“Ha, tôi đã nói rồi mà, nếu để tôi chọn tôi sẽ chọn một người đàn ông lịch lãm, tuyệt đối không thô lỗ, tôi ủng hộ anh ta…” Cô gái phía sau rõ ràng thích Giản Phi Ly hơn vậy mà lại đột nhiên cổ vũ cho Lam Cảnh Y.
Vẻ mặt Giang Quân Việt càng trở nên âm trầm, chẳng lẽ tình yêu thật sự phải phân biệt thứ tự trước sau sao?
Nếu thật sự muốn phân chia dựa theo đó, vậy thì tình yêu mà anh muốn bắt đầu hẳn đã được định trước chỉ có một kết quả, đó là thất bại thảm hại.
“Quá tao nhã thì cũng không phải là đàn ông, tôi vẫn thích người mặc quần áo màu đen kia hơn, trông đàn ông hơn, muốn nam tính bao nhiêu thì có bấy nhiêu…”
Lam Cảnh Y cũng cạn lời, nhưng mà hình như lời của cô gái kia đã chạm phải nỗi lòng của Giang Quân Việt. Bàn tay của anh vốn đang nắm chặt lấy cổ tay Lam Cảnh Y thoáng buông lỏng một chút, Lam Cảnh Y lập tức chớp lấy cơ hội trong chớp nhoáng này, cô nâng đầu gối lên nhắm thẳng vào vị trí giữa hai chân anh, nếu bị đá trúng thật, chỉ sợ…
Lần này, tốc độ và sức lực của Lam Cảnh Y vô cùng mạnh mẽ, Giang Quân Việt cảm nhận được một luồng gió ập tới. Thân hình cao cao dịch sang một bên theo bản năng, động tác đẹp đẽ, linh hoạt tránh được một đòn của Lam Cảnh Y, nhưng cũng bởi vậy mà anh phải buông lỏng cổ tay của cô ra, Lam Cảnh Y được tự do là nhanh chóng chạy với bên cạnh Giản Phi Ly. Cùng lúc đó Giản Phi Ly cũng đưa tay kéo Lam Cảnh Y về phía mình, vì thế hành động này cùng lắm cũng chỉ diễn ra trong giây lát, nhưng mà vị trí của ba người đã thay đổi hoàn toàn. Bây giờ Lam Cảnh Y đã được Giản Phi Ly đứng chắn trước mặt, còn Giang Quân Việt lại hơi chật vật, quạnh quẽ đứng một mình ở nơi đó, trên cánh tay của anh có một hàng dấu răng hồng hồng Lam Cảnh Y vừa cắn, rõ ràng mà gai mắt.
Đột nhiên cảnh tượng trở nên hỗn loạn, chính xác hơn là bởi do đám người đang vây xem, còn ba người bọn họ thì vẫn đứng im giống như là ba pho tượng. Ánh mắt Giang Quân Việt dừng trên khuôn mặt Lam Cảnh Y như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy. Còn Lam Cảnh Y lại hơi rũ mi xuống, vì khi nhìn vào đôi mắt thâm thúy của Giảng Quân Việt, dường như có hai xoáy nước đang muốn cuốn cô vào trong đó, muốn thoát cũng không thể thoát được, trong ba người thì chỉ có Giản Phi Ly là giữ được vẻ mặt bình tĩnh, nụ cười dịu dàng luôn được treo trên gương mặt: “Ha ha, tất cả mọi người đều giải tán đi thôi, chỉ nói giỡn thôi mà.” Anh ta chỉ tùy ý nói vài câu đã có thể biến việc lớn hóa nhỏ, việc nhỏ hóa không.
Nhân viên bảo vệ cũng sợ ầm ĩ như vậy sẽ xảy ra chuyện, vả lại đứng đây xem cả nửa ngày trời cũng đã sớm nhận ra Giang Quân Việt. Nếu anh xảy ra chuyện gì, hay không may bị mất mặt ở đây thì không khéo bọn họ sẽ bị liên lụy theo, mà kẻ đầu sỏ gây náo loạn lại có quan hệ với Giang Quân Việt, hầu hết mọi người có mặt tại đây đều biết: “Mau giải tán đi, không có gì hay mà xem.”
Vì thế đám đông cũng nhanh chóng giải tán.
Bàn tay Giản Phi Ly nhẹ nhàng nắm lấy tay của Lam Cảnh Y: “Y Y, em giới thiệu một chút đi.”
“Giang Quân Việt.” Giang Quân Việt lạnh lùng tự giới thiệu.
“Thì ra là tổng giám đốc Giang.” Vừa nói anh ta vừa nhìn qua Lam Cảnh Y: “YY, hay là chúng ta mời anh Giang một bữa cơm được không?”
“Không được, có chuyện gì thì cứ nói rõ ràng ra ở đây thì tốt hơn.” Lam Cảnh Y nghiến răng, trong đầu cô lại hiện lên hình ảnh một bóng người từ trên cao rơi xuống. Trước đây cô gái Doãn Tinh Nhu kia cũng từng yêu Giang Quân Việt sâu sắc, cô không muốn lại đi vào vết xe đổ của cô ta nữa, cô muốn cùng nhau sống vui vẻ ở bên mẹ mình.
Phi Ly đã trở về, Phi Ly còn đang nắm tay cô, chắc là cô vẫn còn yêu Phi Ly, phải không?
Ngón tay cô nhẹ nhàng tháo chiếc nhẫn đính hôn xuống, bỏ vào trong lòng bàn tay. Một chiếc nhẫn thật xinh đẹp, trên nhẫn còn lưu lại nhiệt độ trên người cô, nhưng nó cũng chỉ làm bạn với cô mấy ngày này mà thôi, hiện tại cũng nên trả về lại với chủ của nó: “Khuynh Khuynh, em trả nó lại cho anh. Phi Ly cũng đã trở lại, anh cũng thừa biết em vẫn luôn yêu anh ấy, vì vậy em sẽ không gặp lại anh nữa.”
Một người một bàn tay một chiếc nhẫn, còn trong mắt Giang Quân Việt lúc này chỉ có chiếc nhẫn kia. Chiếc nhẫn không ngừng lóe lên ánh sáng chói mắt dưới ánh đèn neon nhấp nháy, thứ ánh sáng làm đôi mắt anh đau nhói.
Anh lẳng lặng nhìn chằm chằm chiếc nhẫn nhỏ bé trong lòng bàn tay cô, trong đầu anh chợt lóe lên hình ảnh cực kỳ quyến rũ của cô khi nằm dưới người anh đêm hôm qua. Còn có những tiếng rêи ɾỉ của cô, những điều đó tuyệt đối đều là những phản ứng phát ta từ trong lòng cô.
Người phụ nữ này dám lừa anh?
Nghĩ cũng đừng hòng nghĩ.
“Được, em không muốn thì anh lấy lại vậy.” Chậm rãi trả lời lại một câu, đôi chân thon dài không tự chủ mà bước về phía trước, chỉ trong nháy mắt khoảng cách của anh cùng với Giản Phi Ly và Lam Cảnh Y đã gần trong gang tấc. Gần tới mức Lam Cảnh Y có thể thấy được rõ ràng một màu xanh lá hơi nổi lên trên cằm anh, cô cứ sững sờ nhìn anh lấy đi chiếc nhẫn như vậy, từ đây không còn bất kì quan hệ nào nữa…
Khuôn mặt Giang Quân Việt càng ngày càng phóng to, phóng to trong mắt cô và cả trong lòng cô, giờ phút này cô chỉ muốn khắc anh trong tim mình, khắc thật sâu thật sâu…
Giang Quân Việt dừng lại, ánh mắt lại một thong thả đảo qua Lam Cảnh Y cùng chiếc nhẫn trong lòng bàn tay cô lần nữa, khóe môi dần dần nhếch lên một nụ cười ngang ngược. Ngay sau đó anh duỗi tay ra, đi tới lấy chiếc nhẫn.
Trái tim Lam Cảnh Y lập tức nhảy lên tới cổ họng, giống như là vừa muốn anh lấy đi lại không muốn anh lấy đi.
Những ngón tay thon dài lạnh lẽo rơi xuống lòng bàn tay cô, nhưng không trực tiếp lấy đi chiếc nhẫn mà ngón tay lại xoa xoa lòng bàn tay. Cùng lúc đó, ánh mắt anh nhìn chăm chú vào chiếc nhẫn, chăm chú đến mức ở trong mắt anh không còn hình bóng cô ở đó.
Chỉ có chiếc nhẫn kia.
Chỉ có lòng bàn tay nhỏ bé đã bắt đầu thấm ra một tầng mồ hôi mỏng của cô.
“Vút…” Thời điểm trái tim Lam Cảnh Y đang đập điên cuồng, anh nghiêng vai qua người cô rồi nhanh chóng lấy đi chiếc nhẫn, đồng thời cũng bất ngờ đưa tay khiêng cả người Lam Cảnh Y đặt lên trên vai mình: “Không chơi nữa, về nhà thôi.” Xoay người là đi, chỉ ném lại cho Giản Phi Ly một bóng lưng vô cùng bá đạo.
“Buông ra.” Rốt cuộc lại không ngờ đến Giang Quân Việt sẽ chơi chiêu này, chờ tới lúc Giản Phi Ly phản ứng lại thì Lam Cảnh Y đã bị Giang Quân Việt khiêng đi được hai bước lớn.
Giản Phi Ly thoạt trông luôn ôn tồn lễ độ như vậy mà bỗng nhiên bộc phát sức mạnh, trong giây lát đã phóng nhanh về phía Giang Quân Việt. Ngay tại thời điểm Lam Cảnh Y cảm thấy mình sẽ được Giản Phi Ly cứu thoát thì Giang Quân Việt đã mạnh mẽ giơ tay lên, vì thế trong mắt cô xuất hiện thân hình cao lớn của hai người đàn ông, hai người này đang đứng ngay sau lưng Giản Phi Ly. Ngay cả việc ở trước mặt cô và Giang Quân Việt có hai người đàn ông như vậy cô cũng không biết được, thật sự là cả người cô đều bị Giang Quân Việt vác ngược trên vai, cô cũng chỉ có thể thấy được việc ở phía sau lưng anh, mà cũng phải mất sức lực rất lớn cô mới có thể nghiêng đầu nhìn lên được: “Cẩn thận…” Mắt thấy hai người đàn ông kia muốn đánh lén Giản Phi Ly, cô sợ hãi la lên.
Giảng Phi Ly giống như cũng cảm thấy được một trận gió lớn từ phía sau ập tới, anh ta dừng việc đuổi theo Giang Quân Việt, sau đó xoay người đi đối phó với hai người đàn ông vừa đánh về phía mình. Rất nhanh thân hình của ba người đã quấn lấy nhau, Lam Cảnh Y không biết trình độ của Giản Phi Ly lại tốt tới như vậy, vậy mà anh ta không bị rơi xuống thế yếu. Nhưng trong thời gian ngắn, chắc chắn anh ta cũng không có cách nào có thể thoát khỏi hai người đàn ông kia, mà cũng chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó Giang Quân Việt đã đưa cô ra tới cửa lớn, hai bên người đều có vệ sĩ nên không có ai dám đến gần họ.
Không khí bên ngoài trong lành hơn, cũng giúp cho Lam Cảnh Y nhanh chóng tỉnh táo lại. Sau đó cô mới nhận ra, cô đấm đá vào người đang khiêng mình trên vai thì sẽ có tác dụng sao?
Đáp án rất rõ ràng, sự tức giận của cô như đang đánh vào cục bông, có đi mà không có về. Chỉ có tiếng động quanh quẩn trên người, Giang Quân Việt có bị đánh cũng không đánh trả, bị mắng cũng không cãi lại, anh chỉ lạnh lùng đi thẳng tới chỗ để xe của mình. Tưởng Hàn đứng chờ ở đó đã mở sẵn cửa xe giúp anh, anh tức giận ném Lam Cảnh Y vào ghế phó lái rồi giúp cô thắt lại đai an toàn, một tiếng “cạch” vang lên khiến Lam Cảnh Y lập tức ngoan ngoãn trở lại, không giãy giụa cũng không la hét. Cô đã được lĩnh giáo về cái đai an toàn này rồi, giờ có giãy giụa cũng vô dụng, chẳng thà cứ ngồi im bảo toàn thể lực, chờ đợi thời cơ trốn khỏi anh.
Cửa xe vẫn được mở, nhưng có mở cũng vô dụng, cô cũng không thể xuống xe.
Giang Quân Việt không vội vàng đi sang ghế lái xe, thay vào đó anh lười biếng dựa vào cửa xe đang mở, dùng ánh mắt sâu thẳm lạnh lùng nhìn cô, ôn hòa nói: “Ở thành phố T này, em có tin nếu anh không muốn cho ai đó rời đi thì người đó tuyệt đối không thể đi được hay không?”
Cô cắn môi, ánh mắt hung dữ nhìn anh trừng trừng. Nếu ánh mắt có thể gϊếŧ người, cô chắc chắn sẽ dùng nó để gϊếŧ chết anh.
Trong tai truyền đến tiếng đánh nhau ầm ĩ, Giản Phi Ly còn đang đánh nhau với người của Giang Quân Việt. Vừa nghĩ tới việc Giản Phi Ly vì mình mà vô duyên vô cớ bị dính vào trận đánh nhau này thì trong lòng cô vô cùng áy náy: “Anh thả anh ấy ra đi, có gan thì anh đánh tay đôi với anh ấy đi.”
“Hờ, thật thú vị.” Giang Quân Việt sờ điếu thuốc trong tay, lấy ra bật lửa châm lên. Khi bật lửa sáng lên thì khuôn mặt của anh hiện lên rõ ràng trong mắt Lam Cảnh Y. Vào lúc này bỗng nhiên cô không thể nào hiểu nổi anh, vì sao anh lại phải tốn công phí sức đến như vậy chỉ để giành cô về, anh muốn làm gì?
Chỉ vì muốn thỏa mãn du͙ƈ vọиɠ của anh thôi sao?
Thế nhưng trên đời này có rất nhiều phụ nữ có thể thỏa mãn anh, vì sao anh phải bận tâm đến cô: “Anh đổi một người phụ nữ khác không phải sẽ tốt hơn sao?” Cô tin chắc sẽ có rất nhiều phụ nữ bằng lòng bò lên giường của anh. Nếu chỉ dựa vào gương mặt quyến rũ kia, không khéo cho không cũng có rất nhiều người muốn.
“Không thích, ông đây còn chưa chơi chán em đâu, khi nào chán lại nói tiếp.” Anh hút một hơi thật sâu, khói thuốc quanh quẩn xung quanh người anh, khiến cho Lam Cảnh Y không thể nhìn rõ được anh, cô vừa thấp thỏm vừa mơ hồ. Chỉ thấy “vụt” một tiếng, anh vứt điếu thuốc đi rồi dẫm tắt nó, sau đó làm một động tác búng tay vô cùng điệu nghệ, nói với Tưởng Hàn: “Thả anh ta ra.” Nói xong thì vòng qua thân xe ngồi vào ghế lái, ngay lúc xe đang chuẩn bị đi về phía đường lớn, Lam Cảnh Y quay đầu lại, vừa đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng Giản Phi Ly đang chạy theo từ Tao Động ra.
Mái tóc ngắn của anh ta rối bời, nút áo trên chiếc sơ mi trắng đã bị bung ra, anh ta đứng ở nơi đó hét lớn với cô: “Cảnh Y… Cảnh Y…”
Trước đây cô thích được anh ta gọi như vậy nhất, thích nghe anh ta gọi tên mình, thật hay cũng thật hạnh phúc.
Cửa kính xe bị hạ xuống.
Tiếng gió, tiếng hét, tất cả âm thanh đều trôi đi, cuối cùng cũng không thể nhìn hay nghe thấy thứ gì, Giản Phi Ly đã khuất khỏi tầm nhìn của cô, bây giờ thế giới trong tầm mắt cô chỉ còn lại người đàn ông đang ngồi bên cạnh.