Vẻ mặt Giang Quân Việt đen lại, bắt đầu dời ánh mắt từ khuôn mặt bé cưng xuống phía dưới: “Xè xè…” Lúc này dưới đáy quần bé cưng đã lộ ra hung khí gây án của cậu bé, chim nhỏ của cậu bé rất sung sức phun như dòng suối nhỏ, có điều, nước phun ra lại là nước nóng …
“Lạc Mỹ Vi…” Giang Quân Việt gào lên, nhưng mà người phụ nữ kia đã chạy mất dạng, làm cho anh đang xốc nách bé cưng muốn thả cũng không được, muốn bỏ cũng không xong.
Cuối cùng bé cưng đã tè xong, khuôn mặt nhỏ của cậu bé muốn rực rỡ bao nhiêu thì có bấy nhiêu rực rỡ.
Sao mà không rực rỡ cho được, trên người cậu bé không ướt chút nào, mà người ướt chính là Giang Quân Việt.
“Hi hi…” Cậu bé tiếp tục cười.
Giang Quân Việt nghiến răng, hơi nhấc mông của mình, đúng là muốn chết mà, trên người anh chưa từng bị ướt như vậy. Tuy có thể đảm bảo thứ nhóc con cho anh chính là nướƈ ŧıểυ trẻ con, nhưng mà vẻ mặt tổng giám đốc Giang vẫn đen lại.
Một tay ném nhóc con xuống ghế: “Ngồi yên đó đi.” Nói xong, anh muốn đi xuống xe.
Nhưng vừa nhổm người mới định bước đi, đột nhiên anh cảm giác cổ tay áo có lực cản, vừa quay đầu lại đã thấy nhóc con nắm cổ tay áo anh không chịu thả ra: “Thả ra.” Anh vung tay lên, làm cho cánh tay nhỏ béo núc ních rơi xuống, nhưng nhóc con cũng không buồn mà vẫn cười “Hi hi”, sau đó lại vươn tay nhỏ muốn cầm cổ tay áo anh.
Lúc này, động tác Giang Quân Việt còn nhanh hơn nhóc con, nếu mà vẫn thua nhóc con thì anh không cần lăn lộn ở thành phố T nữa, một tiếng “Rầm” vang lên, cửa xe đã đóng lại, sao đó anh ngồi lên ghế điều khiển, rõ ràng rất bực bé cưng đã tè ướt người mình, cũng không biết phải làm sao, nhưng nhìn khuôn mặt nhỏ của cậu bé, anh đã động lòng muốn đưa cậu bé đi xét nghiệm DNA, thật sự nhóc con này là con của anh sao?
Giang Quân Việt càng nghĩ càng thấy không dám tin, nhìn cậu bé hẳn là mới được bảy tám tháng tuổi, anh khởi động xe, vừa chạy về phía trước vừa nghĩ phải đưa đứa bé này đi đâu.
Về nhà, nhất định không được, nếu để Hạ Chi Linh nhìn thấy đứa nhỏ này, dù cậu bé không có một chút liên quan nào tới anh thì cũng sẽ thành có liên quan.
Thật ra anh vẫn còn mấy căn biệt thự và chung cư khác, nhưng mà nơi đó trống không, dù có đi thì một mình anh làm sao chăm sóc được thằng quỷ con này chứ. Vả lại anh cũng không có kinh nghiệm chăm trẻ em, dường như nhóc con còn chưa mọc răng nữa, cậu bé phải ăn sữa bột hay là ăn cháo bột, hay là ăn cái khác?
Hiện tại Giang Quân Việt mơ hồ trong gió.
Trong khi anh đang rối rắm không biết đưa nhóc con đi đâu thì có một luồng gió thổi tới từ sau lưng, lúc này Giang Quân Việt mới nhớ ra nhìn nhóc con ngồi phía sau. Sao cậu bé lại có thể gây ra gió lớn như vậy chứ, lại còn thổi phần phật không dứt, nhưng, ngay khi anh vừa liếc mắt nhìn qua kính chiếu hậu, anh suýt nữa đã bị dọa mất hồn mất vía, không biết cửa chắn gió ở phía sau bị cậu bé mở ra từ lúc nào.
Trời ạ, anh quên mất nhóc con không biết nghe lời, cậu bé muốn làm gì thì sẽ làm đó, thế là cậu bé đã nhấn lên nút mở cửa xe.
Cũng may, sau khi cậu bé mở cửa xe ra thì chỉ trợn mắt tò mò nhìn từng chiếc xe chạy qua chạy lại ngoài cửa. Nếu không lỡ để bị ngã ra bên ngoài xe thì… Thì…
Giang Quân Việt không dám nghĩ đến hậu quả đó, vẻ mặt của anh đã thay đổi, trong lòng trở nên lo lắng. Phản ứng đầu tiên của anh đó là huýt sáo, huýt sáo làm cậu bé nghiêng đầu nhìn anh, lúc này anh mới từ từ đỗ xe vào ven đường, rồi chầm chậm đứng lại.
Ngay khi xe vừa ngừng lại, một cánh tay của anh vòng về phía sau, ôm nhóc con đặt lên trên đùi mình, đè cậu bé ngồi lên cái quần còn ướt của anh, rồi đánh hai cái lên mông nhỏ của cậu bé.
Hai cái, không nặng cũng không nhẹ.
Vậy mà cậu bé lại cười rộ lên “hi hi”, nghịch ngợm không chịu được, xem ra là chê sức anh yếu: “Sao lại nghịch ngợm như vậy?” Anh nhíu mày, có trời mới biết vừa rồi khi phát hiện ra nhóc con mở cửa ra, anh đã bị dọa thành dạng gì.
“Hi hi… Ba… Ba ba ba…” Nhóc con chỉ biết hai chữ này. Bây giờ lại nói nữa, nhưng mà anh nghe cũng không thấy chán ghét, thật là kỳ lạ.
Cuối cùng Giang Quân Việt quyết định ôm nhóc con lái xe, chỉ vì anh phát hiện sức phá hoại của nhóc con quá mạnh.
Chỉ được vài phút, Giang Quân Việt đã quyết định sẽ đi đến khu chung cư gần đây nhất.
Nếu không nhóc con sẽ dày vò anh chết mất, bị ôm mà cũng không chịu yên, thường hay đưa tay sờ cái này chạm cái kia, làm cho lúc anh lái xe còn phải chú ý đến từng hành động của cậu bé. Đột nhiên xe dừng ở bên ngoài tòa chung cư, lúc ôm bé cưng xuống xe đi vào trong sảnh, trong đầu Giang Quân Việt bất chợt hiện lên bóng dáng người phụ nữ kia, đã hơn một năm rồi anh chưa gặp cô.
Bây giờ cô sống chung với Lục Văn Đào có tốt không?
Giang Quân Việt đứng trước thang máy ấn lên một con số. nhóc con đang nằm trong lòng anh vui vẻ gặm vạt áo của anh, cứ như là vải dệt đó ăn rất ngon mà không ngừng gặm cắn.
Anh nhớ lúc trước từng xem qua một bộ phim, trẻ con có đói bụng không chỉ cần dùng ngón tay là sẽ biết, đặt ngón tay trước môi bé, nếu như bé ngậm lấy thì chính là đói bụng.
Giang Quân Việt thử đặt ngón tay trên môi nhóc con, cái miệng nhỏ lập tức không khách sáo ngậm lấy ngón tay anh. Hơn nữa rất nhanh Giang Quân Việt đã cảm nhận được lực miệng nhỏ kia mút ngón tay anh rất mạnh. Xem ra nhóc con đã đói bụng thật.
Không xong, lúc về anh đã quên mua đồ ăn cho cậu bé.
Sau khi ra khỏi thang máy, ấn mật mã chung cư xong, anh mới nhớ ra đã rất lâu anh chưa về đây lại, là từ lần trở về từ nước Pháp, sau đó anh không quay về đây nữa.
Không ngờ mật mã vẫn là sinh nhật của người phụ nữ đó, khi mở cửa rồi đóng lại, nháy mắt anh rất muốn thay đổi. Nhưng mới vừa định ra tay, nhóc con trong lòng đã uốn éo như kẹo cao su, giống như là cả người không thoải mái vậy: “Sao vậy?”
Nhóc con vẫn uốn người, giống như trên người có gai.
“Nhanh nói cho chú, rốt cuộc sao vậy?”
Hai mắt bé cưng vụt sáng lên, đột nhiên không sợ chết nháy mắt với anh, rồi sau đó uốn éo cái mông nhỏ, hành động này làm cho Giang Quân Việt khẩn trương. “Cháu lại muốn tè sao?” Anh thử hỏi, cũng không biết nhóc con có nghe hiểu hay không, dù sao anh có hỏi cũng bằng không, anh không thể đoán được nhóc con muốn làm gì?
“Hi hi…” Nhóc con lại cười. Nụ cười kia làm cho Giang Quân Việt nhớ tới nướƈ ŧıểυ trẻ con, trực tiếp để cậu bé xuống mặt đất, dù cậu bé có muốn tè cũng không làm ướt được người anh.
Tấm thảm rất sạch sẽ, người làm luôn đến dọn dẹp định kỳ, căn hộ nhỏ này vẫn giống như trước khi anh rời đi. Trên kệ giày vẫn đặt dép lê của Lam Cảnh Y, đi vào phòng tắm, nơi đó vẫn còn đặt kem đánh răng và bàn chải đánh răng của cô, giống như là trước giờ cô vẫn chưa rời khỏi nơi này.
Nhanh chóng đi quanh một vòng, khi quay lại phòng khách, nhóc con đang bò trên mặt đất. Thế mà cậu bé đã bò về phía nhà vệ sinh, anh đi qua đó, nhìn theo tầm mắt của cậu bé, không ngờ lại nhìn thấy bồn cầu: “Thật sự muốn tè sao?”
Nhóc con cũng không để ý tới anh, tiếp tục bò về phía trước.
Giang Quân Việt hơi nhíu mày, ngón tay xách nhóc con lên giống như là xách con thỏ con, ôm cậu bé đến trước bồn cầu: “Phụt…” Một tiếng động vang lên, một mùi hương bay đầy nhà vệ sinh. Trước giờ Giang Quân Việt chưa từng làm việc này, nhưng bây giờ anh không muốn làm cũng không được, nhóc con này, thật sự là tổ tông của anh, đến đây để dày vò anh.
Chốc lát sau, cuối cùng nhóc con đã giải quyết xong nhu cầu sinh lý, thoải mái dựa lên người Giang Quân Việt, mặc kệ sự đời.
Giang Quân Việt nhíu mày lại, đầu tiên ôm nhóc con bằng một tay, còn tay kia ấn nút xả bồn cầu, sau đó lưu loát dứt khoát lột sạch quần áo trên người nhóc con, mở vòi hoa sen. Thật may mắn, không biết là người giúp việc đã từng dùng phòng tắm này chưa mà nước ấm không bị ngắt quãng, lập tức tuôn ra “Ào ào”, Giang Quân Việt rửa sạch cái mông nhỏ của nhóc con, dù sao muốn anh dùng giấy vệ sinh lau mông cho nhóc con là không được, điều đó trái với nguyên tắc của Giang Quân Việt.
Nhóc con dính nước, lập tức trở nên vui vẻ phấn khởi, tay chân nhỏ đập loạn xạ, mãi mãi dư thừa sức lực. Nhưng Giang Quân Việt tắt nước đi, thấy rửa cho cậu bé đã sạch, Giang Quân Việt lại xách nhóc con đi ra ngoài, ngay sau đó anh lại phát hiện ra một vấn đề, nhóc con không có quần áo để thay.
Trời ạ, đúng là anh tìm phiền phức cho mình mà.
Ném nhóc con lên giường lớn trong phòng ngủ, sau đó anh gọi điện cho Tưởng Hàn, một lúc lâu sau đầu bên kia mới nhận điện thoại: “Tổng giám đốc Giang…”
“Nhanh lên… Ừm… Hừ…” Giang Quân Việt vừa định nói gì, không ngờ đầu bên kia truyền đến giọng rêи ɾỉ của phụ nữ, anh vừa nghe thấy tiếng động đó đã biết đầu bên kia đang làm gì.
“Có việc gì sao tổng giám đốc Giang?” Mắt thấy anh không nói lời nào, Tưởng Hàn hỏi lại.
“À, gọi nhầm số, sao lại gọi cho anh được chứ, cúp đây.” Giang Quân Việt cúp máy ngay lập tức, rồi lại nhìn nhóc con tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đang bò trên giường, anh thật sự không biết phải làm sao với nhóc con đây, giờ này tìm ai cũng không tiện. Dù có đi siêu thị cũng đúng giờ, siêu thị không thể mở vào lúc trời còn chưa sáng được.
Mở ngăn tủ ra, anh và Lam Cảnh Y vẫn còn để lại một vài bộ quần áo cũ ở đây, nhìn mấy bộ quần áo của người phụ nữ đó, ước chừng anh đã ngẩn người mất ba giây, thế mà anh cũng không cách nào rời mắt khỏi đồ của cô.
Anh cầm cái áo ngắn của Lam Cảnh Y tròng lên đầu cậu bé làm quần áo, sau đó mới thay bộ đồ ẩm ướt trên người ra, sau đó ôm cậu bé đến phòng bếp, trong tủ lạnh không có gì cả, đã hơn một năm không quay lại đây, có cái gì thì cũng đã trở nên mốc meo hết.
Giang Quân Việt nấu cho bé cưng chút nước nóng, quyết định cho cậu bé uống miếng nước trước, chờ trời sáng thì đưa cậu bé ra ngoài kiếm đồ ăn.
Có lẽ đã rất đói bụng, nên dù chỉ là nước trắng, cậu nhóc cũng uống ừng ực, làm cho Giang Quân Việt không khỏi thích chí vỗ đầu cậu bé: “Ừ, rất dễ nuôi.”
Uống nước, nước hòa với nước miếng chảy dọc theo miệng nhỏ, lúc này Giang Quân Việt mới phát hiện đôi mắt bé cưng đã mở không lên.