“Con đồng ý từ bỏ sao?” Hạ Chi Linh không tin nhìn kỹ vẻ mặt của Giang Quân Việt, bà phát hiện càng ngày bà càng nhìn không thấu đứa con trai này của bà.
Thấy mẹ cũng không nói chuyện thiên về phía Lạc Mỹ Vi, xem ra Hạ Chi Linh cũng không biết đứa nhỏ này là Lạc Mỹ Vi sinh, nếu đã như vậy, anh sẽ trực tiếp nhận đứa trẻ làm con nuôi dưới danh nghĩa của mình và sửa lại thành họ Giang là được rồi.
“Mẹ, con còn có việc, mẹ về trước đi.” Hạ lệnh đuổi khách, Giang Quân Việt lại đặt lại thằng nhóc lên trên tấm thảm để tùy nó bò chơi, còn anh thì vững vàng ngồi trên ghế giám đốc suy nghĩ xem nên xử lý chuyện đứa bé này thế nào.
Buông tay, chuyện đó chắc chắn là không thể nào, cốt nhục của anh, sao anh có thể để lưu lạc ở bên ngoài được, vừa rồi nói muốn đưa đến trại trẻ mồ côi chẳng qua là để thử phản ứng của Hạ Chi Linh một chút mà thôi.
“Quân Việt à, mẹ thấy con vẫn nên mau chóng nghiêm chỉnh mà cưới về cho mẹ một cô con dâu đi, mẹ nó, đám chị em đều được bế cháu hết rồi, mà mẹ đây bóng dáng một đứa cháu cũng chưa thấy.”
Khóe môi Giang Quân Việt hơi run rẩy một chút, cháu trai của bà rõ ràng đang ở ngay trước mắt bà kìa, chỉ là bà không muốn thừa nhận mà thôi: “Mẹ, con mệt rồi, mẹ đi về trước đi.”
Lúc này Hạ Chi Linh mới tủi thân đi về, trước khi đi, còn không quên dặn dò một câu: “Quân Việt à, mẹ nhất định không nhận mấy đứa con gái không rõ lai lịch sinh con đâu đấy.”
“Con đã biết.”
“Két”, cửa đóng lại, cuối cùng Hạ Chi Linh cũng tránh xa khỏi thế giới của anh.
Đứa bé vẫn còn đang bò ở trên thảm, vừa bò vừa nhìn vào cái bóng nhỏ của chính nó, đôi mắt kia đảo qua đảo lại giống như đang nghiêm túc suy nghĩ gì đó.
Điện thoại lại vang lên, anh biết kết quả DNA đã có rồi, Lạc Mỹ Vi nhất định sẽ gọi tới đây, đây là sự thật anh cần phải đối mặt. Vừa mới nhận máy, Lạc Mỹ Vi ở bên kia lập tức nói: “Anh Việt, kết quả DNA đã có rồi chứ? Anh không cần phải nói với em là chưa có đâu, em biết sáng nay anh đã tới bệnh viện rồi, với khả năng của anh, lúc này nhất định là anh đã có rồi.”
“Nói đi, ngoại trừ kết hôn ra, cô muốn bồi thường cái gì cũng có thể.” Giang Quân Việt trầm giọng đánh đòn phủ đầu nói.
“Giang Quân Việt, anh mơ đi, Tiểu Hi là của em, anh đừng mơ cướp nó khỏi tay em.” Lạc Mỹ Vi đã sớm đoán được là anh sẽ có quyết định này, nhưng làm sao cô ta cũng không hề ngờ tới, anh lại vừa mở miệng đã trực tiếp nói ra.
“Bây giờ nó đã ở trên tay tôi, không phải tôi đoạt, là cô đưa tới đây. Lạc Mỹ Vi, tôi cho cô một cơ hội cuối cùng để ra một điều kiện, nếu cô không quý trọng thì tôi sẽ khiến cô trộm gà không được còn mất nắm gạo.” Giang Quân Việt nói xong, dứt khoát cúp điện thoại.
Anh ghét nhất là người khác uy hiếp mình, anh là người, không tin vào cái ác. Không biết vì sao, tuy rằng báo cáo kiểm tra DNA của thằng bé này đã nói rõ rằng nó là con anh, nhưng anh vẫn không tin thằng bé là do Lạc Mỹ Vi sinh ra, kiểu giác quan thứ sáu này quấy anh đến nỗi lòng anh rối loạn. Mấy năm nay, nếu nói đến người thật sự có thể sinh con cho anh cũng chỉ có một mình Lam Cảnh Y mà thôi, anh nhớ rõ mình chỉ chạm qua người phụ nữ duy nhất là Lam Cảnh Y.
Điện thoại lại vang lên ầm ĩ, là Lạc Mỹ Vi.
Giang Quân Việt trực tiếp tắt đi, anh không muốn thừa lời vô ích với Lạc Mỹ Vi. Chỉ cần không trả con trai về cho cô ta, chỉ cần anh không chấp nhận kết hôn với cô ta thì dù cô ta có làm ầm ĩ như thế nào đi nữa, anh cũng mặc kệ. Anh chẳng để ý đến ai, cũng sẽ không quan tâm ai. Người như anh không để bụng nhất chính là những vật ngoài thân giống như thanh danh gì đó.
Sống theo ý của mình mới là cuộc sống mà anh mong muốn nhất.
Tắt máy di động, điện thoại văn phòng lại vang lên.
Giang Quân Việt hơi nhíu mày, dứt khoát đưa tay ra rút phích cắm điện thoại xuống, tất cả chỉ vừa mới bắt đầu, anh cũng muốn nhìn xem là anh thiếu kiên nhẫn trước hay là Lạc Mỹ Vi thiếu kiên nhẫn. Anh gọi điện thoại cho Tưởng Hàn, muốn anh ta bất kể như thế nào cũng đều phải điều tra rõ ràng mọi chuyện hơn một năm nay của Lạc Mỹ Vi, kể cả là những việc nhỏ nhặt vụn vặt nhất cũng phải hỏi cô ta cho rõ ràng rành mạch. Dù sao anh vẫn sẽ không tin đứa bé này là Lạc Mỹ Vi sinh.
Nước Pháp.
Dijon, thủ đô rượu vang.
Lam Cảnh Y đang rửa chén đĩa, đôi tay của cô đã bị nước ngâm đến mức đốt ngón tay trở nên trắng bệch. Bỗng nhiên điện thoại trong túi vang lên, cô lau lau bày tay, lấy ra thì thấy là mẹ cô Lam Tinh: “Mẹ, Thấm Thấm lại không thoải mái à?” Sắp đến lễ Giáng Sinh. Mấy ngày nay trời có chút lạnh, Tiểu Thấm Thấm bị cảm, có hơi làm phiền người lớn.
“Không, Thấm Thấm rất tốt, con bé chơi rất vui vẻ, con mau trở về đi, mẹ có chuyện muốn nói với con.”
“Mẹ, con đang đi làm mà.” Tiền vay nặng lãi vẫn còn chưa trả xong, cũng may, người ta cũng không thúc giục cô. Nhưng mà bọn họ càng không thúc giục, cô lại càng thấy ngại. Cô trả lại cũng chính là đang trả cho Lục Văn Đào, thực ra như vậy cũng tốt, nếu để cho cô trực tiếp trả tiền lại cho Lục Văn Đào thì cả hai người bọn họ sẽ đều xấu hổ.
Anh ta không nói, cô cũng coi như không biết.
“Xin nghỉ, lập tức về nhà cho mẹ.” Lam Tinh lại không cho cô giải thích, thúc giục cô nhanh chóng về nhà.
“Thôi được ạ.” Lam Cảnh Y thật sự mơ hồ, nhưng mà cô cũng không muốn cãi lời Lam Tinh, lâu như vậy rồi, ba mẹ con các cô vẫn sống nương tựa vào nhau, sớm đã quen với sự tồn tại của nhau rồi. Tìm con trai đã hơn tám tháng, thực ra tìm con trai đồng thời cũng tìm cả ba cô, nhưng mà hai người đàn ông trong nhà bọn họ lại vẫn chưa tìm thấy được dù chỉ một người.
Lam Cảnh Y ngại ngùng tìm đến bà chủ nhà hàng: “Chị An, em… Em lại muốn xin nghỉ.” Đám chén bát đó đã để một ngày rồi, ban ngày cô đã xin nghỉ, nói rằng buổi tối sẽ tăng ca, kết quả cô vừa mới bắt đầu rửa được không lâu đã lại muốn xin nghỉ nữa.
“Ha ha, có phải là đứa nhỏ lại phát sốt đúng không? Nếu đúng vậy thì em mau trở về đi, chỗ này chị sẽ tìm người rửa.”
Lam Cảnh Y rất muốn nói là không phải Tiểu Thấm Thấm phát sốt, nhưng mà cô lại không nói nên lời, bà chủ An thật là một người tốt. Hoặc là cũng chính là vì chị ấy là người tốt cho nên chị ấy mới có thể buôn bán thuận lợi ở nhà ăn Trung Quốc này đến thế chăng.
“Cảm ơn chị An, vậy em đi về trước nhé.”
Ra khỏi nhà ăn, Lam Cảnh Y đi bộ về phía nhà mình, tháng này không nghĩ đến việc đến nơi khác tìm con trai là bởi vì cô muốn qua lễ Giáng Sinh tìm được cho con gái một chỗ ở an ổn đã. Đứa bé kia vẫn luôn theo cô vất vả ngược xuôi, tuy rằng không bị bệnh nặng, nhưng bệnh nhỏ lại không ngừng khiến cho cô vô cùng đau lòng.
Trời lạnh, cô quấn khăn quàng quanh cổ, mặc một chiếc áo lông vũ thật dày, mỗi lúc thế này, cô lại luôn nhớ đến thành phố T bốn mùa như xuân. Nếu không vì phải tìm con trai ở đây, cô thật sự đã sớm về nước.
Đẩy cửa ra, trong phòng ấm áp, Lam Tinh đang ôm Tiểu Thấm Thấm chơi đùa, nghe thấy tiếng cửa mở, một già một trẻ đều nhìn về phía cô: “Ba… Ba…” Nhóc con mới hơn tám tháng lại không gọi mẹ, chỉ gọi ba ba, cho nên cô bé thấy cô cũng sẽ gọi là ba, cô cũng không quan trọng việc gọi là gì. Thân phận của cô bây giờ chẳng phải chính là vừa làm ba vừa làm mẹ sao. Cô duỗi tay ra đón lấy Tiểu Thấm Thấm từ trong tay Lam Tinh: “Mẹ, mẹ bảo con xin nghỉ trở về là có chuyện gì vậy?”
“Có tin tức của thằng nhỏ rồi.” Cô lại không ngờ tới là Lam Tinh nghiêm túc nói ra một câu như vậy.
“Mẹ, mẹ nói thật sao?” Trên mặt Lam Cảnh Y lập tức hiện lên sự vui vẻ, không tin nhìn Lam Tinh: “Mẹ, mẹ đừng lừa con.” Cô nói xong, nước mắt lại cứ thế chảy ra, trên mặt thay đổi bất ngờ, một nửa là cười một nửa là khóc. Có trời mới biết hơn tám tháng nay cô đã phải chịu đựng, lo lắng cho đứa con trai bị mất tích kia như thế nào. Lúc nào cũng nghĩ không biết bây giờ con trai có được ăn ngon ngủ ngon hay không, không biết kẻ đã trộm mất thằng bé có ngược đãi con trai của cô hay không?
Càng nghĩ, cô càng không yên tâm, đôi lúc ban đêm nằm ngủ còn có thể bị ác mộng dọa cho bừng tỉnh.
“Mẹ không lừa con, con tới đây với mẹ.” Lam Tinh dẫn Lam Cảnh Y đi tới phòng sách. Ở bên trong phòng sách, trên bàn sách là một cái máy tính đang mở sẵn, vì để tìm con trai cho nên Lam Cảnh Y đã mua nó để tiện lên mạng tìm kiếm thêm tin tức. Hơn nữa, cô cũng thường xuyên lên mạng để xem những trang web có liên quan đến chuyện con trai mất tích, chỉ nghĩ một ngày nào đó sẽ đột nhiên mừng như bắt được vàng, cô sẽ tìm lại được con của mình.
Tay Lam Tinh chạm một cái vào con chuột, màn hình đen sì lập tức chuyển động, một tấm ảnh chụp hiện lên rõ ràng trong mắt Lam Cảnh Y, đó là một cậu bé xinh đẹp, thoạt nhìn lớn hơn Tiểu Thấm Thấm một chút, nhưng điều đó không quan trọng, quan trọng là khuôn mặt của cậu bé kia vốn chính là phiên bản thứ hai của Giang Quân Việt: “Mẹ, mẹ tìm ra bức ảnh này từ đâu.” Chính cô còn không có lấy một tấm ảnh của con mình, nếu có thì chỉ là khuôn mặt nhỏ ở trong trí nhớ kia. Lam Cảnh Y kích động lao đến trước máy tính, đứa nhỏ này, chỉ cần liếc mắt một cái, cô đã nhận ra là con của mình.
Đúng vậy, nhất định là đúng.
“Diễn đàn chuyện phiếm của thành phố T.” Lam Tinh thấp giọng nói: “Con tự xem đi, mẹ thật không ngờ tới, thằng nhóc Giang Quân Việt kia làm ra chuyện như vậy, cậu ta lại dám trộm con trai đi. Thật ra nếu như cậu ta muốn, con cũng không phải không thể cho cậu ta. Nhưng mà cậu ta cứ trộm đi như vậy, cậu ta có nghĩ tới cảm xúc của con hay không? Nếu không phải lúc trước con đi tìm con trai, đang ở cữ mà vẫn phải chạy ra ngoài, thì nào đến nỗi sợ lạnh như bây giờ, thân thể tệ đến thế này được?” Lam Tinh lẩm bẩm, Lam Cảnh Y lại ngồi xuống cầm con chuột nhanh chóng nhấn vào diễn đàn chuyện phiếm nổi lên kia.
Một tiêu đề vô cùng bắt mắt: tổng giám đốc Giang thị mang theo con riêng đi làm, khiến cho bao thiếu nữ của thành phố T phải vỡ mộng.
Ảnh chụp, có từng cái lại từng cái một.
Có ảnh chụp một mình đứa bé kia, cũng có cả ảnh Giang Quân Việt ôm đứa bé, vừa nhìn góc độ của tấm ảnh là đã biết chụp lén.
Giang Quân Việt mặc tây trang càng nhìn càng thấy đẹp trai ngời ngời, rõ ràng một thân trang phục của anh cực kỳ không hợp với nhóc con trong ngực kia, nhưng mà nhìn xong lại thấy hài hòa đến vậy.
Tuy rằng chỉ là chụp lén nhưng cũng rất rõ ràng, cũng đủ để cho Lam Cảnh Y thấy rõ khuôn mặt nhỏ của đứa bé kia. Đó là con của cô, nhất định là thế.
Sao anh lại có thể tàn nhẫn như vậy chứ?
Bâu giờ Lam Cảnh Y hận không thể lập tức lao tới trước mặt Giang Quân Việt để cho anh một cái tát.
Cô hận chết anh.
Anh có biết hơn tám tháng này cô có bao nhiêu khổ sở hay không, cô ngày đêm bị nỗi đau mất con tra tấn. Cô cứ si ngốc nhìn, nhìn đứa bé kia và cũng nhìn cả Giang Quân Việt, nước mắt rơi xuống từng giọt từng giọt, con trai, cuối cùng cũng có tung tích của con rồi.
Cũng không biết cô đã nhìn bao lâu, mãi đến khi đến phía sau truyền đến tiếng Tiểu Thấm Thấm kêu “ba ba ba”, cô mới hồi phục tinh thần lại: “Mẹ, con đi đặt vé máy bay, mấy ngày nữa sẽ trở về.”