Khi Thẩm Nghị nhận ra ông ta không nhận được bất kỳ lợi ích nào, không liên quan gì đến nhà họ Vệ, việc anh ta đổ lỗi cho Tống Vân Khanh không phải chuyện mà ông ta có thể quản nổi, dù sao cô vẫn chưa kết hôn, dù ông ta muốn bảo vệ thì cũng lực bất tòng tâm mà?
Thế là Vệ Đồng Phủ chân thành nói: "Hai nhà chúng ta, ai với ai, chuyện của con cái thì để chúng tự mình giải quyết, gọi Vân Khanh tới đây, ở trước mặt nó, kiểu gì tôi cũng phải trút giận cho nó."
'Ngô Mạn Lệ khó hiểu, khẽ cười nói: "Vậy được thôi, đù sao nếu ông Thẩm trách tôi, thì các người phải cầu xin cho tôi đấy.”
“'Đương nhiên, đương nhiên.” Đinh Linh Linh đồng ý.
“Không được, không được.” Vê Đồng Phủ khách sáo liên tục bảo.
"Bà Tống, gọi đại tiểu thư xuống đi, trong nhà có khách." Ngô Mạn Lệ ra lệnh.
Bà Tống vâng lệnh đi lên lầu, thấy Tống Vân Khanh lẳng lặng đứng ở góc cầu thang.
Bà Tống quay đầu liếc nhìn dưới lầu, biết cô đã nghe hết, trong lòng không khỏi thở dài, rõ ràng là tiểu thư nhà giàu, nhưng cũng không bằng một cô gái bình thường.
Bà Tống khẽ gọi: "Tiểu Thư."
Tống Vân Khanh nhìn người duy nhất trong. nhà quan tâm đến cô, không muốn bà lo lắng: "Bà 'Tống, tôi không sao."
'Bà Tống thở dài một tiếng, nhỏ giọng nói: '"Tiểu thư, tiểu thư thật kiên nhẫn lúc nào cũng, phải cúi đầu dưới nhà của bản thân."
'Tống Vân Khanh không nói gì, nếu cô không kiên nhẫn, đến cuối một mảnh xương cô cũng, chẳng còn nữa.
Cô đứng trên cầu thang, cách mặt đất ba bậc, lặng lẽ quan sát họ.
Có lẽ vì cô đã hiểu ra nhiều điều, đứng đây nhìn họ lúc này, cô thấy xa lạ và tỉnh táo quá.
“Vân Khanh, con xuống đây đi.” Đỉnh Linh Linh đột nhiên ngẩng đầu nhìn thấy cô, vội vàng thân thiết chào hỏi.
Tống Vân Khanh không nhúc nhích.
'“*Vân Khanh, người nhà chú Vệ sáng sớm đã tới thăm con này.” Ngô Mạn Lệ khẽ gọi cô.
'Tống Vân Thanh nhìn Vệ Tử Kiệt.
Vệ Tử Kiệt ngồi trên ghế sô pha, ánh mắt đang nhìn cô bỗng chạm phải mắt cô, anh ta rùng mình.
"Làm sao vậy?" Tống Vân Khanh khẽ nói.
'Vệ Đồng Phủ đá chân Vệ Tử Kiệt dưới bàn trà.
Vệ Tử Kiệt đứng dậy, nhìn Tống Vân Khanh vô cảm đứng xa xa trên cầu thang.
'Tống Vân Khanh hôm nay mặc một chiếc áo sơ mi ngắn tay màu trắng như trăng, bên dưới là váy dài đến mắt cá chân màu xanh nhạt, tóc tết gọn đài, thuần khiết như hoa lan.
Không phải anh ta không thích Tống Vân. Khanh, bất kể về ngoại hình hay tính cách, Tống 'Vân Khanh đều không chê vào đâu được, cô còn hết lòng vì anh ta.
Nhưng cuộc sống phải có niềm đam mê, phải không?
Bùi Tiêu Tiêu và Tống Vân Khanh là hai kiểu hoàn toàn khác nhau, Tống Vân Khanh quá lãnh đạm, mà Bùi Tiêu Tiêu lại có phong cách khác, là một người đàn ông bình thường, anh ta thực sự không thể cưỡng lại được.
'“Vân Khanh, anh, anh sai rồi, hôm nay anh tới đây là vì để xin lỗi em.” Vệ Tử Kiệt lẩm bầm. nói.
Đối với anh ta, Tống Vân Khanh chẳng qua chỉ là người phụ nữ mà anh ta thích thú mà thôi, hôm. qua cha anh ta đã mắng anh ta nặng nề, nếu mẹ anh ta không ngăn cản, có lẽ ông đã đánh anh ta một trận rồi nói rõ quan hệ lợi, hại trong chuyện này.
Việc tới nước này, anh ta nhất định phải xin lỗi Vân Khanh, dựa vào sự hiểu biết của anh ta về 'Vân Khanh, Vân Khanh nhất định sẽ tha thứ anh ta.
'Tống Vân Khanh chỉ nhìn họ từ xa, thờ ơ với lời xin lỗi của Vệ Tử Kiệt.
'"Tống Vân Khanh, cô đừng quá đáng nhé, anh trai tôi đã xin lỗi rồi , cô cứ gật đầu một cái cho xong chuyện này đi chứ, cho thể diện rồi mà không thèm à!" Thấy Tống Vân Khanh không nói lời nào, Vệ Tử Mỹ không khỏi cả kinh nóng nảy."
“Câm miệng!” Vệ Đồng Phủ mắng con gái.
Con gái ông ta từ nhỏ đã không thích Tống 'Vân Khanh, hai người họ từng là bạn học trước khi vào đại học, nhưng lại như kẻ thù, Vân Khanh hiểu chuyện và không bao giờ tranh chấp với Tử Mỹ, nhưng Tử Mỹ luôn ăn miếng trả miếng. Một người là con dâu tương lai, một người là con gái yêu, chỉ cần không quá đáng, ông ta và Đỉnh Linh Linh thường ngày cứ nhắm mắt cho qua.
Nhưng giờ đây là thời điểm đặc biệt, ông ta phải diễn sao cho Tống Vân Khanh thấy chứ.
'Vệ Đồng Phủ đứng dậy, tiến lên một bước, nhẹ nhàng nói với Tống Vân Khanh: “Vân Khanh, hôm nay chú Vệ dẫn Tử Kiệt đến xin lỗi cháu, cháu muốn đánh muốn mắng nó cũng được, chỉ cần đừng giận nó nữa. Chú và bác gái sẽ làm chủ cho cháu, sau này sẽ không cho nó chọc giận cháu nữa, để cháu thiệt thòi trong lễ đính hôn rồi, chú nhất định sẽ chuẩn bị một đám cưới hoành tráng cho cháu khi cháu kết hôn.”
Tống Vân Khanh im lặng nghe, thì ra họ đến để xin lỗi, vậy mà cứ ăn nói úp nói mở.
Tống Vân Khanh thản nhiên hỏi: "Sao Bùi 'Tiêu Tiêu lại không tới?"
Bốn người nhà Vệ ngần ra.
Đỉnh Linh Linh xấu hổ nói: "Vân Khanh, Tiêu 'Tiêu hiện đang ở bệnh viện. Bác sĩ nói cô ta có đấu
hiệu sảy thai và sẽ ở lại bệnh viện để theo đối một thời gian. Đừng lo lắng, Tử Kiệt chắc chắn sẽ không lấy cô ta. Đợi cô ta sinh xong thì cho cô ta
một khoản tiền, còn đứa bé, cô và chú Vệ sẽ chăm sóc nó, sẽ không cản trở cháu và Tử Kiệt đâu." Tống Vân Khanh nhìn Đinh Linh Linh nắm chặt tay vịn cầu thang mới có thể đứng vững, thật tốt, đây chính là cái gọi là bình đẳng đúng không? Một vợ một chồng, Vệ Tử Kiệt thật là có phúc. Tống Vân Khanh hít sâu một hơi, bình tĩnh. 'Chuyện này không liên quan gì đến cháu. Hôm qua cháu nói rồi, hôn ước của cháu với Vệ Tử
nói: Kiệt đã bị hủy bỏ, từ nay về sau sẽ không liên quan gì đến cháu."
Vệ Tử Kiệt biến sắc: "Vân Khanh! Bình tĩnh đi, chuyện này là anh sai rồi, nhưng tại sao em lại làm như vậy tại lễ đính hôn của chúng ta? Em phải biết làm thế thì hai nhà chúng ta sẽ mất mặt. Việc của chúng ta là nhỏ, mà việc nhà là lớn, em luôn luôn lý trí, lần này sao có thể làm chuyện ngu xuẩn như vậy, cho dù có giận anh cũng phải cân nhắc đến cảm giác của cha mẹ em chứ?"
Tống Vân Khanh nhìn anh ta chằm chằm, đốt ngón tay trắng bệch nắm lấy tay vịn: "Vệ Tử Kiệt, anh nghe cho kỹ, mãi đến ngày hôm qua tôi mới biết chuyện của mấy người, nếu tôi biết sớm thì