Lạc Ninh đứng ở bên cạnh nhìn cô: “Còn nhớ ra gì nữa không?”
Tống Vân Khanh quay sang nhìn anh ấy, sau đó nhìn Mộ Hi Thần: “Mẹ bảo anh trai lớn rồi sẽ cưới em về, chăm sóc bảo vệ cho em, không để em. bị thương.” Nói xong, cô khẽ nhíu mày, cơn đau đầu lại ập tới.
“Được rồi, đừng nghĩ nữa, đến thăm anh, thì bây giờ đừng nghĩ gì nữa, em là Tống Vân Khanh. đúng không? Anh là Lạc Ninh, là bạn thân của Mộ Hi Thần, em học công nghệ thông tin đúng không? Vậy lát nữa em có thể giúp anh sửa máy tính được không? Anh không giỏi mấy thứ này lắm.” Ánh mắt của Lạc Ninh rất đẹp, rất sâu, Tống 'Vân Khanh nhìn vào, lòng an tĩnh lạ thay.
“Máy tính của anh bị sao vậy?” Cô bất giác hỏi.
“Không biết, bật không lên.” Lạc Ninh mỉm. cười, anh ấy cũng là người đàn ông rất đẹp trai, khác với sự lạnh lùng của Mộ Hi Thần, anh ấy cho người ta cảm giác rất ấm áp, rất đáng tin cậy, hơn nữa nhìn vào anh ấy, trong lòng sẽ cảm thấy rất. yên bình tĩnh lặng.
“Để em giúp anh xem thử.” Tống Vân Khanh giấy giụa ngồi đậ
Mộ Hi Thần có chút lo lắng, Lạc Ninh vỗ vai anh, ý muốn bảo anh yên tâm.
Tống Vân Khanh phát hiện mình nằm trên một cái giường gấp, Mộ Hi Thần bế cô đi vào một căn phòng khác.
Lần này đèn sáng bình thường, Tống Vân Khanh còn đang mê man, Lạc Ninh lấy máy tính xách tay ra đặt trong tay cô: “Giúp anh xem thử đi”
'Tống Vân Khanh đặt nó lên đùi, mở ra kiểm tra.
Lạc Ninh và Mộ Hi Thần ngồi bên cạnh cô, nhìn cô nhanh chóng gõ vài câu lệnh trên bàn phím, hơn hai mươi phút sau, máy tính cũng khởi động lại bình thường, cô đưa lại cho Lạc Ninh: « Được rồi, là lỗi chương trình, đã được thay đổi.
Lạc Ninh mÌm cười giơ ngón tay cái lên: " Đúng là lợi hại!”
Tống Vân Khanh mỉm cười.
Lạc Ninh ngồi xuống đối diện với họ, Mộ Hi Thần bảo Tống Vân Khanh dựa vào người anh: “ Lạc Ninh, tình trạng của Vân Khanh có nghiêm trọng không?”
Tống Vân Khanh có hơi kinh ngạc, cô hỏi: * Em có vấn để gì sao?”
Lạc Ninh gật đầu: “Tống Vân Khanh, em từng bị thôi miên, cho nên có rất nhiều chuyệ không nhớ rõ, chuyện em nhớ cũng chưa chắc là thật.”
Tống Vân Khanh kinh ngạc ngồi thẳng dậy.
Cô nhìn Lạc Ninh, rồi quay sang nhìn Mộ Hi Thần: “Em, em nhớ lúc đầu mẹ em bảo anh trai tóc đỏ đó lớn lên sẽ cưới em, nhưng, nhưng mà em lại có hôn ước với Vệ Tử Kiệt, em cảm giác chuyện này hình như cũng là mẹ nói với em, không! Hình như không phải.”
Tống Vân Khanh ôm đầu, trong đầu cô có rất nhiều âm thanh.
Mộ Hi Thần vội vàng ôm lấy cô: “Vân Khanh, đừng nghĩ nữa, đừng nghĩ nữa, chúng ta đừng nghĩ về nó nữa.”
Anh khẽ vỗ về cô, Tống Vân Khanh cũng dần dần bình tĩnh lại.
Lạc Ninh đưa ly nước cho cô, nói: “Tống Vân Khanh, em cảm thấy những gì em nhớ ra vừa rồi là thật sao, vốn dĩ em nhớ lầm rồi, đúng. không?”
Tống Vân Khanh có hơi sững sờ, chậm rãi gật đầu.
“Đó là vì em chỉ nhớ đến chuyện này, cho nên trong lòng mới có phán đoán, nếu một lúc em nghĩ quá nhiều, sẽ không phán đoán được rốt cuộc. cái nào mới là chính xác, cho nên, em đừng nghĩ nữa, tránh bị nhiễu loạn, lỡ nhầm lẫn rồi thì cũng không thể tìm lại được nữa.”
“Ý anh là, chứng mất trí của em là có người gây ra?”
Lạc Ninh gật đầu.
Trái tìm Tống Vân Khanh như chìm vào trong. băng lạnh.
Ai đã thay đổi ký ức của cô? Đáp án gần như đã lộ ra.
Nhưng tại sao bọn họ lại muốn làm như. thế?
Mộ Hi Thần thấy sắc mặt cô bỗng chốc tái nhợt, anh nắm tay cô: “Vân Khanh, Lạc Ninh là bác sĩ chuyên nghiệp, em nghe lời cậu ấy, chúng. ta đừng nhớ lại nữa, xin lỗi, anh tưởng em chỉ đơn giản quên mất, nên mới đưa em về.”
Tống Vân Khanh nhẹ nhàng tách ra khỏi vòng. tay của anh, hỏi Lạc Ninh: “Ý của anh là, để tránh nhầm lẫn với ký ức chính xác ban đầu, nên bây giờ em không cần phải cố gắng nhớ lại nữa đúng. không?”
Lạc Ninh gật đầu.
"Vậy thì khi nào em mới có thể khôi phục, làm sao mới là cách hồi phục chính xác nhất?”
Lạc Ninh trầm tư một lát: “Chuyện này em đừng để trong lòng, nhất định sẽ có cơ hội thích hợp tìm lại trí nhớ của em, giống như bây giờ em có thể nhớ được Hi Thần vậy, dưới tình huống. chính xác, em sẽ nhớ lại được, lập tức có thể đưa ra phán đoán, còn bây giờ nếu như anh cưỡng ép thức tỉnh ký ức của em, em sẽ bị lẫn lộn, hiểu không?”
Tống Vân Khanh chậm rãi gật đầu, cô đã mơ hồ hiểu được trong lòng mình đang vướng mắc điều gì, quả thật, bây giờ không phải là thời cơ tốt.
Mộ Hi Thần đau lòng ôm lấy cô: “Vân Khanh, mặc kệ là chuyện gì, chúng ta cũng đừng nghĩ tới nữa có được không? Vừa rồi em làm anh sợ đấy.”
'Tống Vân Khanh ngước mắt nhìn hắn, trên. khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị, trong đôi mắt đen kia tràn đẩy lo lắng.
Một nụ cười nhỏ nhắn khẽ nở trên môi cô: “ Được! Mộ Hi Thần, em không nghĩ nữa, bây giờ. em chỉ cần biết anh là người mà mẹ đã chọn giúp em là được rồi.”
“Bác sĩ Lạc, em làm sao mới có thể khống chế bản thân không nghĩ ngợi nữa?” Cô bình tĩnh hỏi Lạc Ninh.
“Rời xa những chỗ có thể khơi gợi lại ký ức của em, anh sẽ kê cho em một toa thuốc, trước khi ngủ uống, mấy ngày sau sẽ bình phục, vì để an toàn, tối nay các người ở lại đây đi, tôi sẽ ở cùng các người.”
“Nếu có một ngày em muốn nhớ lại, có thể tìm anh không?”
''Được, anh sẽ hỗ trợ em.” Lạc Ninh nói một cách sảng khoái.
“Vậy được, cảm ơn anh! Bác sĩ Lạc!”
Lúc này Tống Vân Khanh cực kỳ bình tĩnh.
Cô cũng yên tâm trải qua một đêm, vì để ký ức của mình không bị sai sót, cô tình nguyện đợi, cũng bắt buộc phải đợi.
Ngày hôm sau, dưới sự căn đặn của Lạc Ninh, bọn họ quay trở về, Mộ Hi Thần có chút lo lắng, còn Tống Vân Khanh thì không nhắc đến chuyện này nữa.
Cô thỉnh thoảng lén nhìn Mộ Hi Thần, Mộ Hi Thần cảm nhận được, quan tâm hỏi: “Sao vậy, em không khỏe à? Có cần quay lại tìm Lạc Ninh không?”
Tống Vân Khanh mím môi cười: “Mộ Hi Thần, bây giờ em muốn thấy anh nhuộm tóc đỏ.”
Mộ Hi Thần thở phào một hơi, mỉm cười nói: “Tuổi trẻ ngông cuồng thôi mà.”
Tống Vân Khanh dần dần thu nụ cười:"
Năm đó chắc anh cũng chỉ có mười mấy tuổi, tại sao không đi học?”
Sắc mặt Mộ Hi Thần từ từ tối sầm lại: “Khi đó anh cảm thấy mình như thế rất tốt, rất ngầu, người nhà không đám quản anh, anh bị chú đuổi ra ngoài, để anh tự sinh tự diệt, cho đến khi gặp em và mẹ em, lúc đó mẹ em vốn không biết thân thế của anh, nhưng bà ấy khuyên anh quay trở về trường học.”
“Vậy mẹ vì để động viên anh, nên mới gả em cho anh?” Tống Vân Khanh kinh ngạc há to. miệng.
Mộ Hi Thần mỉm cười.
“Sao mẹ em lại nhìn ra anh lớn lên lại có tiền đồ như vậy chứ?” Mẹ đúng là tuyệt vời.
"Vân Khanh, sau lần đó, anh cầu xin ông. Mạnh đưa anh về nhà họ Mộ, xin tội với ông nội,bị ông nội đưa ra nước ngoài học, cho nên mới mất liên lạc với em, đợi sau khi anh về nước, thì tiếp. nhận RS ở lại thành phố M, người phái đi tìm em cũng trở về tay không, mới khiến em chịu nhiều cực khổ như vậy.” Giọng điệu của Mộ Hi Thần rất nặng nề.
“Anh, anh vẫn luôn tìm kiếm em sao?" Tống Vân Khanh sửng sốt.
Mộ Hi Thần gật đầu: “Ừm, tìm được anh cũng không có lòng tin, ngày em đính hôn, anh đến hội trường được tổ chức bên cạnh đại sảnh của em, nhìn thấy tên em ở cửa, thực ra anh đã đi xác nhận mấy chục người có tên như vậy rồi, hôm đó cũng là muốn vào xem thử, thì nhìn thấy...”
“Thì nhìn thấy em tìm bạn đời ở đó?” Tống, Vân Khanh xen vào.
Mộ Hi Thần gật đầu: “Nhưng em không nhớ ra anh, anh có chút thất vọng, mới muốn đưa em về chỗ ban đầu xem thử, xin lỗi, nếu biết em không khỏe, anh đã không đưa em về.” Mộ Hi Thần rất áy náy.
“Không, cảm ơn anh đã đưa em trở về, để em nhớ ra anh, để em yên lòng.” Tống Vân Khanh cắt ngang lời anh.
“Em hay nói mẹ đang ở trên trời đõi theo em, thực ra mỗi lần em nói, anh đều tin, nếu không. phải mẹ em ở trên trời đõi theo, thì ngày hôm đó có thể anh đã để lỡ mất em rồi.” Mộ Hi Thần nói một cách chân thành.
Nước mắt Tống Vân Khanh từng giọt từng. giọt chảy xuống, cô vươn tay đặt lên tay phải đang. cẩm vô lăng của anh: “Mộ Hi Thần, thật sự là mẹ đã chỉ dẫn cho anh tìm được em, mẹ thật sự vẫn. luôn dõi theo em, hóa ra, anh mới là người em thật sự muốn gả, là người mà mẹ đã chọn giúp cho em!”
Mộ Hi Thần nắm lấy tay cô: ''Chúng ta đến Thanh Viên thăm mẹ và ông ngoại đi.”
Tống Vân Khanh ra sức gật đầu, lau nước mắt nói: “Được! Chúng ta đi nói cho mẹ biết, chúng ta trùng phùng rồi.”
'Tống Vân Khanh đặt một bó hoa sao thật lớn trước mộ của mẹ và ông ngoại, kéo Mộ Hi Thần lại nói: “Ông ngoại, mẹ, anh ấy là Mộ Hi Thần, chồng của con, mẹ, anh ấy chính là anh trai tóc đỏ đó, anh ấy tìm được con rồi.”
Cô lấy khăn giấy ra, cẩn thận lau ảnh của ông ngoại và mẹ, ông ngoại và mẹ cô đang nhìn bọn họ một cách hiển từ.
.Mộ Hi Thần cung kính hành lễ:“Ông ngoại, mẹ, con đã tìm được Vân Khanh rồi, con sẽ yêu thương cô ấy cả đời, bảo vệ cô ấy, không để cô ấy chịu khổ nữa, hai người yên tâm.”
Tống Vân Khanh cười đến rơi nước mắt: “Mẹ, mẹ ở trên trời thật sự đang dõi theo con, sau này con nhất định sẽ cố gắng, nhất định sẽ hạnh. phúc, mẹ yên tâm đi!”
Mộ Hi Thần ôm cô vào lòng, đặt một nụ hôn lên tóc cô: “Chúng ta nhất định sẽ hạnh phúc!"
Trở ra từ trong Thanh Viên, Tống Vân Khanh chưa từng có cảm giác vui vẻ như vậy, cô nắm tay. Mộ Hi Thần, bước chân nhảy nhót lăn tăn.
“Mộ Hi Thần?”
“Ừm.”
“Mộ Hi Thần?”
“Ừm.”
“Mộ Hi Thần?”
“Ừm.”
Cô đi vài bước, lại gọi một tiếng, Mộ Hi Thần. thì mỉm cười đáp lại.
Đi đến bên cạnh xe, Mộ Hi Thần mở cửa xe cho cô, cô đang lên xe đột nhiên xoay người lại: " Mộ Hi Thần?”
“Ừm.” Mộ Hi Thần kéo cô về phía mình, hôn nhẹ lên trán cô.
Tống Vân Khanh vươn tay ôm eo anh: “Thật tốt quá.”
Thế giới của Tống Vân Khanh đột nhiên như bừng sáng, trái tim cô đường như lại được lấp đày, không có lỗ hổng, không có tổn thương, ấm áp và tràn đẩy hạnh phúc.
“Mộ Hi Thần?”
“Ừm”
Cô đột nhiên gọi anh một tiếng, nghe được lời đáp lại của anh, cô mới yên tâm.
Mộ Hi Thần cưng chiều mặc cho cô gọi hết lần này đến lần khác, anh cũng đầy kiên nhẫn đáp lại cô.
Buổi tối, nằm trong lòng Mộ Hi Thần, cô tìm cho mình một tư thế thoải mái, hai tay ôm eo anh:
“Mộ Hi Thần?”
“Ừm”
Cô ngẩng đầu trong vòng tay anh, đôi mắt sáng như vì sao: “Anh sẽ yêu em cả đời chứ?”
“Ừ.” Anh mỉm cười vuốt ve mái tóc của cô.
“Anh nói em biết những chuyện này đều là thật đi, không phải đang nằm mơ?” Đôi mắt to tròn của cô nhìn anh không chớp mắt.
Anh gật đầu: “Anh chính là anh trai tóc đỏ, em là con bé nghịch ngợm được anh vớt lên từ trong hồ nước.”
“Vậy em muốn nhìn thấy mái tóc đỏ đó của anh.” Cô cười xấu xa.
Mộ Hi Thần dừng tay, nhéo vành tai cô: * Nghịch ngợm!”
Cô thấy nhột nên mỉm cười tránh đi, vùi đầu vào lòng anh, mỉm cười rạng rỡ: “Mộ Hi Thần tóc đỏ.”