“Vậy... Khinh Ngữ, con nói xem con yêu ai? Hả? Con yêu Mộ Hi Thần à? Nhưng Mộ Hi Thần không yêu con, con nhìn đi, con nhìn thử đi, giờ người ta có vợ con đề huề rồi, chẳng lẽ như thế mà con vẫn định chia rẽ họ à? Chỉ cần sơ sẩy là con sẽ mang tiếng kẻ thứ ba ngay, điều đó không tốt cho con chút nào.” Diệp Tỉnh Huy tận tình khuyên nhủ.
Diệp Khinh Ngữ ném bánh mì đang ăn dở vào đĩa: “Bố, có phải anh cả sắp về không?”
Diệp Tỉnh Huy sững sờ.
"Sau khi anh về, bố sẽ giao Diệp Thị cho anh. ấy đúng không? Con là con gái, cách tốt nhất là gả con cho một gia đình giàu có khác. Với năng lực của con, chắc chắn con sẽ có chỗ đứng vững chắc, có một vị trí trong nhà họ, sau đó con của con sẽ có cơ hội trở thành chủ của một gia tộc khác, chúng con sẽ là sự trợ giúp đắc lực cho nhà họ Diệp, đúng không?” Giọng Diệp Khinh Ngữ trở nên lạnh lùng.
“Trong lòng bố, cho dù con làm tốt đến đâu thì cũng không bằng con trai bố, cho dù anh ấy không về mười mấy năm, cho đù con quản lý tốt Diệp Thị thì cũng vô ích, đúng không? Bố?” Diệp Khinh Ngữ nghẹn ngào.
Diệp Tinh Huy chột dạ nhìn sang hướng khác, thở dài: “Khinh Ngữ, đứa con mà bố yêu nhất là con, con cũng phải hiểu điều đó sau bao năm chứ. Nhưng con là con gái, sau cùng vẫn phải lấy chồng, nhà chúng ta sẽ không cho ở rể, thứ nhất là vì nhà họ Diệp đã có con trai, thứ hai, con thấy đáng vẻ của truyền thông 'Tống Thị chưa? Thẩm j là người ở rể đấy, sớm muộn gì Tống Thị cũng sẽ bị hủy hoại trong tay Thẩm Nghị, hơn nữa con thấy không, Thẩm Nghị luôn tìm cách để có đứa con cùng họ với ông ta còn gì?”
Diệp Khinh Ngữ cười lạnh, chẳng buồn nói gì nữa.
Bố nói thế chỉ để bảo với cô ta rằng cô ta là con gái, cho đù cô ta xuất sắc hơn nữa thì cũng chỉ là con gái thôi!
La Mỹ Hoa hơi do dự: “Khinh Ngữ, bố con... nói cũng có lý đấy, hay... hay con ở bên Hi Trác đi." Thật ra bà ta cũng không thích Mộ Hi Trác lắm, mỗi khi gặp anh ta, bà ta lại thấy lưng ớn lạnh.
Diệp Khinh Ngữ không trả lời.
'“Khinh Ngữ, bố mẹ muốn tốt cho con thôi, con hiểu không? Quan trọng là con sẽ có một mái ấm tốt. Hồi trước bố mẹ ưng quốc tế RS vì nó độc lập với Mộ Thị, sau này sẽ thuộc về con và Mộ Hi Thần, do hai đứa nắm giữ. Nhưng mấy năm qua,
giờ ẩm ï đến mức này rồi, bố thấy Mộ Hi Thần như miếng gân gà, giờ không nhất thiết phải chết dí ở chỗ cậu ta. Tốt hơn là con nên tranh thủ thời gian để nắm giữ RS, sau đó ở bên Hi Trác, như thế thì sau này con cũng có nhiều tiếng nói ở nhà họ Mộ hơn.” Diệp Tỉnh Huy nghiêm túc nói.
Diệp Khinh Ngữ miết nhẹ thành cốc sữa mấy lần rồi đặt cốc xuống, nói khẽ: “Con đi làm đây.”
"Ài, Khinh Ngữ, sao con ăn ít thế? Thế sao. được?” La Mỹ Hoa đứng dậy, con gái chỉ ăn nửa chiếc bánh mì, còn không uống hết sữa, ai lại ăn uống như thế bao giờ.
Diệp Khinh Ngữ rời đi, không hể quay đầu lại. Diệp Tinh Huy ấn tay bà ta xuống: “Đừng đuổi theo nữa, bà cứ để con bé suy nghĩ kỹ đi, cũng tới lúc nó đưa ra quyết định rồi.”
La Mỹ Hoa ngồi lại xuống ghế, hất tay Diệp Tỉnh Huy ra.
Diệp Tinh Huy sửng sốt: “Sao thế?”
La Mỹ Hoa lấy khăn tay ra, lau nước mắt: “Tôi bị sao? Ông còn quan tâm tôi bị sao à? Ông chỉ quan tâm con ông thôi, chứ ông quan tâm tới sống.
chết của tôi và Khinh Ngữ chắc? Bao năm qua, Khinh Ngữ luôn giúp ông trong công việc, giờ con ông sắp về rồi, ông lập tức qua cầu rút ván, được chim bẻ ná, được cá quên nơm, ông định gả Khinh Ngữ đi, thậm chí còn bắt con bé cưới người hữu ích với nhà họ Diệp trong tương lai, chứ không phải người mà nó thực sự yêu hay người đối xử tốt với nó!"
Diệp Tỉnh Huy buồn bực: “Bà nói gì thế? Làm gì có chuyện tôi không quan tâm hai mẹ con bà? Bà sống trong nhung lụa, là bà Diệp được bao người hâm mộ, bà còn muốn gì nữa? Người nhà họ La được nở mày nở mặt như thế, ai chẳng do Diệp Thị nuôï? Bà nói xem, tôi có lỗi với bà, có lỗi với nhà họ La các người chỗ nào hả?”
“Tôi bảo Khinh Ngữ cưới Mộ Hi Trác vì tốt cho nói Nó thấy việc giúp nhà họ Diệp có gì sai trái à?
Đó là sự hỗ trợ từ hai phía, nó giúp nhà họ Diệp, nhà họ Diệp là nhà mẹ của nó, nhà họ Diệp tốt thì nó cũng có thể ngẩng cao đầu ở nhà chồng đúng không? Đám đàn bà các bà, suốt ngày chỉ nghĩ tới tình yêu, tình yêu, vậy Mộ Hi Thần yêu nó chắc? Hả? Đừng tự lừa mình nữa! Nếu nó lấy Mộ Hi Trác, ít ra vợ chồng vẫn tôn trọng nhau đúng không? Không tốt chỗ nào? Đừng có hơi tí là lại bảo tôi thiên vị Tu Văn nữa, thằng bé là con trai tôi, là chủ nhà họ Diệp đời tiếp theo, sau này Khinh Ngữ cũng phải nhờ cậy thằng bé, bà cứ đối đầu với thẳng bé thì có lợi gì cho Khinh Ngữ sau này hả?”
Diệp Tinh Huy đứng dậy, phẩy tay rời đi.
La Mỹ Hoa nắm tay lại, siết chặt khăn tay.
ỔI Bảo mẹ con bà ta nhờ cậy Diệp Tu Văn? Diệp Tu Văn sẽ cho mẹ con bà ta nhờ cậy chắc? Đúng là nực cười!
Còn cả Diệp Tu Quân cứ lởn vởn kia nữa.
Nhưng bà ta không cần hao tâm tổn trí với chuyện của Diệp Tu Quân, bà ta tin Diệp Tỉnh Huy sẽ không bỏ qua cho cô ấy.
Diệp Khinh Ngữ ngồi trong xe, tựa vào tay lái, không nhúc nhích.
Không ai biết khi thấy ảnh chụp gia đình Mộ Hi Thần hạnh phúc bên nhau, cô ta đã phải tốn bao nhiêu sức lực để cười nói như bình thường.
Trái tim cô ta bổng trở nên chới với.
Nụ cười dịu dàng và cưng chiều của Mộ Hi Thần khi nhìn cô bé trong lòng là thứ mà cô ta chưa bao giờ thấy cả.
Hơn bốn năm qua, cô ta đã cố gắng hết sức vì Mộ Hi Thần, nhưng vẫn không nhận được sự dịu dàng từ anh.
Cô ta không hiểu mình bị làm sao, Mộ Hi Thần càng thế, cô ta càng không thoát ra được.
Mộ Hi Thần là kiếp nạn của cô ta à?
Từ năm mười ba tuổi, Diệp Khinh Ngữ đã nhận được thư tình từ bạn học nam.
Làm gì có đứa trẻ nào học trường quý tộc mà không có gia thế hiển hách chứ?
Nhưng Diệp Khinh Ngữ vẫn luôn là tâm điểm chú ý của các bạn.
Cô ta học giỏi tất cả các môn, còn xinh đẹp bẩm sinh, từ nhỏ La Mỹ Hoa đã chú trọng bồi dưỡng khí chất cho cô ta, cô ta học mọi thứ, từ múa, piano đến thư pháp, tất cả đều xuất sắc. La Mỹ Hoa hiểu rằng ngoại hình nổi bật cần đi đôi với khí chất xuất chúng, do đó bà ta đã đào tạo Diệp Khinh Ngữ thành một người ưu tú và tuyệt vời.
Từ nhỏ, những học sinh nam vây quanh Diệp Khinh Ngữ đã rất giỏi giang, nhưng Diệp Khinh Ngữ không động lòng với ai hết.
Cô ta biết sẽ có người tốt hơn đang chờ cô ta, ông trời ban cho cô ta nhan sắc, trí tuệ và gia thế, chắc chắn cũng phải ban cho cô ta một người đàn ông tuyệt vời nhỉ?
Cô ta gặp Mộ Hi Trác năm mười bốn tuổi, anh ta hơn cô ta sáu tuổi.
Mộ Hi Trác là người đàn ông đầu tiên bước vào trái tỉm cô ta.
Đó là nhà họ Mộ.
Bạch Linh Vân dẫn La Mỹ Hoa và Diệp Khinh Ngữ đi thăm vườn nhà họ Mộ, Mộ Hi Trác với bội đồ thể thao màu trắng đang đứng giữa đường hoa, trêu một con vẹt.
Bạch Linh Vân gọi tên anh ta: “Hi Trác, sao hôm nay con lại ở nhà thế?”
Mộ Hi Trác quay đầu lại, cười đáp: “Con mang đồ cho ông.”
Ánh mắt họ chạm nhau, Diệp Khinh Ngữ bất ngờ sa vào nụ cười của Mộ Hi Trác.
Gương mặt tuấn tú, nụ cười thản nhiên, đôi mắt đen và sáng như hồ nước tĩnh lặng, khiến Diệp Khinh Ngữ đắm chìm đến nỗi quên cả thở.
Bạch Linh Vân cười: “Vậy con làm quen luôn với bác Diệp và em Khinh Ngữ nhé.”
Bạch Linh Vân đặt tay Diệp Khinh Ngữ vào tay Mộ Hi Trác: “Khinh Ngữ, đây là con bác, thằng bé lớn hơn cháu, cháu cứ gọi là anh Trác đi.”
Mộ Hi Trác nắm chặt tay Khinh Ngữ, bàn tay mạnh mẽ và ấm áp đó khiến tim Diệp Khinh Ngữ loạn nhịp, cô ta khẽ gọi: “Chào anh Trác!”
Mộ Hi Trác cười đáp: “Em xinh đẹp thật.”
Diệp Khinh Ngữ đỏ mặt.
Hôm đó Diệp Khinh Ngữ ít nói khác thường, chỉ im lặng đi theo bố mẹ, thỉnh thoảng cô ta lại lén nhìn Mộ Hi Trác đang vui vẻ trò chuyện với bố và ông Mộ, bác Mộ.
Có lúc bắt gặp ánh mắt đầy ý cười của anh ta, cô ta lại nhanh chóng quay đi, tim đập rộn ràng.
Lần đầu tiên trong đời, có một người đàn ông lọt vào mắt cô ta.
Trong mấy năm sau đó, họ lén qua lại sau lưng bố mẹ.
Khi đó Mộ Hi Trác đã đi theo ông cụ Mộ, là cậu cả được săn đón nhất của nhà họ Mộ, cô ta đã thấy sự uy nghiêm đầy quyết đoán của anh ta trước mặt người khác, nhưng cô ta vẫn dịu đàng. quan tâm anh ta.
Ánh mắt của anh ta khiến cô ta say đắm.
Cô ta nghĩ anh ta là cả cuộc đời mình.
Nhưng nhà họ Mộ lại có thêm một nhân tài mới nổi.
Mộ Hi Thần - đứa trẻ không nên hồn của nhà họ Mộ được ông Mộ đưa về nhà họ Mộ, sau khi anh tốt nghiệp ở Mỹ, chẳng những ông Mộ dẫn anh theo để dạy bảo mà còn sáng lập quốc tế RS cho anh.
Cô ta tận mắt thấy sự đố ky hừng hực trong. mắt Mộ Hi Trác, cô ta không biết mình có thể làm gì cho anh ta, nhưng cô ta thực sự rất muốn chia sẻ với anh ta, vì anh ta, cô ta sẵn lòng làm bất cứ chuyện gì.
Thế là anh ta bảo cô ta tiếp cận Mộ Hi Thần.
Vì thái độ lập lờ của ông cụ Mộ với Mộ Hi Trác và Mộ Hi Thần, bố cô ta cũng bảo cô ta đừng chọn ai trong hai anh em, cứ cố gắng vờn nhau với họ.
Đối với cô ta, Mộ Hi Thần chỉ là một sự bất ngờ.
Nhưng sự bất ngờ này lại khiến cô ta lạc lối.
Cô ta chưa bao giờ được Mộ Hi Thần ngó ngàng.
Anh trông rất giống Mộ Hi Trác, nhưng lại toát lên khí chất bướng bỉnh và lạnh lùng.
Mộ Hi Trác khéo léo và nhạy bén, luôn tỏ ra ôn hòa nhã nhặn trước mặt người khác, là tiêu chuẩn của giới thượng lưu cũng như cậu ấm điển hình, luôn được nhiều phụ nữ vây quanh.
Mộ Hi Trác nói anh ta chỉ vui chơi qua đường thôi, anh ta chỉ thích mình cô ta. Cô ta tin, vì cô ta biết sức hút của mình.
Mộ Hi Thần khác hẳn với Mộ Hi Trác.
Anh luôn từ chối cho người khác đến gần.
Không ai có thể tiếp cận anh, anh luôn lạnh lùng như băng giá.
Anh đã khơi đậy ham muốn chỉnh phục của cô ta. Từ nhỏ đến lớn, không người đàn ông nào có thể cưỡng lại sức hút của cô ta, bao gồm cả người đàn ông xuất sắc như Mộ Hi Trác.
Nhưng Mộ Hi Thần chưa bao giờ ngó ngàng tới cô ta.
Cô ta cứ tưởng anh chỉ giả vờ thôi, sau đó mới biết anh tránh xa phụ nữ thật.
Không hiểu sao, cô ta bỗng có một suy nghĩ.
Mộ Hi Trác sẽ có nhiều người phụ nữ trong đời, nhưng chắc chắn Mộ Hi Thần sẽ chung thủy cho tới chết.
Tuy Mộ Hi Trác đã cam đoan với cô ta rằng anh ta chỉ vui qua đường với mấy người phụ nữ kia, nhưng cô ta vẫn cảm thấy chua xót, không cô gái nào muốn người đàn ông mà mình thích được những người phụ nữ khác vây quanh, cho dù chỉ là giả thì cũng không được!
Nhưng Mộ Hi Thần lại tự giữ mình, xung quanh anh luôn sạch sẽ.
Từ đó, cô ta đã muốn trở thành người phụ nữ duy nhất của anh.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!