gái chẳng mặc gì, phong phanh tấm vải sơ mi mỏng tang, lúc ôm vào người có cảm giác mềm mềm, mát mát, vô cùng thoải mái.
Vũ Tịch dụi đỉnh đầu vào cổ Khương Hàn, vòng tay vòng chân ôm sát lấy thân hình mát lạnh thơm mùi sữa tắm mà không biết ngại ngùng. Khương Hàn nằm đè lên Vũ Tịch, không hề động đậy, yên tĩnh nhắm mắt lại tận hưởng cảm giác tuyệt vời.
"Hưm ưm.." Vũ Tịch thoải mái, thở ra tiếng nhỏ nhỏ, khàn khàn như con mèo lông trắng khi kề cạnh chủ nhân.
Khương Hàn cúi đầu nhìn gương mặt thoả mãn đang úp sát trong lòng, quả thực là một con mèo nhỏ, duy nhất cái nanh kia lại giống như cọp con đang mọc răng, trông đáng yêu tệ.
"Em thích anh, tự dưng thích anh nhiều ơi là nhiều." Cảm nhận được vòng tay ấm áp của Khương Hàn đang bao bọc lấy mình, Vũ Tịch càng dụi chặt vào lòng hắn, dụng sức siết chặt như muốn hoà làm một.
"Thật không?"
Còn chả thật với không? Vũ Tịch bĩu môi, người gì mà khó nịnh, nếu cô không thích hắn thì sẽ ngoan ngoãn nghe lời, ngoan ngoãn tới đây rồi tự giác lột đồ chờ hắn tiến hành bước tiếp theo sao?
Vũ Tịch buông tay, lăn một vòng, dang tay dang chân, nhắm mắt lại như đứa con nít nghe lời người lớn: "Anh tự xem đi, người ta bảo thân thể lúc nào cũng thành thật hơn lời nói mà."
Khương Hàn chú ý tới cặp đùi trắng nõn, lộ lộ ra phần vật hồng hào sơ ý bị phơi bày. Vừa buổi sáng đã âu yếm, Vũ Tịch lại có nhiều sức hơn hắn nghĩ, cô không thuộc dạng nhu nhược như bề ngoài.
"Không làm!" Giọng nói Khương Hàn đầy quả quyết.
"..." Vũ Tịch hé mắt nhìn hắn. Ồ, hắn rất thật thà! Cô không tranh cãi được rằng bản thân không có nhiều sức hút đối với đàn ông, thế mà có người thuộc hạng lâu năm cùng cô lên giường, còn rất cao tay, lần này hắn không muốn thì coi như những lần trước là do may mắn, cô được hầu hạ vậy.
Khương Hàn tắt đèn, lên giường, nhẹ nhàng ôm gọn thân thể Vũ Tịch cùng kéo chăn che kín người lại. Lửa nóng trong người cũng cố gắng cho vơi đi bớt, hắn không phải không muốn, nhưng bắt gặp cảnh tượng Vũ Yên Nhiên giở nhiều trò tồi tệ với Vũ Tịch thì tâm tình hắn lại thông thoáng đi mấy phần.
Con người hắn chưa từng nảy sinh ý định nhem nhuốc với Vũ Tịch, nếu không phải là hắn thì chắc chắn hắn cũng không để người khác làm hại cô. Chứng kiến nhiều sự việc trên đời, hắn chưa từng thấy cảnh chị em một nhà đấu đá nhau như chị em Vũ Tịch. Thân làm chị, ắt hẳn cô đã rất kiềm chế, với thân phận và sự nuông chiều từ gia đình thì cô đủ sức tống cổ Yên Nhiên ra khỏi nhà nhưng cô đã không làm vậy, điều đó cho thấy Vũ Tịch khoang nhượng biết nhường nào.
Hắn sau vài lần giằng co với bản thân thì cũng đã nghiệm ra được một điều, tốt nhất là phải danh chính ngôn thuận ở cạnh hoặc cả đời sau không chạm tới Vũ Tịch nữa. Hắn chọn phương án thứ nhất, hắn có tiền, có sắc, có địa vị, tội tình gì phải nhân nhượng mà không mang Vũ Tịch về bên cạnh, để hắn đường đường chính chính ở bên cạnh.
Vũ Tịch thấy khí nóng hừng hực bên cạnh, bất giác thò đầu ra khỏi chăn, xoay lưng đi hướng khác cho dễ thở.
Khương Hàn vẫn khư khư ôm Vũ Tịch, ép lưng cô dính vào thân mình, tỉ mỉ trói chặt như đang xích cô bởi một cái vòng được giám định bằng thời gian..
***
Ngày hôm sau Khương Hàn vẫn tỏ thái độ như đang giận, cư nhiên sẽ giận đến hết ngày hôm nay và ngày hôm sau nữa. Vũ Tịch chán nản chẳng muốn đến công ty làm việc, ở đấy quả thực nhàm chán đến mức ngột ngạt, đâu đâu cũng đầy ánh mắt soi mói, cô tài giỏi là việc lạ sao?
"Em không đi làm nữa!"
Khương Hàn đanh mặt nhìn cô: "Lí do?"
Vũ Tịch uể oải trên giường, mắt him híp, mí mắt hiện lên vài đường tim tím, lười biếng kéo lê thanh âm: "Không thích làm thư kí nữa!"
Thái độ "cả thèm chóng chán" của Vũ Tịch làm Khương Hàn rất không hài lòng, làm hắn hoài nghi rằng cô bất cứ lúc nào cũng sẽ chán hắn. Khương Hàn giật chăn, xách nách Vũ Tịch đứng lên, nghiêm khắc nhìn cô: "Không thích cũng phải thích, đó là do em chọn, chọn rồi thì có thế nào cũng phải chấp nhận, ai biết được sự lựa chọn đó là đúng."
Vũ Tịch cư nhiên chẳng nghĩ xa đến mức nghe thông được lời Khương Hàn, lười biếng lười nhát như đống bùn nhão gục rẹo trên tay hắn, thì thào ra thanh âm say ngủ: "Không đi mà.."
"Tại sao không đi?"
"Buồn ngủ hưm.."
"Tắm là không buồn ngủ nữa!"
"Không muốn, không bẩn, không tắm đâu."
Giọng nói của Vũ Tịch mềm mại khàn khàn trong lúc chưa tỉnh ngủ có độ ấm khe khẽ, cộng với gương mặt trời sinh đáng yêu thì nhìn kiểu nào cũng là đang làm nũng.
Khương Hàn cúi đầu đưa trán tới hai ngón tay day day mi tâm, quyết đoán thả Vũ Tịch nằm ườn ra, túm bắp đùi nâng lên cao, thẳng thắng đối mặt với vật nho nhỏ đỏ hồng nằm giữa hai chân Vũ Tịch chưa có thứ gì che chắn: "Đây không phải bẩn sao?"
Cặp mắt sáng chói của Vũ Tịch thình lình mở toang ra, co cẳng bật dậy phóng xuống giường, thầm than trong lòng rằng Khương Hàn là một tên biến thái, mặt không đỏ, tim không đập, cứ vậy mà nói cô bẩn.
Đồ điên khùng! Có ai mà chê bạn gái bẩn bao giờ!
Vũ Tịch lên xe vẫn co ro ngồi trên ghế ôm thân cho đỡ lạnh.
Tiết trời sang đông, thời điểm này không thiếu những cơn gió buốt tê tái, thế mà Khương Hàn còn có sắc mặt lạnh hơn những cơn gió đó, có khi còn dày lên một tảng băng.
Những cử chỉ lạnh nhạt của Khương Hàn ba hoa khó lời nào tả nổi, ai đời tỏ vẻ đang giận mà cởi áo đắp cho người ta, còn sợ người ta lạnh nên bắt buộc bản thân ghé vào tiệm cà phê mua sữa nóng. Vũ Tịch thấy người đàn ông này giận với ai thì có thể tin, giận với cô thì coi như không vậy, người giận là cô mới phải.
"Anh Khương Hàn!"
"..." Mặt Khương Hàn không biến sắc, cũng không xoay qua nhìn Vũ Tịch, nhàn nhạt ừ một tiếng.
"Sao anh không nhìn em?" Vũ Tịch không khách sáo nhét bàn chân vào dưới đùi Khương Hàn để sưởi ấm, môi nhóp nhép ly sữa ấm, tùy tiện hỏi một câu để bắt chuyện.
Khương Hàn không trả lời.
"Giận 2 ngày thôi nha, ủa nhầm.. 22 tiếng thôi." Tính tới thời điểm này thì đã tròn 22 tiếng từ lúc Khương Hàn tuyên bố giận Vũ Tịch, cô nói như vậy đồng thời nhường cho hắn một con đường lui, để hai người tiếp tục trò chuyện vui vẻ như bình thường.
Ấy vậy mà người đàn ông kia sĩ diện, nhếch môi hừ lạnh một tiếng rồi chẳng mảy may để ý tới nữa.
ĐỒ KHÓ CHIỀU!!!
Vũ Tịch chán nản lê lết cái "thân già" đi vào thang máy cùng Khương Hàn, chậm chạp như con rùa bò, thường ngày nếu không có việc gì làm thì cô chẳng thức sớm thế này, ít nhiều gì cũng phải ngủ đến 9 giờ, ở nước ngoại cô ngủ đến 9 giờ là vẫn còn sớm.
Tưởng chừng bản thân mới ngày đầu đã bị áp bức sức lao động, hoá ra Cẩn Du tệ hại hơn Vũ Tịch gấp trăm lần. Tên đàn ông hôm qua mới gây chuyện với cô, hôm nay đã kiệt quệ, gắng gượng lết đi vào thang máy.
Nào ngờ chưa kịp bước vào, Khương Hàn thình lình xuất hiện, Cẩn Du chẳng lo sợ gì, bởi vì anh ta đã xử xong một ít chuyện. Lần này Khương Hàn nhất quyết tỏ thái độ ích kỉ, lạnh lùng phán: "Sau này cấm cậu ra vào thang máy riêng, đi thang nhân viên hoặc thang bộ là tùy ý cậu!"
"Sếp..!!! Sao anh nỡ?"
Đến một cái liếc mắt cũng không có nữa, Khương Hàn thực sự vì chuyện Vũ Tịch bị làm khó dễ nên bức người vào đường cùng.
"Cho vừa nha cưng!" Vũ Tịch đứng một góc cười trộm, trong lòng như được rót mật ngọt. Quả nhiên người cô nhìn trúng không sai một li nào, Khương Hàn ngoài lạnh trong nóng duy nhất với người mà hắn thích nhất, đương nhiên cô cũng nhìn ra được bản thân là ngoại lệ.
Một ngày nữa trôi qua cực kì êm đềm.
Vũ Tịch làm "chuyên viên dò sát" cảnh quay Hollywood sau đó báo cáo cho Khương Hàn, lúc nào cũng nhàn nhã, vừa ăn vừa làm mà cũng có lương, tuy nhiên không có đãi ngộ cùng người đẹp trò chuyện hay thở cùng nhau, người đẹp của cô vẫn đang giận, nhất quyết là chờ đúng 72 tiếng sau mới bỏ qua cho cô.
Bởi vì Khương Hàn giận, Vũ Tịch không đi dỗ ngọt nữa mà đi "dỗ ấm". Đơn giản là bỏ trốn về nhà trước, nấu một bữa cơm tối thịnh soạn, có nến có hoa, tắt đèn tạo không khí lãng mạn.
Khương Hàn đoán trước được sự việc ngoại trừ bầu không khí đầy mùi sáp thơm trong nhà, hắn đứng yên tại chỗ nhìn Vũ Tịch leo trèo lên bàn ghế để ngắm nghía phần trình bày.
Dưới ánh nến lung linh, cô nàng chỉ mặc đơn giản chiếc áo sơ mi của hắn bởi vì không mang theo bất kì bộ quần áo nào, thế mà lại dễ thương, quyến rũ đến khó ngờ, màu vàng ấm phủ lên da khiến từng thớ thịt trông động lòng, bắt mắt. Thử hỏi làm sao có tên đàn ông nào bỏ qua được cảnh xuân hữu tình thế này.
Vũ Tịch phóng xuống sàn như một con mèo, nhẹ nhàng chẳng hề gây ra tiếng động. Hai chân cô nhún nhảy chạy tới phóng lên ôm cổ Khương Hàn hôn chùn chụt, nịnh nọt cọ má vào mặt hắn: "Em nhớ anh quá đi à."
Nhớ ai cơ?
Khương Hàn gần như sắp đưa tay lên ngoái tai thì Vũ Tịch nhắc lại một lần nữa: "Em nhớ anh lắm lắm luôn, sao anh về muộn ơi là muộn."
Ở khoảng cách thật gần, Khương Hàn nhướng đôi lông mày nhìn gương mặt đang kề sát, đôi mắt của Vũ Tịch đen láy mà to tròn như vũ trụ ngậm sao, từng đường nét mềm mại ngọt ngào, nét dễ thương khó lời nào tả siết.
Hắn động lòng vì điều gì? Khương Hàn tự hỏi, người như Vũ Tịch vốn dĩ phải yêu ngay từ đầu, làm sao đến nước này hắn vẫn còn tỏ thái độ lạnh nhạt với cô như vậy? Hắn thực sự muốn sao? Chỉ là chuyện nhỏ, chả lẽ không bỏ qua được?