“Nào, Tiểu Hi ơi, nếm thử nước táo này, ngọt lắm đấy.”
Lạc Mỹ Vi vừa nói vừa đưa cái muỗng nhỏ đặt bên môi của nhóc con, nhóc con lập tức cười với cô ta, vừa cười vừa uống nước trái cây từ cái muỗng nhỏ đưa vào. Nhưng mà chỉ sau một giây, cái miệng nhỏ nhắn càu nhàu của cậu bé đã nhổ ra ngoài, nước chảy dọc theo cái miệng nhỏ nhắn đó thẳng xuống cắm rồi chảy vòng vào cổ cậu bé. Lạc Mỹ Vi lập tức luống cuống đứng lên, cầm lấy khăn giấy lau nước đang chảy trên cổ của nhóc con: “Ngọt như thế mà, làm sao con lại phun ra chứ?”
“Ai biết được.” Giang Quân Việt cũng bắt đầu cắt miếng bít tết mà nhân viên phục vụ vừa mới đưa lên, mặc dù anh thích ăn đồ ăn Trung Quốc nhưng mà cũng không bao giờ từ chối bít tết, bởi anh là một động vật ăn thịt thuần túy.
“Trước đây Tiểu Hi cũng không như vậy đâu. Thằng bé thực sự rất ngoan.”
“Ha ha, thằng bé ngoan lắm.” Giang Quân Việt cười, nếu như nhóc con ngoan, vậy thì trên thế giới chẳng có đứa trẻ nào không ngoan rồi. Ai cũng ngoan hơn nhóc con cả, bởi thằng bé này vô cùng nghịch ngợm.
Anh cắt xong bít tết ở trong đĩa của mình lại cầm lấy phần kia của Lạc Mỹ Vi, cẩn thận cắt thành từng miếng nhỏ rồi đẩy trở lại trước mặt cô ta: “Đứa trẻ này đã khiến cô cực khổ rồi.”
“Con của em mà, nói gì mà cực khổ chứ, em rất vui.” Vẻ mặt Lạc Mỹ Vi nhìn nhóc con giống như vô cùng yêu thương, cô ta vẫn còn đang cho nhóc con uống nước trái cây. Cô ta vừa mới đổi một loại nước khác, nước đào mật ong, nhưng mà kết quả vẫn giống như vậy, cô ta đút, nhóc con lại ói ra, cho dù có là ông trời thì cũng không làm gì được. Nếu như thằng bé đã không muốn nể mặt, vậy thì nó sẽ tuyệt đối sẽ không nể mặt người khác, ngay cả anh cũng vậy.
“Nào, ăn bít tết đi.” Giang Quân Việt cười nhạt, anh cầm lấy con dao của cô ta xiên vào một miếng bít tết rồi đưa đến bên cạnh miệng của Lạc Mỹ Vi: “Nào, cô cho con ăn, tôi cho cô ăn, không ai phải đói cả.”
“Quân Việt…” Mũi Lạc Mỹ Vi chua xót, Giang Quân Việt chưa từng quan tâm cô ta như vậy.
“Nhìn cô kìa, tại sao lại khóc, cô sinh cho tôi đứa con này, công lao của cô là hàng đầu, tôi phải tạ ơn trời đất còn không kịp nữa ấy chứ. Mỹ Vi, khi nào sinh nhật con trai tôi thế, tôi phải chuẩn bị trước mấy tháng, đến lúc đó sẽ tặng cho thằng bé một món quà sinh nhật cực kỳ lớn, để tôi bù đắp sự thiếu vắng không có tôi ở bên cạnh thằng bé lúc nó mới chào đời.”
“Tám… À, hơn sáu tháng rồi, thằng bé sinh tháng ba.” Lạc Mỹ Vi nói một chữ thì lại ngậm miệng, đổi “tám” thành “sáu” rồi.
Một chi tiết nho nhỏ lại dễ dàng bị Giang Quân Việt tóm được: “Hả, cơ thể của nhóc con thật sự quá giỏi.” Đứa bé sáu tháng có thể bò khắp nơi trên sàn được rồi sao?
Anh đã sớm tra Baidu biết được đáp án rồi, đứa con này của anh không những bò được, mà còn bò cực kỳ nhanh nhẹn.
“Quân Việt, em cảm thấy mẹ anh nói ngày mười tám tháng này rất ổn, mọi thứ đều thuận lợi tốt đẹp, hay là chúng ta cứ đính hôn vào ngày đó đi, anh thấy thế nào?” Nhìn thấy tâm trạng của Giang Quân Việt hình như đang rất tốt, Lạc Mỹ Vi không để vụt mất thời cơ hỏi anh.
“Ngày mười tám? Hôm nay là ngày bao nhiêu âm lịch rồi?”
“Ngày mùng một.” Lạc Mỹ Vi cúi đầu nhìn vào đồng hồ đeo tay của mình rồi nói.
“Ơ kìa, sao còn phải đợi hơn mười ngày nữa chứ.” Giang Quân Việt cười gian xảo, may là ánh mắt của Lạc Mỹ Vi đều đang ở trên người nhóc con nên không thấy được.
“Quân Việt, vậy anh nói xem ngày nào thì tốt hơn?” Cô ta thử dò hỏi, thật ra cô ta chỉ hận không được đính hôn vào ngày mai luôn, nói chung là cô ta muốn càng nhanh càng tốt.
“Ngày mùng tám đi, cô tìm người hỏi xem ngày đó có phải ngày đẹp hay không? Nếu như được, vậy thì cứ quyết định ngày đó.” Giọng điệu của Giang Quân Việt nghiêm túc nói, giống như ăn cơm với cô ta thực sự là tới để bàn bạc thời gian đính hôn thôi, cực kỳ chân thành.
“Được, vậy em sẽ gọi điện thoại hỏi xem rồi lập tức cho anh câu trả lời chắc chắn.” Cô ta sợ một giây sau là Giang Quân Việt sẽ thay đổi ý định, thế nên Lạc Mỹ Vi chỉ muốn nắm bắt cơ hội hiện tại.
Cô ta cầm lấy điện thoại gọi đi, rất nhanh sau đó đã bấm dãy số của Hạ Chi Linh: “Dì Hạ…” Sau khi suy nghĩ một lúc thì cuối cùng cô vẫn gọi là dì Hạ, lúc này không những còn chưa kết hôn mà ngay cả đính hôn cũng chưa nữa, cô ta gọi mẹ ít nhiều gì cũng hơi sớm.
“Con gái à, có chuyện gì vậy?” Hạ Chi Linh vừa nghe điện thoại vừa lắng nghe tiếng động ở đầu dây bên kia, bà đang đoán xem có phải bây giờ đôi vợ chồng son đang ăn cơm cùng với nhau theo như lời nói vào buổi sáng hay không.
“Dì Hạ, dì hỏi giúp cháu xem ngày mùng tám có phải ngày lành tháng tốt hay không ạ.”
“Được, dì lập tức hỏi đây, hỏi xong rồi sẽ nói cho cháu biết.” Gương mặt Hạ Chi Linh cực kỳ vui mừng, bà để điện thoại xuống hào hứng xoay vòng quanh bên trong phòng khách, còn cần gọi điện thoại hỏi người khác sao, không cần đâu. Bà cứ nói ngày đó là được đấy, mặc dù sớm hơn mười ngày so với ngày mười, tuy rằng bắt đầu mua sắm sẽ có hơi gấp gáp, nhưng mà không sao, bây giờ bà chỉ là một người nhàn rỗi, chạy nhiều hơn chút là được.
Sau khi nhìn chằm chằm thời gian trôi qua ba phút, bây giờ Hạ Chi Linh mới vội vã gọi lại cho Lạc Mỹ Vi: “Mỹ Vi à, dì hỏi rồi, ngày đó là ngày lành tháng tốt đấy, sao thế, cháu và Quân Việt chọn ngày đó sao?” Mặc dù đoán được nhưng bà vẫn còn muốn xác nhận thêm một chút, nếu thật sự là ngày đó, bây giờ bà sẽ phải bắt đầu bắt tay vào chuẩn bị ngay thôi, địa điểm mời khách, số lượng người, danh sách, tất cả đều phải sắp xếp đâu vào đấy trước thời hạn.
“Dì Hạ, còn chưa quyết định đâu ạ, là Quân Việt bảo cháu hỏi xem ngày đó có phải ngày lành tháng tốt hay không thôi.” Gương mặt Lạc Mỹ Vi tràn ngập sự vui mừng, lộ ra dáng vẻ vợ chưa cưới chuẩn mực của Giang Quân Việt. Nói xong cô ta còn nghiêng đầu dè dặt liếc mắt nhìn Giang Quân Việt một cái, thấy anh đang nhìn nhóc con chằm chằm. Thấy ánh mắt đó hiền hòa như vậy, cô ta mới phát hiện mình đã thật sự thành công rồi, anh rất thích đứa nhỏ này, đứa nhỏ này đúng thật là từ trên trời rơi xuống mà, mang may mắn đến cho cô ta. Sau này, cô ta sẽ đối xử với nhóc con tốt một chút, mãi cho đến sau khi con của mình sinh ra thì thôi.
Đến lúc đó, cô ta sẽ cho con trai của Lam Cảnh Y cút ra khỏi nhà họ Giang, có thể cút đi bao xa thì cút đi bấy xa, hừ hừ.
Cho nên ngày đính hôn của hai người thực sự đã được quyết định vào ngày mùng tám đầu tháng này, cũng chính là bảy ngày sau đó.
Sau khi đi từ quán ăn Gia Châu ra ngoài, Lạc Mỹ Vi chỉ cảm thấy ánh mặt trời lúc này cực kỳ tươi đẹp, tâm trạng của cô ta chưa bao giờ cảm thấy dễ chịu như lúc này: “Anh Quân Việt, đến lúc đó anh sẽ mặc quần áo màu gì? Âu phục màu đen sao? Em phải chọn một bộ tương xứng với lễ phục của anh, anh Quân Việt, anh mau nói đi!” Cô ta rất hào hứng, không thể che giấu được sự phấn khởi, cô ta đã đợi hơn một năm mới có thể đợi được tới ngày hôm nay, cuối cùng cũng sắp có kết quả rồi, cô ta có thể không vui mừng được sao.
“Ừ, cứ mặc âu phục màu đen đi.” Giang Quân Việt nói, nghiêng đầu nhìn lướt qua áo khoác trên người Lạc Mỹ Vi, bỗng nhiên anh cúi đầu xuống, đặt một tay lên trên lưng của cô ta, tiện tay nhặt lấy một sợi tóc, sau đó không thèm để ý cho tay vào trong túi quần.
“Vâng, em biết rồi.” Đó chỉ là một động tác thân mật giữa mình và anh mà cô ta cũng đã cảm thấy cả người trở nên bối rối. Người đàn ông mà cô ta yêu nhất, cuối cùng cô ta cũng sắp được gả cho anh rồi. Đính hôn anh cũng vội vã như thế, vậy đợi đến sau khi đính hôn xong nhất định anh cũng sẽ gấp gáp kết hôn, thật sự rất mong đợi ngày cô ta trở thành cô dâu của anh, đó sẽ là ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời của cô ta…
Đi từ quán ăn Gia Châu ra ngoài, Lạc Mỹ Vi bước lên xe đi một mình, Giang Quân Việt bế đứa trẻ chuẩn bị quay về phòng làm việc, đó chỉ là một đoạn đường ngắn. Hai ba con vẫn còn khiến cho người ta nhìn chăm chú giống như cũ, khi mà lối qua đường không có ai đi qua, điện thoại của Giang Quân Việt đột nhiên vang lên, anh cúi đầu nhìn thì thấy là Tưởng Hàn. Anh vừa ôm nhóc con vừa nhận điện thoại: “Bên kia có tin tức sao?”
“Còn… Vẫn còn chưa có.” Trong nháy mắt trên trán Tưởng Hàn đã ngập tràn mồ hôi, lúc này tổng giám đốc thúc giục thật sự quá gấp gáp. Nhưng buổi sáng anh ta mới phái Tiểu Ngũ qua đó, bây giờ người vẫn còn đang ở trên máy bay, ít nhất thì cũng phải sau hai ngày, cái này có vội vàng cũng không vội được.
“Vậy thì là chuyện gì?”
“Giang… Tổng giám đốc Giang, cô Lam đã tới rồi.”
“Hả?” Anh trầm xuống lẩm bẩm một tiếng, đầu không nhúc nhích, nhưng mà ánh mắt lại nhanh chóng lướt qua tất cả phạm vi có thể thấy được ở trước mắt, rõ ràng là đang vô thức tìm kiếm bóng dáng của người phụ nữ đó.
Hành hạ anh, cô đã hành hạ anh quá lâu rồi.
Nghĩ tới trước đây mỗi ngày anh đều uống rượu, còn bị Lạc Mỹ Vi tính kế một lần, anh lập tức căm hận đến mức nghiến răng, đã cho phép cô hành hạ anh rồi, vậy thì anh cũng phải hành hạ cô.
“Ở bên trong một chiếc taxi phía sau anh.”
“Ừ, tôi biết rồi.” Giọng điệu của anh vô cùng bình tĩnh, nhưng mà trong đáy lòng có phải sóng to gió lớn hay không thì chỉ có chính bản thân Giang Quân Việt hiểu rõ.
Không quay đầu lại, anh cứ thế không quay đầu lại, cũng không để cho cô thấy mặt của anh, đồng thời còn ôm lấy cậu bé nép sát vào lòng, không cho cái đầu nhỏ của thằng bé di chuyển loạn xạ xung quanh, cũng không cho cô nhìn, hừ.
Sau khi băng qua đường lớn bước vào cao ốc, tất cả nhân viên ở khắp mọi nơi trong công ty đều chào hỏi với anh, hơn một năm nay rất ít khi thấy tổng giám đốc cười. Hôm nay nụ cười của anh vô cùng rạng rỡ, đương nhiên nhìn qua cũng vô cùng thân thiết, làm cho một số nhân viên nữ của công ty không trụ được phải ngắm nhìn anh. Không còn cách nào cả, anh đẹp trai xuất sắc quá rồi, bọn họ nhìn một chút cũng không vi phạm pháp luật mà, nhìn qua nghiện mất thôi.
Còn đứa bé ở trong lòng anh chính là bản sao nhí của anh, lại càng làm cho người ta yêu thích hơn.
Ngay lúc Giang Quân Việt bước vào thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc thì lại bắt đầu trở nên mất kiên nhẫn, dường như anh hận cái thang máy này không thể thoáng cái lên được đến tầng cao nhất. Thang máy dừng lại “tinh” một tiếng, anh lập tức ôm nhóc con đi ra ngoài, đôi chân dài bước nhanh vài bước đi vào trong phòng làm việc. Ngay sau đó, cả người anh đứng ở phía trước cửa sổ, ánh mắt nhanh chóng lướt xuống bên dưới cao ốc. Có rất nhiều xe cộ dừng lại ở trước cửa hàng đối diện, có thể là tài xế đến quán ăn Gia Châu để ăn cơm.
Cũng không biết người phụ nữ kia ngồi ở trong cái xe nào, lúc này anh muốn hỏi Tưởng Hàn nhưng lại không thể nào mở miệng nổi, chỉ có ánh mắt bình tĩnh đang rơi vào mấy chiếc xe kia không hề chớp mắt. Đã qua giờ cơm, mấy chiếc xe cũng nối đuôi nhau rời đi, cuối cùng anh cũng không thấy được bóng dáng của người phụ nữ kia.
Anh thu hồi lại tầm mắt của mình, giao nhóc con cho thư ký, nhưng mà khi ngồi lại lên chiếc ghế lớn thì trái tim anh lại không thể nào khống chế được. Tất cả những gì trong đầu anh bây giờ đều là người phụ nữ kia, xua đuổi cũng không thể nào đi nổi.
Lười biếng giống như một con sư tử mạnh mẽ vừa mới tỉnh dậy, Giang Quân Việt chậm rãi đút tay vào trong túi quần, lấy sợi tóc kia của Lạc Mỹ Vi ra, sau đó lấy một cái phong bì ném vào trong rồi lại gọi điện thoại nội bộ cho thư ký. Rất nhanh sau đó, thư ký đã bước vào, cô ta vừa mới vào thì lập tức đi về phía nhóc con, nhưng Giang Quân Việt lại gọi cô ta lại: “Đứa nhỏ cứ để ở đây, cô mang cái phong bì này cử một bảo vệ đến bệnh viện XX đưa cho bác sĩ X, tôi sẽ liên lạc với người ở bên đó nhận lấy.” Để cho bảo vệ đi như vậy sẽ không làm cho người ta chú ý tới, mặc dù lúc này Lạc Mỹ Vi đang phấn khởi, vốn dĩ cô ta sẽ không chú ý tới hành động nhỏ này của anh, nhưng mà anh vẫn phải cẩn thận một chút thì tốt hơn.
“À, vâng.” Thư ký nhận lấy phong bì rồi lập tức đi sắp xếp.
Hiện giờ Giang Quân Việt mới bật máy tính lên, ở góc phải bên dưới, ảnh chân dung QQ của Tưởng Hàn lại nhấp nháy.