“Cái này được gửi từ Pháp, tôi nghĩ chắc cũng không phải đồ chuyển phát nhanh linh tinh gì, vì thế tôi…tôi không dám mở nó ra…tôi sợ đó là thư…thư riêng của anh…”
“Đưa cho tôi.” Trước khi thư kí kịp nói hết câu, Giang Quân Việt đã vươn tay giật lấy món đồ chuyển phát nhanh vội vàng mở nó, sau đó nhanh chóng lấy ra. Dường như do anh quá vội vàng, mãi không sờ thấy gì, hình như bên trong hoàn toàn trống rỗng.
Thế nhưng món đồ này chắc chắn là của cô, bên trên có viết tên cô.
Lam Cảnh Y.
Anh cứ tưởng rằng anh đã quên cô từ lâu rồi, thế nhưng khi nhìn thấy tên cô một lần nữa, dường như trái tim anh bị cắt thành từng mảnh, đau đớn tột cùng.
Cô keo kiệt như vậy, tuyệt đối sẽ không gửi một món hàng chuyển phát nhanh rỗng qua đây đâu.
Đó là gì?
Là đang nói với anh rằng những thứ đó không phải là thật, giữa cô và Lục Văn Đào không phải là thật sao?
Từ đầu đến cuối, cô chưa từng giải thích với anh dù chỉ một lần, cũng không hề gọi điện cho anh, cô cứ như thế, dứt khoát biến mất khỏi thế giới của anh chỉ trong chớp mắt.
“Tổng… tổng giám đốc Giang, hình như góc hộp hơi cộm lên.” Thư ký cẩn thận lên tiếng nhắc nhở.
Giang Quân Việt cũng phát hiện ra, anh thẳng tay xé hộp ra. “Xoẹt… xoẹt…” hai tiếng vang lên liên tiếp, hai tấm thẻ lặng lẽ rơi xuống bàn làm việc của anh.
Đó là thẻ của anh.
Một tấm thẻ ngân hàng, tấm còn lại là thẻ tín dụng.
Cô đã cắt đứt mọi mong nhớ của anh.
Cắt đứt hoàn toàn.
Hai tấm thẻ ấy giống như sự mỉa mai, cực kì mỉa mai, bây giờ cô không cần tiền của anh nữa rồi. Tiền của Lục Văn Đào cũng không ít hơn anh, đúng thế, cô thật sự không cần anh nữa rồi.
Anh tiện tay nhặt một tấm thẻ lên, thẻ rất cứng thế nhưng anh lại đập nó gãy làm đôi ngay lập tức.
“Tổng giám đốc Giang…” Thư ký sợ hãi, cô cho rằng mình đã làm sai chuyện gì đó, đưa nhầm đồ cho anh rồi.
“Cút…” Anh hét lên sau đó anh lại bẻ gãy tấm thẻ còn lại, giống như anh đã chạm phải thuốc độc, rồi anh ném bốn mảnh vỡ chuẩn xác vào thùng rác. Sau đó anh nhìn lại món đồ chuyển phát nhanh, bên trên không còn gì cả, nhưng khóe môi anh vẫn có vị chua xót.
Thư ký vội vã chạy đi, vì sợ ảnh hưởng đến bản thân mình. Nếu như không phải vì lương cao thì cô ta thật sự muốn nghỉ việc từ lâu rồi, bởi vì tổng giám đốc quá khó phục vụ.
Sau giờ làm việc, Giang Quân Việt lấy ngay chìa khoá xe rồi rời đi.
Thật ra anh vẫn còn rất nhiều việc nhưng anh không muốn làm.
Nói cách khác, anh không có ý định làm việc nữa.
Giang Quân Việt đi đến Tao Động.
Anh dừng xe rồi đi vào đại sảnh, anh không cần phòng vip mà thay vào đó anh ngồi trong đại sảnh, vừa uống rượu vừa nhìn người phục vụ ở quầy bar cách đó không xa. Gần đây, dường như đêm nào anh cũng đến đây, ngày nào cũng ngồi uống rượu như thế, bất cứ khi nào anh nhìn động tác của người pha chế, anh cũng đều không thể ngăn bản thân mình nghĩ đến dáng vẻ pha chế của người phụ nữ đó, quả thật là đặc biệt.
Không biết đã uống bao nhiêu, nhưng anh cảm thấy mình say rồi.
Đột nhiên, anh muốn đi pha chế rượu một lần, liệu như thế có phải những người phụ nữ khác sẽ nhìn về anh không? Còn sẽ nhìn anh chứ?
Thế nhưng mấy ngày nay, ngày nào anh cũng đến, lúc mới đầu còn có phụ nữ tiến tới bắt chuyện với anh, nhưng bây giờ thì không còn nữa, có lẽ do vẻ mặt lạnh như băng của anh dọa cho sợ hãi.
“Để tôi…” Anh đi về phía quầy pha chế rồi búng tay: “Tôi sẽ pha đồ uống.”
Người pha chế cũng rất hợp tác, đưa hết mọi việc cho anh, thậm chí còn nhường lại vị trí cho anh nữa.
Giang Quân Việt cũng chẳng để ý, anh đứng trước quầy pha chế rượu, động tác của anh không vì say rượu mà thiếu đi sự chuyên nghiệp, gọn gàng và nhanh lẹ, vô cùng đẹp trai.
Có phụ nữ vây quanh anh, anh cũng không thèm để ý, anh đặt một ly rượu lên khay rồi đích thân mang đến bàn, sau đó anh vẫn ngồi uống một mình.
Thật sự là đã cắt đứt rồi.
Cắt đứt hoàn toàn.
“Hi!” Bỗng nhiên ai đó vỗ vai anh, anh quay đầu lại nhìn thì thấy Lạc Khải Giang: “Sao cậu lại đến đây?”
“Cậu có muốn đánh cược một lần không?” Lạc Khải Giang mỉm cười, ngồi xuống phía đối diện anh.
Anh có nên đánh cược không?
Liệu có phải nếu anh lại thua cược một thì anh sẽ làm trai bao thêm lần nữa, vậy có phải cô sẽ thật sự quay lại gặp anh không?
Giang Quân Việt không nói câu gì, anh chỉ uống hết ly này đến ly khác.
“Tiểu Việt Việt, nhìn dáng vẻ thất thần của cậu đi, không phải chỉ là một người phụ nữ thôi sao? Trên đời còn nhiều phụ nữ vô kể.” Nói xong Lạc Khải Giang búng tay một cái, một cô gái duyên dáng thướt tha đi về phía anh, ánh mắt đảo qua người Giang Quân Việt: “Cậu thấy món hàng này thế nào? Tớ phải mất ngủ mấy ngày qua để tìm cho cậu đấy, tớ đảm bảo cậu sẽ hài lòng.”
Một bóng dáng lắc lư trước ngực anh, khiến Giang Quân Việt vô thức ngẩng đầu lên. Một cô gái nhỏ nhắn, mảnh mai, mái tóc dài xõa sau lưng, suôn thẳng giống hệt mái tóc của cô, khiến anh không khỏi đưa tay lên vuốt ve mái tóc dài ấy: “Y Y…”
Cô gái kia cũng không nói gì, im lặng để anh vuốt ve mái tóc của mình, sau đó tiến lên một bước nhỏ, ngoan ngoãn ghé sát vào người anh.
Lạc Khải Giang mỉm cười hài lòng: “Sao nào? Không tệ đấy chứ?”
Thế nhưng ngay giây tiếp theo, chuyện xảy ra không phải là lời khen của Giang Quân Việt mà là cú ngã của cô gái, cô ta bị Giang Quân Việt đẩy ngã: “Cút”. Nếu như không phải do mùi nước hoa trên người cô ta thì anh thật sự đã lầm tưởng người phụ nữ trước mặt anh là Lam Cảnh Y. Từ trước đến giờ cô không thích nước hoa, hoặc là cô ấy tiết kiệm số tiền mua nước hoa đó, vì vậy sau khi ở bên cạnh cô một thời gian, thành ra anh thích mùi hương cơ thể của cô hơn, thơm nhẹ nhàng mà lại vô cùng quyến rũ.
“Tiểu Việt Việt, sắc mặt cậu thay đổi cũng nhanh quá đấy. Được rồi, ngày mai tớ sẽ lại giúp cậu tìm, nhất định tớ sẽ tìm một người khiến cậu cảm thấy hài lòng.” Lạc Khải Giang thản nhiên cầm lấy ly rượu trong tay anh: “Được rồi, đừng uống nữa, cậu mà uống nữa có người sẽ đau lòng đấy.”
Lạc Khải Giang chỉ thật sự thuận miệng nói ra nhưng không ngờ Giang Quân Việt lại quay người lại, túm cổ Lạc Khải Giang: “Cô ấy bảo cậu tới đây à?”
Lạc Khải Giang quay đầu lại, nhất thời không dám nhìn vào khuôn mặt say khướt của Giang Quân Việt: “Tớ thường xuyên tới đây mà. Nếu như cậu thật sự nghĩ như vậy thì tớ đi vẫn hơn.” Nói xong, anh ấy đứng dậy rời đi, dáng vẻ hết sức bình tĩnh.
Thấy Lạc Khải Giang định rời đi, đột nhiên Giang Quân Việt nói: “Cậu đứng lại đó, chúng ta lại cá cược một lần nữa.” Anh vẫn muốn cá cược với Lạc Khải Giang. Còn về lý do vì sao, có lẽ anh biết, hoặc cũng có thể vì say nên anh chẳng biết gì cả.
“Được thôi.” Lạc Khải Giang xoay người, về ngồi lại vị trí ban đầu: “Chơi gì đây?”
“Chơi gì đơn giản thôi, oẳn tù tì đi.”
“Được thôi. Nhưng mà thắng thì sao, thua thì sao?”
“Cậu nói xem?” Giang Quân Việt uống thêm một ly rượu, sau đó lạnh nhạt nói lại vấn đề với Lạc Khải Giang, dường như anh muốn cá cược chỉ vì anh muốn cược thôi chứ không phải vì muốn phân thắng bại. Thắng hay thua cũng chẳng có nghĩa lý gì hết.
“Cậu chắc chứ?”
“Cậu nói đi. Đừng hỏi đi hỏi lại như vậy, cậu có phải đàn ông không đấy?” Giang Quân Việt hừ lạnh một tiếng, vắt hai chân lên, nhìn vô cùng lưu manh, lưu manh đến mức rất đẹp trai.
“Cậu đồng ý đi thì tớ mới nói.” Lạc Khải Giang nở nụ cười khô khan, ánh mắt nhìn sang Giang Quân Việt mang theo chút tính toán.
“Được rồi, tớ đồng ý, cậu nói đi, nếu không thì ông đây nhất định sẽ bỏ cậu.” Một ly rượu hất về phía trước mặt Lạc Khải Giang nhanh như một cơn gió.
Khi Lạc Khải Giang kịp phản ứng lại, trên người anh ấy đã đầy rượu: “Quân Việt, cậu thật sự không biết tốt xấu. Không phải tớ muốn chơi cùng cậu thôi sao, vậy mà cậu lại trút giận lên người tớ.”
“Nói nhanh, nếu không tớ sẽ phế cậu thật đấy.”
Lạc Khải Giang run rẩy nhìn anh, rõ ràng Giang Quân Việt đã say rồi thế nhưng hành động của anh vẫn rất phong độ, đẹp trai đến mức người ta không muốn rời mắt, ngay cả một người đàn ông như anh ấy cũng muốn ngắm nhìn anh.
Được thôi, Giang Quân Việt kiềm chế lại: “Được. Vậy tớ nói đây, cậu nghe cho rõ đó.”
“Nói nhanh đi.”
“Người thua sẽ phải cởϊ qυầи áo rồi lên sản nhảy, nhảy một bài.”
“Cởi hết sạch? Cậu không sợ các chú cảnh sát sẽ đến bắt cậu à?”
“Ừm, nếu như vậy thì chỉ được giữ lại một món đồ, chỉ được một món thôi đấy.” Lạc Khải Giang cười híp mắt nhìn anh, dường như anh ấy muốn nhìn xuyên qua lớp quần áo để thấy hết những đường cơ bên trong của Giang Quân Việt.
“Được thôi. Chúng ta chơi ba ván, xem xem ai thua nhiều hơn. Haha.” Giang Quân Việt mỉm cười, sau đó thoải mái ngả người ra phía sau, nhìn Lạc Khải Giang với đôi mắt mơ màng: “Cậu nói nếu như cậu uốn lượn trên sàn nhảy với cái thân hình béo ú kia, không biết bao nhiêu cô gái sẽ ghê tởm đến mức không dám bước lên sàn nhảy đó nữa. Nói trước nhé, nếu như ảnh hưởng đến công việc kinh doanh của quán bar nhà người ta, bảo vệ sẽ đến đánh cậu, lúc đó tớ với cậu không có quan hệ gì hết.”
“Được lắm, Tiểu Việt Việt, thằng nhóc cậu cẩn thận đấy.”
“Chơi thôi.” Giang Quân Việt mỉm cười, đôi mắt say sưa của anh sáng lên, vô cùng mê đắm, ánh đèn neon lấp lánh phản chiếu lên đôi mắt khiến cho Lạc Khải Giang có chút không dám nhìn vào đôi mắt ấy.
“Kéo búa bao…”
“Kéo búa bao…”
Ván đầu tiên, Giang Quân Việt ra kéo, Lạc Khải Giang ra bao: “Cậu thua rồi, cởi đi.” Giang Quân Việt lại uống một ly rượu, vừa uống vừa nhìn Lạc Khải Giang: “Mau cởi đi, mau khoe thân hình mập mạp của cậu đi.”
Lạc Khải Giang xấu hổ quay người lại: “Thật là đen đủi.” Nói xong, anh ấy thật sự bắt đầu cởϊ qυầи áo ra.
Đầu tiên là cởϊ áσ khoác, sau đó là quần dài, phô bày hết cơ thể cường tráng của mình. Quả nhiên cơ thể anh ấy đang run rẩy. Khi chiếc quần sắp tuột ra, Giang Quân Việt thô bạo đá vào mông Lạc Khải Giang khiến cho cả người anh ấy chỉ còn lại chiếc qυầи ɭóŧ bốn góc: “Thằng nhóc này, có phải cậu đã muốn cược với tớ như này từ lâu rồi không? Cậu còn mặc quần sịp tứ giác chứ không phải tam giác nữa chứ.” Thế nhưng kể cả tứ giác cũng không thể che đi được cơ bắp trên người.
“Quân Việt, đây đều là tự cậu đồng ý, hơn nữa không chỉ là hôm nay, hôm nào tớ cũng mặc quần tứ giác. Chỉ có con gái mới mặc quần tam giác thôi.”
“Ồ, cậu mới là con gái đó.” Giang Quân Việt nghĩ đến chiếc quần tam giác hình viên đạn trên đũng quần mà mình đang mặc, khóe môi anh khẽ giật giật.
“Được rồi, cậu là đàn ông, mình là phụ nữ, một cô gái xinh đẹp vô đối.” Nói xong, Lạc Khải Giang còn làm ra bộ dáng muốn cởi ra hết.