Mộ Hi Thần không biết Totoro là gì. Leo thở dài: “Đại Soái, bố già quá rồi, không bắt kịp xu hướng gì cả, con phải bổ túc cho bố thôi.”
Còn Amoon thì cười tươi roi rói, nằm trong lòng Mộ Hi Thần, kể chuyện về Toroto cho Mộ Hi Thần nghe.
Cô bé trong lòng anh dần thở đều, Mộ Hi Thần quay sang, thấy Leo cũng đã ngủ thiếp đi.
Leo là một đứa bé rất kỷ luật, nằm ngay ngắn cả khi đi ngủ. Mộ Hi Thần tự thấy trong chuyện này, Leo giỏi hơn anh hồi bé rất nhiều, ai cũng sẽ tự hào khi có cậu con trai như thế.
Còn Amoon, cô bé rất tỉnh nghịch, có lối suy nghĩ mới lạ, hoạt bát đáng yêu. Sự thông minh của Leo đã được thể hiện từ sớm, còn cô bề chỉ thích bày trò nghịch ngợm, nhưng thật ra, sao có thể nói là cô bé không thông minh chứ?
Mộ Hi Thần khẽ khàng ngồi dậy, cô bé trong lòng anh đã ngủ say, đáng vẻ mũm mĩm kia khiến anh không nỡ đặt cô bé xuống.
Anh nhẹ nhàng đặt cô bé xuống giường, cô bé rúc vào chăn rồi ngủ tiếp, trông rất giống Vân Khanh.
li Thần mỉm cười, hôn lên gương mặt bầu bĩnh của cô bé rồi tới bên giường Leo, dém chăn cho con trai, hôn khẽ lên trán Leo rồi rón rén ra ngoài
Khi cánh cửa nhẹ nhàng đóng lại, Leo vươn bàn tay nhỏ nhắn, sờ vùng trán được bố hôn, mỉm cười.
Mộ Hi Thần vừa đóng cửa cho các con, Tống Vân Khanh đã đi tới. Thấy anh ra ngoài, cô vội hỏi:
“Các con ngủ rồi à?”
Mộ Hi Thần mỉm cười gật đầu.
“Nhanh thể?” Tống Vân Khanh ngạc nhiên. Cô thấy việc đỗ hai đứa nhóc này ngủ rất tốn sức, nhất là Amoon, càng về khuya, cô bề càng hào hứng, nghịch mãi vẫn chưa xong, có lúc hai đứa bé chưa ngủ, nhưng cô đã mệt mỏi ngủ thiếp đi rổi.
Mộ Hi Thần lại gật đầu: “Em xong việc chưa?”
Tống Vân Khanh khẽ gật đầu.
Mộ Hi Thần liếc cô, dịu đàng nói: “Vậy đi đánh răng rửa mặt đi.” Anh nói rồi nắm tay cô đi tới phòng ngủ chính.
'Tống Vân Khanh lo lắng quay đầu lại, nhìn phòng của hai đứa bé: “Để các con ngủ riêng có sao không?”
Hi Thần khoác vai cô, kéo cô đi về phía trước: “Mấy đứa nó đã hơn bốn tuổi rồi, phải học cách tự lập, bắt đầu từ việc ngủ."
Tống Vân Khanh bị đẩy vào phòng ngủ rồi bị đẩy vào phòng tắm, Mộ Hi Thần khuyên: “Đừng lo nữa, em bận cả ngày rồi, nghỉ sớm đi.”
Tống Vân Khanh cũng biết nên rèn cho con đi ngủ sớm, do cô mềm lòng nên mới lần lữa tới hôm nay, thật ra cô cũng thích nằm cùng con nên mới kéo dài thế này.
“Thôi được, bắt đầu từ hôm nay.
Sau khi tắm xong, cô mới nhận ra mình không mang gì vào, không có cả nội y lẫn đồ ngủ.
Mộ Hi Thần, chắc chắn anh cố ý!
Tống Vân Khanh đứng trước gương trong phòng tắm, quấn khăn tắm, cắn răng, mặt vô thức ửng hồng.
Mộ Hi Thần gõ cửa đúng lúc: '*Vân Khanh, xong chưa? Em quên cầm đồ ngủ vào này.”
Qua cánh cửa, cô có thể nghe thấy ý cười trong giọng điệu của Mộ Hi Thần.
“Em... em chưa xong.” Tống Vân Khanh chỉ muốn cắn Mộ Hi Thần một cái.
Cửa phòng tắm khẽ kêu “Két” một tiếng, Mộ Hi Thần ngang nhiên bước vào. Anh nhìn Tống, 'Vân Khanh giữa hơi nước nghỉ ngút, nói với vẻ mặt vô tội: “Cửa không khóa.” Anh nói rồi đưa đồ ngủ cho cô.
Tống Vân Khanh đỏ mặt, cúi đầu nhận lấy.
Mộ Hi Thần vẫn không buông tay, Tống Vân Khanh cuống lên, kéo mạnh, Mộ Hi Thần nhào tới trước mặt cô theo lực kéo rồi vươn tay ôm cô: “ Vân Khanh.” Giọng anh hơi run rẩy.
Cô lập tức mềm lòng.
Nắng sớm lặng lẽ chiếu vào, Tống Vân Khanh cảm thấy hơi chói mắt nên rúc vào chăn, cô đang rất mệt, cần ngủ thêm một lát.
“Mommy, mommy, sao mẹ vẫn nằm vậy ạ?” Giọng nói trong trẻo vang lên, sau đó một đứa bé chui vào chăn, ngay giây sau, Tống Vân Khanh đã được hai bàn tay nhỏ nhắn ôm lấy.
“Mommy, mẹ không bị ốm chứ ạ?” Một bàn tay nhỏ và lành lạnh khác chạm vào trán cô, phản ứng đầu tiên của Leo là sờ trán mẹ.
Tống Vân Khanh mỉm cười, nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn của Leo, hôn một cái: “Mommy không ốm."
Sau đó cô vén chăn, kiểm tra quần áo, không thể để các con thấy đáng vẻ lôi thôi của cô được, cũng may, cũng may, tên khốn Mộ Hi Thần kia đã mặc cho cô một bộ đồ ngủ khá kín đáo, các con sẽ không nhìn thấy chiến tích bắt mắt của anh.
Amoon cứ rúc vào lòng cô: “Con vẫn thích ngủ với mommy hơn, mommy vừa thơm vừa mềm, ngủ một mình cô đơn lắm.”
Tống Vân Khanh vươn tay chỉnh tóc cho. Amoon, hỏi Leo đang đứng bên giường: “Con ngủ một mình có quen không?”
Leo gật đầu: “Vẫn ổn, từ từ sẽ quen ạ.”
“Mommy, con đổi ý, ngủ với mẹ được không? “Thật ra con muốn ngủ với mẹ, bố và anh trai lắm.” Amoon làm nũng với vẻ mặt tội nghiệp.
Tống Vân Khanh búng mũi cô bé: “Amoon lớn. rồi mà, một trong những dấu hiệu trưởng thành là ngủ một mình đấy.”
“Thế thì Amoon không muốn lớn đâu.” Amoon không đồng ý.
Tống Vân Khanh biết, nếu bàn về lý sự thì có lẽ khôngai nói hay bằng Amoon cả.
“Vậy sao người lớn như bố vẫn phải ngủ với mommy ạ?” Amoon ấm ức.
Tống Vân Khanh cạn lời, nhìn cô con gái đang tức giận, thật ra bây giờ cô cũng đang nghỉ ngờ ý đồ của Mộ Hi Thần khi anh cứ nhất quyết rèn cho các con ngủ riêng.
'*Trẻ con lớn rồi sẽ phải ngủ một mình, khi nào em lớn, lớn như chị Ny Na thì có thể tìm bạn trai để kết hôn, sau đó em sẽ được ngủ với chồng, ai cũng thế cả, nên trẻ con là người cô đơn nhất.” Leo nghiêm túc đạy em gái.
Nghe thấy thế, Amoon sửng sốt: “Vậy nếu em. không tìm được bạn trai thì sao ạ?
'“Thì em vẫn ngủ một mình thôi.” Leo nhún vai.
Tống Vân Khanh vùi mặt vào chăn, cô mong mình là con đà điểu quá!
Mộ Hi Thần đẩy cửa bước vào, thấy ba mẹ con đang cười nói vui vẻ, cảnh tượng ấm áp này khiến trái tim anh tan thành nước.
“Bố!” Thấy anh vào, Amoon nũng nịu gọi.
Mộ Hi Thần bước đến bên giường, vươn tay bế cô bé ra khỏi chăn: “Sao các con gọi mommy dậy sớm thế?”
Amoon nghịch cổ áo Mộ Hi Thần: “Leo nói con phải trưởng thành rồi tìm bạn trai thì mới có người ngủ chung, Amoon muốn có bạn trai sớm để không phải ngủ một mình nữa.”
“Linh tỉnh! Sao thế được? Sao công chúa nhỏ của bố có thể có bạn trai sớm được?” Mộ Hi Thần lập tức bùng nổ.
Amoon lập tức nắm được điểm mấu chốt, cô bé cười rất tươi: '“Thì ra bố không muốn con có bạn trai sớm, vậy bố trả mommy cho con đi, có người ngủ với con rồi, con không cẩn tìm bạn trai nữa.”
Tống Vân Khanh ôm Leo, cười ngặt nghẽo.
Mộ Hi Thần rất thích Amoon, chiều cô bé vô đối, anh mắc mưu Amoon cũng đáng đời.
Trên bàn ăn sáng của nhà họ Diệp, bầu không khí hơi kỳ lạ.
Diệp Tinh Huy vừa gọi cho Diệp Tu Văn, Diệp 'Tu Văn đã báo thời gian về nước chính xác với ông ta, chuyện này khiến ông ta rất phấn khởi.
Đương nhiên La Mỹ Hoa biết mới sáng ra ông ta đã gọi cho ai. Thấy ông ta đắc ý như thế, sắc mặt bà ta rất tệ.
Diệp Khinh Ngữ bước xuống tầng với bộ đồ chỉn chu.
“Bố, mẹ, chào buổi sáng!” Diệp Khinh Ngữ kéo ghế ngồi xuống.
“Ừ.” Diệp Tỉnh Huy khẽ đáp.
La Mỹ Hoa đưa một cốc sữa cho Diệp Khinh Ngữ: “Khinh Ngữ, con uống sữa đi.”
“Con cảm ơn mẹ!” Diệp Khinh Ngữ nhận lấy cốc sữa rồi uống một ngụm.
“Bố, dự án hợp tác giữa chúng ta và Mạnh Thị đã kết thúc, họ không định gia hạn hợp đồng.” Diệp Khinh Ngữ vừa ăn sáng vừa nói với Diệp Tinh Huy.
“Ồ?" Diệp Tỉnh Huy ngẩng đầu nhìn con gái.
“Con đã điều tra rồi, Mạnh Văn đã chỉ đạo ngừng hợp tác với chúng ta và một số công ty khác trong lĩnh vực bất động sản và thiết kế nội thất, còn Mạnh Ngọc thì ngừng hợp tác với RS trong Tĩnh vực quần áo, điện ảnh và truyền hình.” Diệp Khinh Ngữ uống một ngụm sữa, bình tĩnh nói.
“Họ định làm gì?” Diệp Tỉnh Huy lập tức cảnh giác.
Diệp Khinh Ngữ lắc đầu, thoáng ngừng lại: “ Có điều chuyện này cũng hợp lý, con nghe nói Mạnh Thái Hồng - bố Mạnh Ngọc định phát triển trong nước với mảng chính là thiết kế nội thất, rõ ràng việc hợp tác với chúng ta sẽ không tiện bằng tự hợp tác với nhau, vừa giúp Mạnh Thái Hồng khai thác thị trường nội địa, vừa tối đa hóa lợi nhuận của nhà mình. Về lĩnh vực quần áo, chắc họ sẽ hợp tác với bố mẹ Mạnh Văn. Còn về lĩnh vực điện ảnh và truyền hình, vợ Mạnh Ngọc là nghệ sĩ của quốc tế RS, nghe nói hợp đồng đã hết hạn, không ký tiếp nữa, chắc Mạnh Ngọc định mở công ty điện ảnh truyền hình cho vợ. Họ là người phụ trách chính của doanh nghiệp nhà họ Mạnh trong thế hệ này, cũng phải suy tính cho mình đúng không?”
“Thôi đi.” Diệp Tinh Huy khinh thường hừ một tiếng.
“Chuyện này có liên quan gì đâu, bảo sao nhà họ Mạnh ngày càng thụt lùi, chẳng phải bây giờ chỗ nào cũng hợp tác đa phương để cùng phát triển à? Sao Mạnh Thị thiển cận thế?” La Mỹ Hoa vừa phết mứt quả lên bánh mì vừa nói
Diệp Tỉnh Huy hớp một ngụm cháo: “Hừ! Mạnh Thiệu Nguyên vẫn luôn như thế, nhát như chuột, mấy năm qua, nhà họ Mạnh phát triển đến vậy là do may mắn thôi, nhưng trên thương. trường, lấy đâu ra lắm may mắn thế?”
“Ấn trước chúng con hợp tác để ngáng đường họ nhưng không thành công, người nhà họ Mạnh cũng giỏi đấy ạ.” Diệp Khinh Ngữ nghiêm túc nói. Việc nhà họ Mạnh thoát khỏi nguy cơ lần trước đã khiến cô ta tò mò về Mạnh Thái Nhiên.
Khi đó cô ta đang là người được săn đón nhất, nhưng lại bị Mạnh Thái Nhiên kéo xuống.
Ban đầu cô ta rất muốn làm quen với người này, tiếc rằng Mạnh Thái Nhiên rất khiêm tốn, trừ lúc bàn công việc ra, rất khó để gặp bà ấy, bà ấy gần như không tham gia bất kỳ hoạt động xã giao nào ngoài công việc, khiến cô ta không có cả cơ hội cạnh tranh với bà ấy.
Về công việc, bà ấy còn khó đối phó hơn Mạnh. Văn, bà ấy có gương mặt xinh đẹp, cách trang điểm tỉnh tế và lối ăn nói khéo léo, hoàn hảo tới mức không chê vào đâu được. Diệp Khinh Ngữ từng lấy cớ bàn công việc để gặp Mạnh Thái Nhiên một lần, chỉ một lần thôi, Diệp Khinh Ngữ không bao giờ muốn gặp lại bà ấy nữa.
Cô ta không muốn thừa nhận rằng Mạnh Thái Nhiên đã khiến cô ta thấy áp lực, mặc cảm và tự tỉ, cô ta không bao giờ thừa nhận điều đó. Nhưng cô ta sẽ cố gắng tránh việc xuất hiện cùng lúc với Mạnh Thái Nhiên.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!