Không khí trong xe trở nên ngột ngạt, cô lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ xe, dường như cảnh vật lùi lại phía bên ngoài cửa sổ đang cười nhạo cô. Khiến trái tim của cô chợt nhói đau, một lúc lâu sau cô nhẹ giọng nói: "Anh muốn thế nào mới chịu thả em đi?”
Giang Quân Việt nhìn thẳng về phía trước, không thèm nhìn Lam Cảnh Y một cái, anh xoay vô lăng, lạnh nhạt nói: "Chờ đến khi anh chơi chán.”
Quả nhiên anh không hề yêu cô.
Chắc chắn khi nào anh chơi chán sẽ bỏ rơi cô.
Nhưng sẽ mất bao lâu? Liệu trong khoảng thời gian đó, Hạ Chi Linh có tìm cách hãm hại cô không?
Đột nhiên Lam Cảnh Y nghĩ tới Lam Tinh: "Giang Quân Việt, anh đưa em đến chỗ mẹ em đi, hay là anh cho người trông chừng ngoài cửa cũng được.”
Cô lo cho Lam Tinh, lo rằng Hạ Chi Linh sẽ gây bất lợi cho Lam Tinh, cô không thể mất mẹ, mẹ là người thân duy nhất của cô trên đời này.
“Không cần, anh đã gọi cho mẹ em và bảo với bà rằng đêm nay em sẽ ở lại với anh.”
“Giang Quân Việt, thế này là giam giữ người khác, anh thả em ra, được không? Em cầu xin anh.” Sự lo lắng của cô càng lúc càng mãnh liệt khi nhìn thấy gương mặt lạnh lùng của Giang Quân Việt.
“Không được.” Giọng nói của anh không có chút ấm áp nào, Lam Cảnh Y chưa từng thấy một Giang Quân Việt như vậy, trước đây tuy anh vẫn luôn bá đạo đối với cô nhưng anh chưa từng lạnh lùng như vậy.
“Mẹ em bị bệnh, bà ấy cần có người chăm sóc.” Tuy lần xuất viện này rất thuận lợi nhưng mỗi lần nhớ tới lúc xuất viện, bác sĩ chủ trị không yên tâm dặn dò đủ thứ, sao cô có thể bỏ mặc mẹ ruột của mình ở khách sạn được.
“Anh sẽ bảo nhân viên phục vụ trong khách sạn tới chăm sóc bà ấy.” Giang Quân Việt kiên định muốn mang cô về nhà.
Lam Cảnh Y hít một hơi thật sâu, nếu không làm vậy thì cô thật sự rất muốn đập đầu chết trước mặt anh. Cô quá mệt mỏi, anh không biết cô đang lo lắng cho Lam Tinh đến mức nào sao?
Đúng vậy, anh không biết.
“Giang Quân Việt, em hận anh.” Giọng nói khàn khàn của cô vang lên, không biết vì sao, đột nhiên trái tim cô thắt lại.
"Em rất thích Giản Phi Ly, phải không? Vì thế anh ta vừa mới trở về, em đã không nhịn được mà muốn nhào vào vòng tay anh ta ngay lập tức, có phải không?”
Vẫn là giọng nói vô tình ấy, nhưng nếu Lam Cảnh Y cẩn thận lắng nghe, nhất định cô có thể nghe ra sự ghen tuông trong giọng nói đó. Nhưng cô đã bị lửa giận che mờ mắt, làm gì còn lòng dạ nào để suy nghĩ kỹ lời nói của anh, cô hùa theo lời anh nói: “Đúng, em rất thích Giản Phi Ly, em yêu anh ấy, yêu rất nhiều năm rồi.” Từ lần đầu tiên gặp Giản Phi Ly, cô đã yêu sự dịu dàng của anh ta.
Ngay khi Lam Cảnh Y nhẹ giọng nhắc đến Giản Phi Ly, đột nhiên tiếng chuông điện thoại di động của cô vang lên. Bây giờ Lam Cảnh Y mới nhớ ra trên người mình còn một thứ có thể liên lạc với Giản Phi Ly, cô vội vàng lấy ra, hóa ra chỉ là một tin nhắn rác, Lam Cảnh Y nhìn màn hình điện thoại, cô muốn gọi cho Giản Phi Ly, cô không yên tâm về anh ta, cô cũng rất lo lắng cho anh ta.
Nhưng ngón tay vừa mới chạm xuống, đột nhiên một bàn tay to lớn đoạt lấy điện thoại di động của cô, trực tiếp tháo pin điện thoại ném ra ngoài cửa sổ: "Không được gọi điện thoại cho anh ta.”
“Em gọi cho mẹ em mà cũng không được sao?”
“Lát nữa về đến chung cư rồi gọi.” Không cho cô thắc mắc, anh tiếp tục lái xe về phía căn hộ nhỏ.
Cô phải làm gì bây giờ?
Cô phải làm gì đây?
Nếu Lam Tinh xảy ra chuyện gì, cả đời này cô cũng sẽ không tha thứ cho mình.
Tối nay cô nhất định phải nghĩ cách trốn khỏi Giang Quân Việt, sau đó sáng sớm ngày mai rời khỏi nơi này tới Pháp cùng mẹ, đến đất nước của sự lãng mạn, đó là đất nước cô muốn đến từ lâu.
Cô biết nếu chạy trốn thì mình sẽ gặp rắc rối.
Ngoại trừ chờ đợi, cô cũng không có cách nào khác, chỉ đành chờ thời cơ, chờ cơ hội.
Chỉ cần dụng tâm nắm bắt từng thời cơ, từng cơ hội, nhất định sẽ được, nhất định sẽ được.
Lam Cảnh Y nhắm mắt lại, không nhìn cảnh vật đang lướt qua bên ngoài cửa sổ nữa, những thứ đó cách cô quá xa, như thể đang giễu cợt cô vì cô không có tự do.
Ngồi trên xe mười phút mà cô cảm thấy như dài như một thế kỷ, cô vô cùng lo lắng cho Lam Tinh và Giản Phi Ly. Trong phút chốc, cô thực sự rất muốn nói chuyện Hạ Chi Linh uy hiếp cô cho Giang Quân Việt biết, nhưng vừa nhớ tới chuyện của Doãn Tinh Nhu, cô lại chọn im lặng. Cô có thể nghĩ cho bản thân mình, nhưng còn Lam Tinh thì sao?
Bà ấy là mẹ ruột của cô, sao cô có thể để mặc Lam Tinh rơi vào nguy hiểm.
Cô không thể.
Cô không thể tàn nhẫn như vậy.
Mỗi người đều có điểm yếu của riêng mình, mà điểm yếu của cô là Lam Tinh. Từ khi cô còn nhỏ, cô và mẹ đã sống nương tựa vào nhau.
Chiếc xe dừng lại bên dưới căn hộ, mọi thứ trước mặt cô đều rất quen thuộc, nhưng cô lại thấy chán ghét. Giang Quân Việt đã xuống xe, anh quay lại để tháo dây an toàn cho cô. Cô không nhìn xem tay anh ấn vào đâu, nhưng ngay sau đó dây an toàn đã được tháo ra, anh nghiêng người bế cô lên. Sức mạnh và sự chiếm hữu của anh khiến cô ngạt thở. Anh ôm cô vào thang máy, cho đến khi thang máy đóng cửa, anh mới đặt cô xuống.
Bên trong thang máy rất yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng hít thở của hai người.
Đã muộn rồi nên cũng không có nhiều người ra vào chung cư, Lam Cảnh Y quay đầu không để ý tới anh, nhưng đột nhiên anh tiến lại gần cô, hơi thở nam tính bao bọc lấy cô. Bất chợt anh đưa tay ra kéo cô vào lòng. Ban đầu cô muốn chống lại vì không muốn phải đối mặt với anh, nhưng cuối cùng cô cũng không thể chống lại được sự mạnh mẽ của anh, cô buộc phải quay người lại. Mặc dù cô đã cúi đầu xuống để không phải nhìn thấy anh nhưng ánh mắt của anh như một ngọn đuốc nhìn chằm chằm vào cô. Hai cánh tay của anh cũng nhẹ nhàng chống ở hai bên người cô, giam cầm cô trong không gian nhỏ hẹp. Sau đó đôi môi mỏng của anh hạ xuống, chạm vào môi cô, nhẹ nhàng gặm nhấm rồi lặng lẽ tiến vào khoang miệng cô.
Quanh chóp mũi cô đều là hương nước hoa nam tính của anh. Anh thành thục đưa lưỡi của mình cạy mở đôi môi và hàm răng cô để len lỏi vào trong. Mặc dù cô không phản kháng lại, nhưng việc thuận lợi thế này khiến hàng lông mày Giang Quân Việt hơi nhíu lại.
Quả nhiên ngay sau đó, anh biết là cô cố ý, bởi vì đúng lúc lưỡi anh tiến vào, cô hung hăng cắn chặt răng lại.
Cô cắn lưỡi anh.
Vị tanh của máu ngay lập tức tràn ngập trong thang máy chật hẹp, trong một đêm cô đã cắn anh hai lần.
“Đinh” một tiếng, cửa thang máy mở ra, trong thang máy chỉ có hai người bọn họ, thang máy đã tới căn hộ nhỏ.
Lam Cảnh Y tiếp tục cắn, nhưng cô không nhúc nhích, Giang Quân Việt lại càng không có tiếng động gì.
“Đinh”, cửa thang máy lại đóng lại.
Một bàn tay lười biếng giơ lên, chẳng thèm nhìn mà ấn một con số, chẳng mấy chốc thang máy đã dừng lại ở tầng kia.
Mùi máu trong miệng càng nồng nặc hơn, cánh tay của người đàn ông đã chặn cửa thang máy lại, vì vậy thang máy cứ ngừng lại ở đó. Cánh cửa được mở ra, không khí trong lành tràn vào. Ý anh muốn nói với Lam Cảnh Y là bất cứ lúc nào cũng sẽ có người đi qua. Họ sẽ thấy cảnh môi của hai người dán chặt vào nhau, bởi vì khi nhìn nghiêng, hai người họ giống hệt như đang hôn nhau, Giang Quân Việt thực sự không có ý muốn đẩy cô ra.
Dường như ông trời cũng đang giúp anh, ngay lúc cô còn đang bối rối cắn anh, bên ngoài thang máy thực sự có tiếng bước chân, càng ngày tiếng bước chân càng đến gần thang máy.
Tiếng bước chân khiến Lam Cảnh Y hốt hoảng, lập tức buông lỏng hàm răng ra. Khi cô ngẩng đầu lên, khóe môi của Giang Quân Việt nở nụ cười nhạt, như thể anh không đau chút nào: “Ngọt không?” Anh nhìn chằm chằm vào cô, hỏi bằng giọng vô cùng dịu dàng, giống như đang chế nhạo sự tàn nhẫn của cô.
Lam Cảnh Y xoay người đi ra ngoài vì đã có người vào thang máy.
Giang Quân Việt lười nhác buông tay xuống, đút tay vào túi quần, chậm rãi đi theo sau lưng cô, trên khóe môi còn vương một vệt máu, lời nói ra lại khiến cho người ta rất khiếp sợ: “Anh thật sự cảm thấy rất ngọt ngào.”
Chết tiệt, anh bị điên à?
Lam Cảnh Y nhanh chân chạy về phía căn hộ nhỏ, cô không dám quay đầu lại, nếu ngoảnh đầu lại cô sẽ va phải lồng ngực rắn chắc kia, cô không đánh lại được anh.
Ngón tay cô nhanh chóng nhập ngày sinh của mình vào ô mật mã để mở khóa. Cô trực tiếp xông vào, đóng cửa lại, sau đó dựa lên cửa thở hổn hển.
Không, không thể cho anh ấy vào.
Lam Cảnh Y lập tức đứng thẳng dậy rồi khóa trái cửa, hừ, làm vậy anh sẽ không vào được.
“Đinh đong …” Tiếng chuông cửa vang lên.
Cô không mở, có chết cũng không mở.
“Đinh đong …” Tiếng chuông cửa lại vang lên.
Lam Cảnh Y trực tiếp tháo phần chuông cửa ở bên trong xuống, sau đó cô tháo pin ra.
Cô nhào vào ghế sa lon, đặt mình nằm xuống chiếc ghế sa lon đàn hồi. Cô thấy rất mệt mỏi, cô phải nghĩ cách thoát khỏi Giang Quân Việt.
Có tiếng thở hồng hộc, Bé Ngoan chạy tới cắn ống quần cô, hành động nghịch ngợm này khiến trái tim cô mềm nhũn. Nhân lúc anh không có ở đây, cô hoàn toàn có thể tận dụng thời gian được ở một mình này. Tuy không có điện thoại di động nhưng ở đây có điện thoại bàn, cô muốn gọi điện thoại cho Lam Tinh và Giản Phi Ly.
Nghĩ đến đây, cô ngồi dậy rồi cầm điện thoại bàn lên gọi cho mẹ.
“Mẹ …” Cô nhỏ giọng thì thầm, nước mắt lưng tròng, Giang Quân Việt cấm cô tới đó khiến cô cảm thấy vô cùng tội lỗi.
“Y Y, con đang ở đâu?”
“Mẹ …” Cô muốn nói cô không sao, nhưng nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của mẹ, cô lại không nói được gì.
“Mẹ, con không sao, mẹ tự chăm sóc cho mình nhé, mẹ đã uống thuốc chưa?”
“Ha ha, mẹ uống rồi.”
“Vậy mẹ đi ngủ sớm đi.”
“Được rồi.”
“Khoan đã, mẹ đừng cúp máy. Tối nay mẹ đừng tùy tiện mở cửa. Gần đây tình trạng an ninh của thành phố T không tốt đâu. Nhất định phải cẩn thận mấy kẻ giả mạo nhân viên phục vụ.”
“Được rồi, con gái, mẹ hiểu rồi, mẹ con không còn là một đứa trẻ đâu.”
Trong lòng cô đã yên tâm hơn: “Mẹ, mẹ ngủ ngon.”
Lam Cảnh Y bất đắc dĩ cúp điện thoại của Lam Tinh, mẹ cô đã an toàn, vậy là tốt rồi.
Người tiếp theo cô gọi là Giản Phi Ly.
Tiếng nhạc dịu nhẹ vang lên, đó là nhạc chuông điện thoại di động của Giản Phi Ly: “Xin chào, tôi là Giản Phi Ly.”
“Tôi …” Cô nhẹ nhàng nói.
“Bộp”, điện thoại của cô bị giật mất, sau đó bị cúp máy, Lam Cảnh Y ngẩng đầu lên nhìn theo dây điện thoại, sau đó nghiêng đầu nhìn cánh cửa vẫn bị khóa chặt. Cô sửng sốt, hỏi: “Giang Quân Việt, anh… anh vào đây bằng cách nào?”