“Em yên tâm, tôi sẽ giúp em tìm, nhất định sẽ tìm lại được. Cho dù là chân trời góc biển, nhất định tôi cũng tìm đứa bé về giúp em.” Lục Văn Đào nắm chặt bàn tay xanh xao của Lam Cảnh Y, đã ba ngày rồi, ngoại trừ lúc đầu cô còn có thể khóc, sau đó cô không thể khóc nữa. Hiện giờ bởi vì một câu nói của Lục Văn Đào, cuối cùng cô cũng không nhịn được nỗi đau trong lòng mình nữa: “Hu hu…” Lam Cảnh Y khóc nức nở: “Tôi thật sự quá vô dụng, thậm chí ngay cả con của mình cũng không bảo vệ được, rốt cuộc là ai đã bắt con của tôi đi? Tồi tệ quá, mọi chuyện tệ quá, Lục Văn Đào, anh nói xem bọn họ có làm đứa trẻ bị tàn phế sau đó ném nó ở trên đường phố bắt đi ăn xin không? Anh nói xem đám người đó có ngược đãi nó không?”
“Không đâu, sẽ không đâu…” Lục Văn Đào dịu dàng vỗ vỗ lưng của cô, an ủi Lam Cảnh Y hết lần này đến lần khác.
“Oa… Oa…” Hình như Tiểu Thấm Thấm cảm nhận được mẹ đang khóc, vì thế cô bé cũng khóc rống lên theo, cô bé cũng đã tha thứ cho mẹ, không còn nghĩ tới cái tên khó ưa hai hôm trước mẹ đã đặt cho mình nữa.
Lúc này Lục Văn Đào đã bị nhóc con kia thu hút, anh ta thấy yêu thương đứa nhỏ này từ cái nhìn đầu tiên. Quá giống Lam Cảnh Y, anh ta cúi người xuống thử ôm lấy nhóc con, ai ngờ, nhóc con kia vừa nằm trong lòng anh ta thì lập tức ngừng khóc, chớp chớp đôi mắt to trong veo ngập nước, ánh mắt rất linh động. Nhìn qua đâu giống đứa bé mới sinh được ba ngày: “Lục… Cậu Lục, để tôi ôm nó cho.” Lam Tinh lúng túng gọi anh ta một tiếng: “Có thể nó muốn đi tè rồi, không thoải mái là lại như vậy đấy.”
“Ồ.” Lục Văn Đào miễn cưỡng ôm đứa trẻ trong lòng lắc lắc mấy cái rồi mới đưa cho Lam Tinh: “Nó giống hệt Y Y.”
“Cũng không phải, ôi không lẽ là do không giống Y Y nên Y Y mới làm mất. Không biết là kẻ trời đánh nào làm ra chuyện nhẫn tâm như vậy…” Trong lúc đang nói, Lam Tinh lại khóc nức nở, nước mắt rơi lã chã. Lúc này, bầu không khí trong phòng bệnh trở nên buồn bã, khó chịu vô cùng. Chỉ có bạn nhỏ Lam Thấm Thấm chớp chớp đôi mắt to, trên mặt vẫn nở nụ cười vui vẻ. Tốt nhất là không biết, giống như Giang Quân Việt cũng chẳng biết gì nên anh sẽ không đau khổ. Bây giờ người đau đớn nhất chỉ có Lam Cảnh Y mà thôi.
Nhưng mà bạn nhỏ Lam Thấm Thấm cũng không chịu nổi việc bà ngoại của mình cứ nhỏ hết nước mắt lên người cô bé, khiến cho người cô bé cũng ướt đẫm nước: “Oa oa…” Chờ một lúc mà chẳng có ai giúp cô bé thay tã lót. Sau đó cô bé lại la hét kháng nghị, gào khản cả cổ. Nhưng như thế lại rất có hiệu quả, bà ngoại của bé lập tức lau nước mắt cầm tã lót mới để thay cho cô bé.
Nhóc con nhanh chóng bị lột sạch đồ ra, chẳng có tí bộ dáng nào của con gái, cô bé còn cười ngọt ngào vẫy vẫy bàn tay nhỏ bé của mình với Lục Văn Đào, khiến anh ta không kìm được sự yêu thương: “Y Y, tôi muốn nhận đứa bé này làm con gái nuôi.”
“Ừ.” Lam Cảnh Y nhắm mắt lại, cô vô cùng mệt mỏi.
“Cậu đi ăn chút gì đi, tôi đã liên lạc với cục cảnh sát rồi. Có điều tôi đã để lỡ mất thời điểm báo án tốt nhất khi đứa nhỏ mất tích, Y Y, mẹ sẽ cố gắng hết sức.”
“Vâng.” Cô đáp lời, hai mắt vẫn nhắm chặt, cả người không có sức.
Lam Tinh ở bên cạnh đã thay xong tã cho Tiểu Thấm Thấm, cẩn thận mặc gọn gàng cho cô bé, nhóc con đã thấy thoải mái hơn nên vui vẻ nở nụ cười. Nếu không phải cả tay với chân đều bị bọc lại rồi thì con bé còn đắc ý vẫy vẫy tay.
Lam Tinh cầm bình lên để đi pha sữa bột, ngón tay của Lục Văn Đào để lấp lửng trên đôi môi hồng hào của cô gái nhỏ, ngay khi ngón tay hạ thấp xuống, cái miệng nhỏ nhắn theo sát ngón tay của Lục Văn Đào: "Y Y, em không được chỉ sống cho mình nữa, không phải em còn có con gái sao? Em không ăn đào đâu ra sữa, chẳng lẽ em muốn cho con mình uống sữa bột tiếp hả? Còn chưa kể đến, làm sao sữa bột có dinh dưỡng hơn sữa mẹ được?” Lục Văn Đào tận tình khuyên nhủ cô. Anh ta thực sự rất thích đứa nhỏ đang nằm trong lòng mình, chỉ cần liếc mắt một cái là anh ta đã thích rồi. Nếu như nhóc con này là con gái của mình thì tốt quá, tên Giang Quân Việt chiếm được lợi quá.
"Cho nó chết đói cũng được. Đều tại nó, nếu không có nó, bà ngoại sẽ không phải bế nó rồi để anh trai của nó trong phòng, đứa nhỏ cũng sẽ không mất tích. Để cho nó chết đói đi.” Lam Cảnh Y tức giận gào lên, hai ngày này cô thật sự không quan tâm gì đến con gái, đều là Lam Tinh chăm sóc.
Lam Tinh nghe vậy đã tức giận: “Y Y, đứa trẻ sơ sinh thì biết cái gì? Con nói con mình như thế không phải là đang ngầm mắng mẹ sao? Nói không chừng con đang trách mẹ không bế cháu trai cẩn thận. Nếu con chê mẹ chướng mắt, vậy mẹ đi đây, mẹ sẽ không bao giờ quan tâm đến chuyện của con nữa.” Nói xong bà nhấc chân định bước ra ngoài, cháu ngoại bị bắt cóc, trong lòng bà sao có thể dễ chịu được. So với Lam Cảnh Y bà cũng chẳng đỡ hơn là bao, bởi vì đứa nhỏ mất tích cũng là do bà ngoại không bảo vệ cẩn thận. Nhưng cho dù bây giờ có hối hận đến chết thì bà cũng không thể tìm được cháu về.
Nhưng bà không thể trách Tiểu Thấm Thấm, lỗi lầm của người lớn sao có thể đổ hết lên đầu đứa bé. Bây giờ bà mới hiểu vì sao hai ngày qua Lam Cảnh Y không thèm đoái hoài đến đứa nhỏ bé bỏng, dễ thương này, hóa ra là do tức giận.
“Cô Tinh, Cảnh Y ăn nói linh tinh, cô đừng suy nghĩ nhiều, cô đi rồi nhỡ đâu Tiểu Thấm Thấm cũng bị đem đi mất thì sao? Hơn nữa nếu cô không có ở đây, Cảnh Y đâu thể ăn ngon ngủ yên được? Cô cũng là mẹ mà, cô hiểu lòng con gái của mình nhất. Cảnh Y, tôi cảm thấy nhất định sẽ tìm được đứa bé kia, tôi bảo đảm với em.” Lục Văn Đào thuyết phục người này rồi lại khuyên nhủ người kia, lần đầu tiên anh ta thấy mệt mỏi như vậy, và đây cũng là lần đầu tiên anh ta thấy một Lam Cảnh Y biết tức giận. Cho dù anh ta từng trăng hoa bên ngoài như thế nào thì cô cũng chưa từng như thế này, thế mà còn trút hết tức giận trên người vào con của mình.
Anh ta không biết một điều. Người thân cận nhất sẽ khiến ta tức giận nhưng không thể hận. Lam Tinh sẽ không ghi hận với Lam Cảnh Y và Lam Cảnh Y cũng sẽ không ghi hận với Lam Tinh. Làm sao có thể hận một đứa trẻ sơ sinh thật chứ, chẳng qua cô chỉ đang nói linh tinh thôi.
Quả nhiên khi nhìn thấy Lam Tinh đi ra cửa, ngay khi bà chuẩn bị rời đi, đột nhiên Lam Cảnh Y hoảng hốt, bất chấp vết mổ còn đang đau, cả người chật vật lao xuống giường: “Mẹ…”
“Y Y, cẩn thận một chút.” Mắt thấy Lam Cảnh Y liều lĩnh xuống giường, Lục Văn Đào vội vàng đi tới, nhưng không giữ được cô, Lam Cảnh Y vội vàng hét lên một tiếng theo phản xạ: “Á”, thực sự đã động đến miệng vết thương.
“Y Y…” Nghe thấy tiếng la này, Lam Tinh vội quay lại bên cạnh Lam Cảnh Y: “Y Y, có đau lắm không?” Lam Tinh đã quên hết mọi chuyện, bà quên cả tức giận, vội đỡ Lam Cảnh Y từ từ nằm lại trên giường.
“Để mẹ xem vết thương của con.” Vừa nói, bà vừa nhẹ nhàng vén áo bệnh nhân của Lam Cảnh Y lên, Lục Văn Đào cũng rất thức thời quay đầu lại.
“Mẹ, con không sao, mẹ đừng đi.” Lam Cảnh Y nghẹn ngào, bụng dưới rất đau, nhưng cô không muốn mẹ nhìn thấy, cũng không muốn mẹ vì cô mà áy náy và lo lắng cho cô. Con không còn nữa, mẹ còn buồn và tự trách mình hơn cả cô, mấy ngày nay mẹ gầy đi trông thấy, cô cũng xót xa lắm, nhưng cô vừa sinh con xong đã mất con…
Trái tim chỉ còn lại nỗi đau và sự lo lắng.
Lúc trời tối, Lục Văn Đào mang đồ ăn tới rồi rời đi.
Cuối cùng Lan Tinh cũng không chịu nổi, ôm Tiểu Thấm Thấm ngủ thiếp đi.
Phòng bệnh rất yên tĩnh, nhưng sự yên bình này lại lặng lẽ cứa vào trái tim của Lam Cảnh Y. Cô không thể ngồi hay nằm thêm nữa, lặng lẽ xuống giường, mặc áo khoác rồi mở cửa phòng bước ra ngoài. Hành lang vắng tanh, mọi người đều đã ngủ, chỉ có y tá trực vẫn còn đang đứng ghi chép gì đó, Lam Cảnh Y bước nhanh trên hành lang, ánh mắt lướt qua mọi ngóc ngách. Cô đang tìm một đứa trẻ, cô đã có thể đi lại được rồi, bây giờ cô chỉ muốn đi tìm đứa bé. Tầng này không có, cô lại đi tìm từng tầng một, tìm kiếm khắp tòa nhà cũng không thấy bóng dáng của đứa bé.
Nước mắt thi nhau rơi xuống, cô hoàn toàn quên mất mình là một sản phụ vừa mới sinh hai đứa con. Cô đẩy cửa bệnh viện ra, bước vào màn đêm lạnh lẽo của mùa xuân.
Thật ra cái đêm đứa bé mất tích, cô đã muốn lao ra ngoài tìm đứa nhỏ, nhưng thuốc mê đã hết tác dụng, lại bị Lam Tinh ngăn cản, cuối cùng cô cũng không thể chạy ra ngoài. Bây giờ, cô sẽ đi tìm con của mình.
Từng cơn gió lạnh buốt phả vào người, rất lạnh, vô cùng lạnh.
Lam Cảnh Y rối bời, cất bước đi vào trong thị trấn nhỏ Valensole, dường như đứa con bé bỏng của cô bị giấu khắp nơi, nhưng nơi đâu cũng không có dấu tích của con cô.
Đi trong gió, dường như cô nghe thấy tiếng khóc của cậu nhóc. Cô cảm thấy vô cùng đau khổ, bước chân của Lam Cảnh Y ngày càng nhanh. Rốt cuộc con của cô đang ở đâu?
Cục cưng à, có phải vì mẹ nói mẹ thích con gái nên con đã trốn đi rồi không?
Nhưng dù con là con trai, mẹ cũng yêu con mà, con hãy ra đây đi, mẹ nhớ con, bà nhớ con, em gái cũng nhớ con, con mau ra đây đi.
Lam Cảnh Y ngửa mặt lên trời gào to. Đột nhiên bông tuyết bay lên, từng bông rơi xuống quần áo của cô, tuyết trắng tinh hóa thành nước, thấm vào da thịt khiến cả người cô lạnh như băng.
Lát sau, bước chân của Lam Cảnh Y lảo đảo, trước mắt là khoảng không trắng xóa, cô không nhìn thấy gì, chỉ thấy một khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp đang lay động trước mắt, đó là cục cưng của cô.
Từng giọt nước mắt nhanh chóng kết thành băng, mấy ngày nay cô không ăn gì, đi không nổi nữa rồi, Lam Cảnh Y ngã xuống, ngất xỉu ở bên đường.
Lúc Lam Tinh tỉnh lại đã là ba giờ sáng, Tiểu Thấm Thấm tỉnh lại khóc lớn, Lam Tinh cau mày, dù đứa nhỏ này có đi tè thì cũng chưa bao giờ khóc lớn như vậy. Sau khi xuống giường, bà lập tức thay tã lót cho Tiểu Thấm Thấm.Chưa bao giờ thấy một đứa nhỏ thích sạch sẽ đến vậy, tã bị ướt thì phải thay ngay, nếu không nó sẽ dùng hết sức để khóc.