Vũ Tịch không ngờ được, hoá ra lời của một quyển sách mà cô từng đọc qua rất đúng, không nhớ rõ nội dung nhưng chính là nói người đàn ông chuyên nắm bắt tâm lí của phụ nữ, chính là kiểu khiến ai nhìn vào cũng si mê cho tới chết vẫn không quên được.
Khương Hàn đưa cô đến một nơi làm việc vô cùng sáng sủa, một khoảng trống thay vì được chắn một bức tường thì nơi đó nối liền với dãy hành lang và đối diện với phòng chủ tịch. Điều đặc biệt là chỉ có vài người phụ nữ, nhan sắc tàm tạm, chủ yếu nhìn vào đều nhận ra là tri thức ngút trời.
Đương nhiên đang trong giờ làm việc, cho dù Khương Hàn tự mình đưa Vũ Tịch lên thì họ cũng nghiêm túc làm việc cho đến giờ nghỉ trưa.
"Em muốn ngồi ở chỗ nào?" Khương Hàn đứng bên cạnh giữ lưng Vũ Tịch, hướng mắt chỉ về phía vài người phụ nữ: "Cạnh bà ấy được không?"
"Ở đó chói mắt, em ngồi ở đây!" Vũ Tịch chạy tới góc bàn nằm sát đường đi, đồng thời xoay lưng với cửa phòng chủ tịch.
Khương Hàn liếc mắt nhìn sang người đàn ông ngồi nghiêm túc bên cạnh. Vũ Tịch không để ý nhưng anh ta đang căng thẳng, tay mất bình tĩnh gõ loạn xạ trên bàn phím.
"Được, vậy em vào đây nghỉ ngơi, chờ chút nữa Cẩn Du đổi chỗ cho em." Sau khi đe doạ người ngồi bên cạnh bàn làm việc mới của Vũ Tịch, Khương Hàn nắm tay cô dắt đi vào phòng của mình.
Cạch.
Cửa kính phòng chủ tịch đóng lại, toàn bộ mọi người thở phào ra ngẩng đầu lên. Tuy vậy vẫn chỉ dám nhìn trộm vài giây, ở trong đó có thể nhìn ra bên ngoài nhưng bên ngoài không thể nhìn vào trong.
"Wow, ghế bự quá!" Vũ Tịch lạch bạch chạy tới chiếc ghế lớn ở bàn làm việc, hào hứng trèo lên ngồi. So với chiếc ghế xoay ở bên ngoài thì cái ghế này có cảm giác êm ái hơn, Vũ Tịch lắc lắc xoay vòng vòng nghịch ngợm.
Khương Hàn chụp tay nắm ghế lại, nhanh gọn nhốt Vũ Tịch ngồi trong một vòng tròn không rộng không hẹp. Ánh mắt khẽ nheo lại, dự định hôn lên gò má thoảng mùi sữa trái cây. Vũ Tịch nhăn mày bịt miệng hắn lại, thẳng tay đẩy ra: "Đừng có đụng chạm!"
Khương Hàn: "..."
Vũ Tịch nhếch môi trên nhìn Khương Hàn tỏ ý ghét bỏ, chưa được giây thứ 3, toàn thân cô đã lơ lửng trong tay hắn. Vừa kịp định thần, cô tiếp tục rơi xuống tấm đệm thịt sau đó đầu môi bị hút lấy, dính chặt vào môi Khương Hàn.
Nhất thời vẫn đang hiểu hắn là người xấu, Vũ Tịch giương móng vuốt bấu vào hai bên bụng làm hắn vừa đau vừa nhột, phải lập tức buông ra.
"Em làm gì vậy?" Khương Hàn nhíu mày, tay nắm chặt dưới cánh Vũ Tịch không cho cô chạy đi. "Giận dỗi chuyện gì?"
"Thả ra!" Vũ Tịch như đứa trẻ đang dỗi vì không được kẹo, hai tay hai chân vùng vẫy thoát ra mà không được nên méo mó mặt mày làm trái tim Khương Hàn lỗi một nhịp: "Chuyện gì, nói anh nghe." Hắn hạ giọng thấp hết mức có thể, đó là những gì hắn học được để thoát khỏi bộ mặt lúc nào cũng khó gần.
"Hửm? Không nói ra thì làm sao sau này thoải mái nói chuyện với nhau?" Vuốt ve lưng "mèo con" vài cái, mèo con đã ngoan ngoãn không cào nữa mà lộ ra vẻ ấm ức. Khương Hàn cúi thấp xuống dùng môi bợ gò má bầu bĩnh lên hôn hít, trong cổ phát ra âm trầm trầm tựa như đang cười: "Ai dạy em nhõng nhẽo vậy, dựa vào mặt để anh nhận làm thư kí nữa cơ đấy."
"Em tự học!"
"Sao?" Khương Hàn nghe không quá rõ nhưng vẫn mường tượng ra cảnh Vũ Tịch học cách làm trò mèo để lấy lòng hắn thì hắn đương nhiên sẽ rất vui: "Tiếp tục đi, biết đâu anh cho em làm phu nhân thì sao?"
"Phu nhân hả? Anh già như quỷ rồi mà đòi làm chồng em hả? Mơ đi ông già!" Vũ Tịch một tràn phun nước đá vào mặt hắn. Kì thực không phải sai, Khương Hàn cũng độ 35 tuổi rồi, còn cô chỉ vừa chuẩn bị 18 tuổi, chung quy thì là do hắn trông trẻ trung, nếu không thì ban đầu Vũ Hoan đã không cho cô gần gũi hắn.
"Vậy thì sao? Em có thể tìm ra ai còn trẻ để xứng với em hơn anh không?"
"..." Có ngạo mạn quá không? Vũ Tịch đanh mặt nhìn Khương Hàn: "Chưa đi hết thế giới làm sao biết được không có ai xứng?"
"Em cứ thử!" Sắc thái trên gương mặt Khương Hàn cứng lại, ngữ khí trong nháy mắt trở nên bá đạo, lạnh lẽo như gió ở Cực Bắc: "Em bước một bước, anh dám kéo em về ba bước."
Vũ Tịch chằm chằm nhìn vẻ mặt ngạo nghễ của hắn, trông cứ như hắn rất quả quyết, hắn chắc chắn như vậy thì cô cũng muốn thử biết lời của Hàn tổng có thật sự đáng tin tưởng hay không.
Bất tri bất giác, Vũ Tịch bị người đàn ông giở trò biến thái lúc nào không hay.
"Ư ưm.." Nơi này rõ ràng là trong lành, sạch sẽ. Vũ Tịch không muốn làm bậy ở đây, chỉ là bị chạm vào nên toàn thân mất hết sức lực, khả năng kháng cự rơi về con số không.
Nhìn Vũ Tịch liên tục dùng lực yếu ớt để đẩy tay mình ra, Khương Hàn cảm thấy hôm nay cô dễ thương một cách quá đáng, cứ như mèo nhỏ, làm chuyện gì cũng thấy đáng yêu.
"Đã xem bộ phim cấp 3 của anh với em chưa?" Khương Hàn hôn dọc lên, thì thầm bên gò má phúng sữa.
Vũ Tịch đương nhiên chưa xem, điện thoại không phải vật bất ly thân của cô mà là chiếc laptop, vì vậy ai muốn tìm cô cũng rất khó.
Tận dụng chiếc máy tính để bàn bên cạnh, Khương Hàn mở đoạn clip hay ho mà bắn đã cố tình quay lại. Bên trong, Vũ Tịch không có chút nào là phản kháng nhưng cũng không chủ động, tùy ý để hắn ôm lên ôm xuống, hắn hôn rất nhiều, mỗi khi chạm môi lên đều dùng lực để hít ngửi mùi thơm khiến hắn càng giống một tên biến thái.
Vũ Tịch nhìn thấy bản thân cách vài phút là tè một lần, hai má tiếp tục đỏ lựng lên. Cô ngồi trong lòng Khương Hàn, cảm nhận toàn bộ hơi nóng của hắn phả ở sau lưng, bàn tay hắn ở trong áo sơ mi không ngừng xoa nắn ngực, đùa bỡn nụ hoa anh đào.
Đến gần lần thứ mười, Vũ Tịch không dám xem nữa, cô ở trong màn hình cứ như sắp khóc đến nơi vì quá xấu hổ, giống như kiểu quá sướng mà khóc. Bên ngoài Khương Hàn cũng chơi trò kéo dài thời gian, hắn muốn xem lại và cũng muốn có một ngày với cô nên đã quyết định ngồi ở đó ôm cô.
Khẳng định lần đó Vũ Tịch kêu rất lớn, kêu đến khàn cổ, vẻ mặt như khóc như hưởng thụ, hoàn toàn trái ngược với điệu cười tà mị trên môi Khương Hàn.
Đoạn phim gần 4 tiếng, trôi qua mới hơn nửa tiếng mà Khương Hàn đã chịu không nổi nữa. Hắn ôm Vũ Tịch đứng xuống sàn, vén váy của cô lên tới eo, tụt quần lót xuống để lộ hai cái mông tròn căng mọng trước mắt hắn.
Nếu ban đầu không chú ý việc từ bên ngoài phòng không thể nhìn vào thì bây giờ Vũ Tịch cũng đã không đứng ở đây để cho Khương Hàn chọc ghẹo lỗ đen ở giữa chân mình.
Ban đầu Khương Hàn chẳng có chú ý tới sự hoà hợp giữa hắn và Vũ Tịch, sau một hai lần diễn ra quan hệ, hắn nhìn ra sự co giãn của cô. Kì thực lúc đầu sẽ vô cùng khó khăn nhưng chỉ cần yêu chiều một lúc, Vũ Tịch sẽ hoàn toàn chứa đựng và ôm chặt hắn không chịu rời. Đó lại có thêm một lí do nữa mà hắn từ lần đầu đã cảm thấy rất vui vẻ khi ở bên cô.
"Nhỏ quá, em có phải thực sự 18 tuổi không?" Khương Hàn luôn chú tâm mỗi khi nhìn vào bất cứ thứ gì, càng chú tâm thì Vũ Tịch sẽ càng được hưng phấn, mà như vậy thì cô cũng sẽ có cảm giác thoải mái khi ở bên cạnh hắn. Hắn bắt đầu chú trọng đến hai ngón tay đâm sâu hay nông vào nơi tư mật sau đó liên tục làm hành động ra vào, canh chỉnh thời gian hợp lí đúng 5 phút.
5 phút đó, Vũ Tịch gần như khát khô cả cổ, cô nằm úp ngực trên bàn, một chân bị Khương Hàn vắt lên bàn, cả giày cũng chưa kịp cởi. Mỗi một phút không biết cô bị hắn ấn vào điểm nhạy cảm biết bao nhiêu lần, mỗi lần như vậy cô đều co giật dữ dội, nước xối xả như có chứa một cái vòi không đáy..
Màn hình chiếu cảnh giường chiếu đã xấu hổ, cô gái nằm trên bàn liên tục "tè dầm" và la hét khiến khung cảnh trở nên dâm đãng.
"Anh không được haa.. cứ lần nào gặp anh cũng như vậy..!!" Vũ Tịch hoàn toàn không nghe nổi tiếng hét trong đoạn clip nữa, mỗi mình cô hét thôi cũng đủ mệt rồi. Khương Hàn buông tha cho cô vài giây để hắn kéo khoá quần, xong việc liền đẩy hết giấy tờ sang một bên, lật người cô ôm lên cho nằm ngửa.
Phong cảnh hữu tình bày ra trước mắt, Khương Hàn vuốt nhẹ vào nơi ướt át đỏ hồng giữa hai chân Vũ Tịch, chỉ chạm nhẹ một cái cô liền run lên, điều đó càng làm hắn muốn chọc ghẹo. Hắn nắm hai bên đùi thon trắng trẻo dang rộng ra, chân Vũ Tịch có thể dang thành một đường thẳng ngang vô cùng dâm đãng.
Bị nhìn chằm chằm, Vũ Tịch thấy Khương Hàn dường như sắp có trò mới, mà trò mới của hắn chắc chắn không phải dạng hay ho, nhìn bộ mặt thèm thuồng của hắn là biết. Cô lấy tay che lại, tay hắn thực sự quá mạnh, cô đang ở thế yếu, có cách nào thì phải dùng ngay lập tức.
Nào ngờ hắn muốn liếm!
Vũ Tịch trợn mắt, bất ngờ nhìn cái đầu của Khương Hàn vùi vào giữa hai chân mình. Hai bên đùi vẫn bị giữ một thế ngang 180 độ, hắn lại trực tiếp dụi mõm vào để liếm qua liếm lại hạt châu đỏ hoe ở giữa.
"Ư ư Khương Hàn, nhột quá haa.. bẩn lắm, anh đừng uống mà.." Vũ Tịch tưởng bản thân tè dầm đã đủ xấu hổ, nào ngờ hôm nay còn xấu hổ gấp trăm vạn lần. Cô dùng hai tay đẩy đầu Khương Hàn ra, cố giả điếc để không nghe tiếng hét thất thanh ở trong clip, cũng muốn khép chân lại nhưng một khi người đàn ông này đã muốn thì hắn đã nhập tâm vào việc b* mút tư mật mềm ướt át bên dưới.
Hai ngón tay của hắn tiếp sức đút vào, Vũ Tịch như sắp hoá điên, toàn thân co giật liên hồi, một xấu hổ cộng với mười xấu hổ thành một triệu lần xấu hổ.
Cô làm sao có thể bị cưỡng chế nằm vùng vẫy trong bất lực mà vừa tè dầm thế này!?
Sợ là Khương Hàn sẽ nghe thấy mùi tanh, cô ngượng đến sắp nhỏ được ra máu trên mặt.
Nhưng hắn cứ không chịu tha, mà hoàn toàn tiếp nhận, không hề chê bai. Hẳn là nhắm mắt luôn lại để tập trung cao độ trong khi Vũ Tịch phải chịu dằng vặt giữa sung sướng với xấu hổ.
Ngày hôm đó là một ngày tồi tệ đồng thời cũng là một ngày tuyệt vời đối với cô..