"Chị hai, chị đừng trẻ con nữa, xem anh Khương Hàn đâu thể nào chơi với chị cả ngày được, chị đứng dậy đi." Khó ai hiểu được tâm tư của Vũ Yên Nhiên đang sục sôi như núi lửa phun trào, cô gái nắm lấy tay Khương Hàn, dịu dàng mỉm cười: "Anh Khương Hàn, chị hai của em chưa từng được ai yêu, bây giờ có được người ở cạnh nên chị ấy hoá nhõng nhẽo như thế, anh đừng chê nha, chị ấy thật sự thích anh lắm."
"Ừ." Khương Hàn gật đầu, ôm Vũ Tịch thả xuống dưới đất. Môi hắn khẽ cong lên thể hiện sự vui vẻ khi Vũ Yên Nhiên quan tâm hắn: "Cảm ơn cô, bây giờ tôi phải đi làm--"
"Anh không ăn sáng cùng em.. cùng gia đình em sao?" Vũ Yên Nhiên tỏ vẻ tiếc nuối, mắt khẽ liếc sang Vũ Tịch-cô gái ngu ngốc trong lòng ả: "Chị hai, chị bảo anh Khương Hàn ở lại ăn sáng cùng chúng ta đi."
Vũ Tịch cười cười không nói gì. Đừng nghĩ cô không biết, cố ý nói lắp để mỉa mai? Cô không phải dạng ngu xuẩn! Hai chân cô nhẹ nhàng bước đi vòng qua Vũ Yên Nhiên để tới chỗ lấy xe.
"Nhị tiểu thư, công ty tôi đều đặn phát bữa sáng, với lại hôm qua ở đây có chút không thoải mái. Tôi cần về nghỉ ngơi một lúc, cô hiểu mà, đúng không?" Khương Hàn đưa ánh mắt như ra ý tứ riêng tư.
Vũ Yên Nhiên trầm ngâm nhìn hắn, ả chẳng hiểu gì nhưng vẫn gật đầu cười ngọt ngào: "Em hiểu mà! Thôi vậy, anh nên về nhà nghỉ ngơi. Hẹn gặp lại anh!"
"Ừm!" Không rảnh đâu mà gặp lại. Khương Hàn nhìn thấy Vũ Tịch đã lén đi trước từ lâu, bước chân hắn nhanh chóng sải dài đi vào bãi đổ xe nhà họ Vũ.
Vũ Tịch đã cầm sẵn tay lái, Khương Hàn qua ghế phụ, dây an toàn vừa cầm lên thì bánh xe liền lăn đi ra khỏi cổng lớn Vũ Viên.
Mùi không khí ngột ngạt cũng tản đi mấy phần. Khương Hàn thở nhẹ ra, quả thực đây là lần đầu hắn cảm thấy bản thân tồi tệ đến mức phải đi lừa phụ nữ.
Hiện tại Vũ Tịch cũng không giả vờ nữa, vẻ mặt rất ư là khó gần, tựa hồ sẽ chẳng có ai động chạm tới được.
"Tịch à, em đừng tức giận. Anh mà thả em ở nhà thì thế nào cũng có ngày em bị con bé kia châm lửa thiêu sống thôi." Chẳng qua là lo lắng cho Vũ Tịch sống lơ mơ với cuộc đời, nếu không thì Khương Hàn cũng không rảnh rỗi đi bàn kế đối với Vũ Yên Nhiên.
Vũ Tịch dù bề ngoài tỏ ra nghe lời nhưng thực chất thì trong lòng vẫn không muốn sống hèn như thế, có mỗi một cô gái mà đủ sức làm cô sợ chắc?
Cuộc trò chuyện cư nhiên bị cắt đứt bởi sự lạnh lùng của Vũ Tịch, tuy vậy cô vẫn lái xe tới địa chỉ nhà của Khương Hàn.
Trung tâm thành phố vốn luôn ồn ào náo nhiệt, mà trời thì chỉ chập chờn ánh sáng ban mai, không khí lành lạnh giống như tính cách của Khương Hàn.
47/16 VinHouse.
Vừa bước vào cửa nhà, Khương Hàn lập tức ôm chầm lấy Vũ Tịch. Hắn không biết nói mấy lời hoa mĩ nhưng cũng không biết cách nào để Vũ Tịch vui vẻ, dù vậy hắn biết bản thân nên nói ra suy nghĩ của mình: "Tịch à. Anh lớn đến độ này rồi, chuyện gì cũng từng gặp qua, nhưng chuyện của em thì anh chưa từng thấy. Như vậy không có nghĩa là anh không biết cách xử lí, em còn quá non nớt để xem chuyện này là chuyện đơn giản. Con bé đó chưa biết chừng là người dính dáng, làm khổ em cả đời.." Hắn chẳng nỡ để cô chịu khổ, thà rằng lấy danh nghĩa của đem đi vứt chứ để cô một mình chống đỡ--biết đâu chừng một hôm nào đó hắn chẳng thể nhìn thấy cô nữa.
"Anh đi thay quần áo đi."
"..." Khương Hàn nới lỏng Vũ Tịch ra, nhìn thấy vẻ mặt bình thản của Vũ Tịch, lòng hắn lại hiện diện một tia cảm xúc tiêu cực. Cô gái bé nhỏ này tuy đã tạo cho mình một cái vỏ bọc cứng cáp, nhưng mà ai biết được nội tâm của cô vẫn chỉ là một đứa trẻ đơn thuần đang từng ngày lớn lên? Hắn vẫn chưa nguôi ngoai cái suy nghĩ một ngày nào đó Vũ Tịch bị chính người nhà của mình hại cho thê thảm. Cô gái giống như thiên thần xinh xắn của hắn, chẳng có ai thay thế được vị trí này, cô lù lù xuất hiện rồi giúp hắn biết bản thân có tình yêu.
"Vũ Tịch, em tin hay không, anh thật sự không muốn xa em nửa phút nửa giây, để em đứng trong vòng nguy hiểm anh chẳng an tâm chút nào, muốn em đứng càng xa càng tốt, chỉ cần là trong tầm mắt của anh thì anh mới an lòng." Khương Hàn nâng tay vuốt gò má bầu bĩnh, đáy mắt sâu thẳm nhìn Vũ Tịch: "Vậy nên nghe lời anh, đừng quay về đó nữa, rất nguy hiểm, biết đâu được con bé kia hết cách chiếm gia tài rồi ra tay giết người."
"..." Vũ Tịch nhìn cúc áo ở ngực Khương Hàn. Lời hắn nói thật dễ nghe, nhưng mà cô cần gì phải sợ Vũ Yên Nhiên? Chỉ có người chưa động tay vào máu như Khương Hàn mới cảm thấy lo lắng trước âm mưu đã vạch sẵn của cô ta.
"Nhé? Ở cùng anh, anh chăm sóc cho em, cũng không để em chịu khổ, được không?"
Nửa ngày sau Vũ Tịch mới động đậy cái đầu ngước nhìn Khương Hàn: "Anh lo thân anh chưa xong.."
"Sao lại không xong?" Nghe lời mỉa mai của Vũ Tịch, Khương Hàn cúi đầu ngang tầm mắt cô, ngón tay cái miết qua vành môi mọng đỏ, thản nhiên nói: "Anh lo cho em rồi đấy nhé. Cho em việc làm, cho em chỗ ngủ, cho em tấm thân này đây, còn giúp em lau dọn, giúp em sung sướng, tắm cho em, còn có.. làm gối ôm cho em!"
Vũ Tịch: "..."
"Còn em cảm thấy chưa đủ thì đây--" Khương Hàn vỗ vỗ ngực trái: "Chỗ này cũng cho em, em muốn moi ra hay để ở đây thì tùy em."
Có ai tỏ tình cọc lóc như thằng cha này không? Hoa đâu? Nhẫn đâu? Nhà giàu mà kì vậy?
Vũ Tịch đưa tay lên ngực Khương Hàn bóp bóp. Ừm, cơ ngực đầy đặn, không mềm không cứng, bảo sao dựa vào rất êm.
Khương Hàn gục đầu nhìn ngực mình rồi lại nhìn Vũ Tịch, ánh mắt mông lung niệm ý cười: "Ở dưới, em chưa kiểm lần nào. Có cần kiểm luôn không?"
"..."
Người đàn ông nổi tiếng khó tiếp cận với tư cách là một kẻ điên đứng trên thương trường không ngừng bao quát tổng số lượng xăng dầu trên cả nước, khiến cho những kẻ cùng hướng đều bị thụt lùi về sau. Thế mà từ khi cô biết mặt hắn, có bao giờ cô cảm thấy khó gần đâu? Ngược lại còn xách dép đi chơi rượt đuổi với cô. Hôm nay cũng mặt dày bảo cô kiểm tra thân thể cho hắn.
Vũ Tịch nhìn xuống thắt lưng Khương Hàn, hoá ra nó có thể lớn hoặc nhỏ tùy theo thời điểm. Mỗi lúc cô nhìn thấy, vật đó siêu khổng lồ, gân guốc xấu xí như con quái vật. Hiện tại thì nó bị giấu tịt đi vào quần, phẳng lì một đường thẳng, chẳng hề có dấu tích gì giống như không hề tồn tại.
Thật phi thường!
Vũ Tịch sờ sờ nhẹ rồi đẩy Khương Hàn đi: "Anh tắm nhanh lên, trễ làm bây giờ."
Khương Hàn hơi nhíu mày: "Kiểm xong rồi?"
"Vâng, nó đi ngủ rồi." Vũ Tịch gật gật đầu.
"Ngủ rồi, ừm. Nó rất siêng năng, em đi cùng anh lên phòng, anh bảo nó thức dậy!"
"Anh đi thay đồ nhanh đi! Nó mới đi ngủ chưa được một tiếng, anh áp bức sức lao động của nó miết vậy? Sau này nó mệt nó chết, em còn trẻ, em chưa muốn thủ tiết, anh giữ sức cho nó đi." Vũ Tịch làu bàu đẩy lưng Khương Hàn đi hướng về cầu thang. Không có ý muốn gọi "anh bạn khoẻ mạnh" kia dậy, vừa lúc nãy vận động đã rất thoải mái rồi, nếu còn tiếp tục thì cô sẽ không thể đi làm ngày đầu tiên được mất.
Nửa tiếng sau.
Khương Hàn xuống lầu với bộ dạng thường ngày, quần áo thẳng tấp, dáng người cao lớn, tóc chải gọn gàng. Đặc biệt khác thường là ánh mắt nhu thuận hiếm thấy, chỉ trừ Vũ Tịch thì người khác nhìn sẽ phát hiện ra điểm khác biệt.
"Sao anh toàn ăn mì gói vậy?"
Chưa kịp xuống đến mặt đất bằng phẳng, Khương Hàn đã nghe tiếng Vũ Tịch ở trong bếp nói vọng ra, giống như cô có năng lực cảm thấu được tiếng động khiến hắn hơi bất ngờ.
Mùi thơm thức ăn phảng phất quanh đầu mũi thoải mái mà lạ lẫm, Khương Hàn theo sự tò mò mà tiến vào bếp. Nhìn thấy Vũ Tịch đeo tạp dề đứng trên ghế đảo thức ăn, hắn cảm thấy lạ lẫm, vô cùng lạ lẫm dù gian bếp này hắn ra vào đã vô số lần.
"Anh ăn mì gói mà thùng chất đầy thế kia luôn sao?" Vũ Tịch quay đầu, đôi lông mày tinh tế nhíu lại, giọng cô nhẹ nhàng mà ngòn ngọt: "Trung tâm thương mại kế bên mà! Anh gọi người ta mang đồ ăn sang là được rồi, cần gì ăn mì cho hại sức khoẻ vậy?"
"..." Khương Hàn không trả lời, sải chân tiến tới đứng cạnh Vũ Tịch. Vũ Tịch đứng trên một cái ghế có đệm, lúc Khương Hàn đứng cạnh thì cô mới cao hơn được tầm 20 cm. Hai người vô thức nhìn nhau, trong đáy mắt của Vũ Tịch không có ý la mắng mà là thương cảm, thương cho hắn sống một mình cô độc, đến bữa ăn cũng chẳng có ai chăm lo.
"Sao anh không sang nhà hàng ở trong Trung tâm ăn? Có xa đâu, anh lười lắm hả?"
"Lúc anh về đến đây thì bên Trung tâm đóng cửa mất rồi, nửa đêm đi ra ngoài rất mệt, anh ăn tạm mì gói, loại này cũng vừa miệng anh."
Vũ Tịch xào thịt và rau củ, mùi ớt chuông nồng thoảng khắp gian bếp khiến bụng cô cũng đói meo. Nghe lời Khương Hàn kể, lòng dạ cô rụng rời đi mà chẳng hiểu nguyên do. Hắn có tiền nhưng thích sống một mình, có lẽ hắn chẳng có ai để tin tưởng, đến một người giúp việc cũng chẳng có. Một mình hắn sống ở trong ngôi nhà này, tứ phía đều toát ra hơi lạnh, thế này mà hắn cũng chịu được..
Loay hoay đứng trên ghế cao một lúc, Vũ Tịch cũng làm xong món mì xào. Bởi vì trong bếp của Khương Hàn, cái nồi cơm điện được đặt gọn trên cao, cô không với tới. Đồ đạc nhà hắn giống như do người khổng lồ dọn dẹp, cô nhấc ghế leo lên cũng chẳng tới, lớ vớ có khi bị u đầu nên đành pha mì cho nhanh gọn.
Khương Hàn ôm Vũ Tịch thả xuống sàn, quấn lấy ôm cô thật chặt. Vũ Tịch bắt chước vuốt ve tấm lưng của hắn, trông cứ như người con trai yêu quý của mẹ sau khi được an ủi nên vô cùng thấy hạnh phúc.
"Thương thương mà, Khương Hàn ngoan." Vũ Tịch vừa vuốt vừa mềm mỏng dỗ dành: "Ngoan, đi ăn sáng rồi đi làm. Đừng có khóc, Khương Hàn lớn rồi không được khóc!"
Khương Hàn: "..."