“Cút đi, nhanh lên nhảy đi, tớ đang chờ xem phụ nữ hét chói tai vì cậu đây.”
Nhất định là phải hét chói tai, chỉ mặc một cái qυầи ɭóŧ nhỏ, đàn ông hay phụ nữ nhìn thấy cũng phải hét chói tai. Lạc Khải Giang muốn bao nhiêu xấu hổ có bấy nhiêu xấu hổ, nhưng cũng may lần này bọn họ không đánh cược. Trước kia cũng từng đánh cược, anh ta mặt dày lên sàn nhảy, có điều khi anh ta lên đó, một cô gái bên cạnh kêu anh ta là biếи ŧɦái, sau đó nhanh chóng tránh xa anh ta.
Nhảy một vòng, nghe thấy tiếng hét chói tai cũng đổ mồ hôi, trên người anh ta toàn là mồ hôi: “Tiểu Việt Việt mau tới đây, tớ không tin tớ sẽ thua nữa.”
Nhưng không ngờ, vận may của Lạc Khải Giang thật sự không tốt, chỉ chơi ba ván, mà ván thứ hai anh ta lại thua.
Theo quy trình vừa rồi, Lạc Khải Giang phải mặc một chiếc quần bốn góc như hoàng đế mặc bộ đồ mới nhảy vòng vòng trên sàn nhảy, Giang Quân Việt bật cười. Mấy ngày nay, đây là lần đầu tiên anh cười vui vẻ như vậy. Xa xa ngoài cửa, bên trong một chiếc xe, một đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào gương mặt tươi cười kia, sau đó đột nhiên dán lên hình ảnh, đặt môi lên môi Giang Quân Việt rồi khẽ liếm môi.
Ván thứ ba, Giang Quân Việt thua, Lạc Khải Giang nhướng mày, vỗ lên bả vai Giang Quân Việt một cái: “Đi nào người anh em, để cho tớ mở rộng tầm mắt một chút đi. Xem thân thể nhỏ bé của cậu.”
Chậm rãi đứng lên, mấy người phụ nữ và đàn ông đã sớm nhìn chằm chằm bên này, hận không nhìn thấu Giang Quân Việt, cơ thể kia của anh không chỉ có phụ nữ mà đàn ông cũng thích.
Giang Quân Việt bắt đầu cởϊ qυầи áo, anh cởi từng thứ từng thứ một…
Áo khoác.
Quần ngoài.
“Tiểu Việt Việt, cậu cũng có ngày hôm nay nha.” Lạc Khải Giang hứng thú nhìn chằm chằm Giang Quân Việt, bởi vì có một bàn chắn ngang, cho nên cũng chỉ có anh ta mới có cơ hội nhìn đường cong của Giang Quân Việt ở khoảng cách gần: “Chậc chậc, cậu không làm trai bao thì thật đáng tiếc, nhanh, mau lên sàn đi”. Quả nhiên bên trong Giang Quân Việt mặc một chiếc quần tam giác, lộ ra đôi chân thon dài cường tráng của anh, lần đánh cược này, quả thật cơ thể của Giang Quân Việt quá ổn.
“Không vội.” Lúc này Giang Quân Việt ung dung nói ra hai chữ, sau đó lại nhấc một chân cởi nốt ra…
Lạc Khải Giang dụi mắt một cái rồi lại dụi cái nữa, anh ta không nhìn lầm đấy chứ. Trời ạ, Giang Quân Việt thật sự muốn cởi cái quần tam giác ra: “Giang Quân Việt, cậu cởi đến nghiện rồi sao? Muốn tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ lên sàn nhảy à?” Lạc Khải Giang thực sự khiếp sợ.
“Cậu mới nghiện.” Anh cởi chiếc quần con ra rồi nhét vào trong túi quần vừa bị vứt lên bàn, sau đó anh ung dung cầm cái quần kia lên mặc, chỉ lộ ra nửa người trên, không có chút thịt dư thừa nào, đường cong xinh đẹp khiến người khác nhìn không khỏi mù mắt.
“Giang Quân Việt, cậu… Tại sao cậu có thể làm như vậy?” Lạc Khải Giang tức hộc máu.
“Chẳng phải đã nói chỉ cần mặc một thứ là được sao, anh Lạc, đừng nói với tớ là cậu không biết đếm đấy chứ, rõ ràng trên người của tớ chỉ mặc một thứ, có đúng hay không?” Đôi mắt đen của Giang Quân Việt thoáng ý cười, nếu đã đồng ý cược thì không thể để thua.
Lạc Khải Giang không nói lên lời, mắt thấy Giang Quân Việt thoải mái bước lên sàn, động tác vừa ưu nhã lại nhiệt tình. Má, động tác của anh thật đẹp, vừa chuẩn lại còn đẹp. Trên sàn nhảy, rất nhiều người đều dừng lại nhìn anh biểu diễn, khiến cho Lạc Khải Giang đang chờ anh trở thành trò cười cho thiên hạ phải thất vọng.
Dường như bài hát kia là chuẩn bị cho Giang Quân Việt vậy, cuối bài, Giang Quân Việt không nhanh không chậm trở về vị trí, cũng đã tỉnh rượu hơn: “Thế nào, có muốn đánh cược nữa không?”
Đánh cược cái quỷ á, anh ấy không muốn đánh cược nữa: “Được rồi, tớ đưa cậu về. Nếu không mẹ cậu lại tìm tớ đòi người.”
“Bà ấy tìm ai?” Anh cầm một ly rượu khác lên, ánh mắt của Giang Quân Việt đều đặt lên ly rượu. Lần trước khi anh trở lại, nếu không phải vì bị Hạ Chi Linh tính kế để anh uống ly rượu kia, anh cũng không bị nhốt lâu như vậy.
Còn có Giang Hàm Dư, ông ấy lại phối hợp với Hạ Chi Linh lừa gạt anh, nói ông cụ bị bệnh, nhưng vốn không có chuyện gì cả.
“Không, không phải tớ chỉ đang đề phòng thôi sao.”
Giang Quân Việt để ly rượu xuống, ánh mắt như có suy nghĩ nhìn chằm chằm vào phần rượu còn sót lại trong ly, trong đầu nhớ tới cảnh kia, cô thích Lục Văn Đào ư?
Không.
Anh vỗ mạnh xuống bàn, Giang Quân Việt kích động đứng dậy, trong đầu hiện lên hình ảnh lần thứ hai anh đến Pari tìm Lam Cảnh Y.
Không.
Anh vẫn chưa tin, thế nào cũng không tin.
Nhưng tin tức người được phái đến Pháp mang về cho anh là Lam Cảnh Y và Lục Văn Đào đang ở bên nhau.
Thậm chí cô còn không cho anh một lời giải thích, chỉ gửi về hai tấm thẻ kia, sau đó thực sự biến mất trong thế giới của anh.
Nếu cô thật sự thích Lục Văn Đào. Tại sao lại giữ lần đầu tiên cho anh chứ?
Còn có lần thứ hai, lần thứ ba, thậm chí lần cuối cùng trong quán rượu nhỏ ở Pari…
Phản ứng của cô rất rõ ràng.
Cô thích anh.
Giang Quân Việt càng siết thật chặt nắm đấm, nhất định là vì lí do gì đó mới buộc cô phải nói như vậy. Lần trước là vì Hạ Chi Linh, lần này là vì cái gì chứ?
Trên mu bàn tay anh không ngừng nổi lên gân xanh, anh thật ngốc, tại sao lại tin chứ?
Lòng tự ái của đàn ông, đúng vậy, khi anh nghe cô nói cô thích Lục Văn Đào, anh không nhịn được, chính vì lòng tự ái kia khiến cho anh tin đó là thật.
Không thể nào.
Giang Quân Việt xoay người rời đi. Vừa đi vừa gọi cho Tưởng Hàn: “Giúp tôi đặt một vé máy bay đến Pari, tôi muốn chuyến bay sớm nhất.” Nhất định có chỗ sơ hở, anh phải đi tìm cô.
Say khi cúp máy của Tương Hàn, anh gọi cho cô, nhưng từ đầu đến cuối người trả lời anh chỉ có thông báo đã tắt điện thoại.
Trời đã tối, chưa tới mấy tiếng nữa trời lại sáng, nhưng Giang Quân Việt lại lên xe đi về công ty: “Tiểu Việt Việt, cậu muốn đi làm à?” Lạc Khải Giang đuổi theo: “Ông cụ nhà cậu thấy cậu chăm chỉ như vậy hẳn sẽ rất vui.”
“Cút.” Giang Quân Việt đạp chân ga, lái xe với tốc độ nhanh nhất, anh phải tìm cô, nhất định phải tìm cô hỏi rõ.
Anh thật ngốc, chuyện gì cũng không hỏi, chỉ dựa vào mấy câu của cô mà anh lại tin quan hệ giữa cô và Lục Văn Đào.
Lúc này anh càng nghĩ cô và Lục Văn Đào ở bên nhau đều là diễn trò. Mặc dù hai người đứng rất gần nhau, nhưng cùng lắm chỉ nắm tay, điều đó đâu thể hiện được gì, trước kia bọn họ còn là vợ chồng đó. Nhưng còn không phải là hữu danh vô thực à, chuyện nên làm vẫn chưa làm.
Xe càng lúc càng chạy nhanh, anh muốn xử lý một vài việc công ty trước khi đi, để tránh cho anh em họ của chú bác bắt được chuôi, để ngồi lên vị trí giám đốc cũng không chỉ dựa vào vận may, mà anh còn phải dựa vào thực lực.
Bãi đậu xe của cao ốc nhà họ Giang. Giang Quân Việt dừng xe, đi tới thang máy ở tầng để xe. Sau một phút khi xe của anh vừa mới dừng lại, một chiếc Ferrari màu đen vòng một đường chữ U xinh đẹp, hoàn hảo dừng bên cạnh xe của Giang Quân Việt. Một người đi xuống từ trên xe, đứng bên cạnh con Lamborghini yên lặng nhìn chỗ Giang Quân Việt vừa ngồi, dường như tên nhóc kia phát hiện được điều gì đó.
Một đêm không ngủ, Giang Quân Việt dùng tốc độ thần kỳ giải quyết toàn bộ công việc. Sáng sớm, trợ lý vào phòng lập tức hô to gọi nhỏ: “Người đâu, văn phòng tổng giám đốc bị trộm.”
Giang Quân Việt đưa tay bóp đầu, xem ra không thể làm đêm nữa, thỉnh thoảng làm đêm là bị coi là tên trộm. Anh ung dung cầm điện thoại nội bộ trên bàn, cũng may trợ lý hiểu được, nếu không anh thật sự muốn đuổi việc cô ta: “Là tôi đến phòng làm việc, bảo bảo vệ nên làm gì thì làm đi.” Cô ta không mệt nhưng anh ngại mệt.
“Vâng… Tổng giám đốc, tôi lập tức nói với nhân viên bảo vệ. Tổng giám đốc, hôm nay anh đến thật sớm.”
Không phải đến sớm mà là cả đêm không ngủ.
“Cạch” anh để điện thoại xuống. Anh lướt nhìn đống tài liệu còn chưa xử lý xong, cũng không còn nhiều, anh nhất định phải xử lý xong. Điện thoại của Tưởng Hàn gọi tới, bởi vì lần trước anh ta đã làm hộ chiếu cho anh, nên lần này anh có thể bay sang Pháp lúc nào cũng được, chỉ cần anh có vé máy bay là ok.
Bây giờ anh chỉ muốn lập tức bay đến bên cạnh cô.
Mặc dù không hoàn toàn chắc chắn đêm hôm đó là Lam Cảnh Y diễn trò, nhưng trực giác nói cho anh biết nhất định là như vậy.
Cô gái kia luôn để bản thân phải chịu đựng một mình. Có thể cô là phụ nữ, phụ nữ là phụ nữ, người nên gánh vác phải là đàn ông như anh mới đúng.
Đã gần hết buổi sáng, Tưởng Hàn mới gọi điện lại, anh nhấc máy đã hỏi: “Mấy giờ bay?”
“Tổng giám đốc, anh nghe tôi nói một chuyện trước đã rồi anh mới quyết định có đi Pháp hay không, tôi cảm thấy làm vậy không đáng.”
“Nói.” Giang Quân Việt nghiến răng nghiến lợi nói ra một chữ, đột nhiên mí mắt giật giật. Giống như chuyện Tưởng Hàn sắp nói ra nhất định là một tin khiến anh khó chịu.
“Cô ấy và Lục Văn Đào đã kết hôn.” Tưởng Hàn nói thật nhỏ, sau đó không dám nói gì thêm.
Hai đầu điện thoại đều lập tức yên tĩnh, sự im lặng này khiến cho Tưởng Hàn cảm thấy khó thở. Giang Quân Việt không nói lời nào đại biểu cho việc anh muốn nổi giận: “Tổng giám đốc, tôi đi làm việc trước.” Tương Hàn nhắm mắt nói xong câu này, sau đó lập tức cúp điện thoại. Anh ta sợ nếu dừng lại một chút nữa thì sẽ bị lửa giận của người bên kia điện thoại thiêu đốt, anh ta chỉ muốn bảo vệ bản thân.
Anh ném điện thoại trong tay đi đập lên vách tường, rồi trượt theo vách tường rơi xuống sàn nhà, lần đầu tiên Giang Quân Việt cảm thấy mình ngu ngốc như vậy, anh thật ngu ngốc, anh lại tin cô. Bây giờ cô và Lục Văn đào lại là vợ chồng.
Chồng.
Chồng cũ.
Bây giờ, Lục Văn Đào lại trở về vị trí ban đầu, là chồng danh chính ngôn thuận của cô. Còn anh, lại không có vị trí nào hợp pháp trong thế giới của cô, một chút cũng không có.