Gió thổi khô mồ hôi trên người anh, tỉnh táo dựa nửa người trên lan can ban công, trong đêm đen, dường như ánh đèn neon nhấp nháy khiến người ta chìm vào trong giấc mộng. Giang Quân Việt lấy ra một điếu thuốc, nhưng không hề châm thuốc mà chỉ đùa nghịch trong tay, bởi vì giác quan thứ sáu nói cho anh biết, điện thoại sắp đổ chuông rồi.
Quả nhiên khi Giang Quân Việt chụp lấy điếu thuốc đang rơi xuống đến lần thứ sáu thì điện thoại của anh đổ chuông thật.
Cầm điện thoại lên, đầu dây bên kia truyền tới giọng nói của Tưởng Hàn: “Anh Giang, lúc cô Lam đi từ trong bện viện ra thì bà chủ đã từng gọi điện thoại cho cô ấy.”
Quả không sai.
Như vậy, đêm nay Lam Cảnh Y chủ động cũng có thể hiểu rõ rồi.
Nhớ lại cử chỉ quyến rũ vừa rồi của cô, Giang Quân Việt cười một cách xấu xa, cô bé, quả nhiên là động lòng rồi. Nếu anh đoán không sai thì ngày mai cô gái này sẽ chủ động tấn công, còn nội dung thì…
Ừm, cứ chờ xem sao.
Thuốc đã được châm lên rồi, chớp tắt bên ngoài ban công, ánh sáng le lói đó không thể so sánh với đèn neon, thế nhưng anh lại thích những đốm sáng đó.
Cho dù có yếu ớt thế nào, chỉ cần có ánh sáng thì sẽ có hy vọng.
Làn khói thuốc mờ ảo đó bao trùm lấy vóc dáng thon dài của Giang Quân Việt, không biết anh đã đứng ở ban công bao lâu rồi, lâu đến mức anh đã cảm nhận được cảm giác giữa hai chân tê tê, đột nhiên anh quay người lại.
Lúc quay vào trong phòng, trong không khí tràn ngập mùi hương sau cuộc vui ban nãy, anh khẽ ngửi nó rồi cúi người bế Lam Cảnh Y đang ngủ say kia lên, bước chân trầm ổn khiến cho Lam Cảnh Y đang ngủ không cảm nhận được chuyển động.
Bế cô vào trong bồn tắm đã bơm đầy nước nóng, nước tràn ra thành bồn tắm do bị hai cơ thể ngồi vào trong bồn, đọng lại trên sàn nhà rồi chảy xuống cống. Trên mặt nước xuất hiện những gợn sóng lăn tăn, giống như những bông hoa nhỏ bé, khiến cho Giang Quân Việt đưa mắt nhìn rất lâu.
Khi nhìn khuôn mặt nhỏ bé của cô gái ở trong lòng, anh bất giác bật cười. Vậy mà cô vẫn có thể ngủ ngon như vậy, bỗng nhiên khiến anh không nỡ đánh thức cô.
Giang Quân Việt chậm rãi nhắm mắt lại, cơ thể cô mềm mại ấm áp, anh cứ như vậy mà cảm nhận sự tồn tại của cô, anh lại có thể bình tĩnh kìm hãm lại tất cả du͙ƈ vọиɠ của mình.
Rất lâu sau đó, khi cảm nhận thấy nhiệt độ của nước đã giảm dần anh mới híp mắt lại rồi bơm thêm nước vào. Sau này, nhất định phải lắp đặt van nước hiện đại hơn, chiếc van có thể căn cứ vào nhiệt độ của nước để điều chỉnh dòng chảy của nước, như vậy ngủ trong bồn tắm cũng sẽ không thấy sợ nữa.
Nước đã gột rửa sạch sẽ hai cơ thể, lúc mùi hương tươi mát toát ra từ người của Lam Cảnh Y. Cô vẫn còn đang ngủ, ừm, còn ngủ say hơn cả heo, thật khiến anh cạn lời.
Chỗ đó có hơi sưng lên, thế nhưng so với lần trước đã là gì. Thế nhưng anh vẫn lấy thuốc mỡ rồi dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa lên. Trong lúc đó, hình như cô cảm thấy có chút khó chịu nên vặn vẹo vài lần, cuối cùng lại không cưỡng lại cơn buồn ngủ nên vẫn ngủ thiếp đi.
Mùi bạc hà của thuốc tràn ngập khắp căn phòng, thay thế cho mùi của cuộc vui kia. Giang Quân Việt ôm lấy Lam Cảnh Y đang say ngủ, cơ thể rắn chắc lộ ra. Dù là ngủ rồi, cũng giống như một chú báo có thể tỉnh lại bất cứ lúc nào, tỏa sáng rực rỡ trong đêm đen.
Đồng hồ sinh học đánh thức Lam Cảnh Y rất đúng giờ, sáng sớm hôm nay cô muốn đến bệnh viện để làm thủ tục xuất viện cho mẹ, rồi đón mẹ ra viện. Lam Cảnh Y mở to mắt rồi mới bò dậy, đột nhiên toàn thân truyền tới một cảm giác ê ẩm mềm nhũn, tất cả ý thức đều ùa về, nhớ lại từng cảnh tượng đã xảy ra của buổi tối hôm qua, lại quay đầu nhìn Giang Quân Việt đang ôm mình ngủ một cách đầy ngang ngược kia. Trên khuôn mặt nhỏ bé của cô lộ ra vẻ ngượng ngùng, thế nhưng vẻ ngượng ngùng đó bỗng chốc bị thay thế bằng sự hoảng sợ.
Có lẽ đây là buổi sáng cuối cùng khi cô tỉnh lại có thể nhìn thấy mặt anh ở cự ly gần như vậy.
Trông anh thật đẹp, lông mi dài hơn cả của con gái, đôi môi mỏng đầy quyến rũ, khiến cô không kìm được mà muốn giơ tay ra. Ngón tay khẽ đặt trên gò má của anh, cứ vuốt ve nhẹ nhàng như vậy, thậm chí giống như có thể cảm nhận được sự cương quyết trong đó.
“Khuynh Khuynh…” Trong lòng cô thầm gọi, cảm ơn anh đã giúp đỡ cô đạt được điều mình muốn hết lần này đến lần khác. Mỗi lần nhớ lại việc anh cố ý để Lý Tuyết Phượng lừa cô đến Mê Thiên cược tiền, trong lòng cô lại tràn ngập sự ấm áp.
Ngón tay khẽ vuốt qua môi anh, rồi lại nhẹ nhàng vẽ hình bờ môi anh, bỗng nhiên cô đặt môi mình xuống, sau đó khẽ hôn anh. Cô làm nhẹ như vậy chỉ vì không muốn đánh thức anh, bởi vì cô thật sự nên đi rồi.
Cuối cùng vẫn dời môi đi, cuối cùng vẫn phải rời khỏi vòng tay anh, lặng lẽ thức dậy, lặng lẽ mặc đồ, giữa hai chân không còn cảm giác khó chịu nào, khi ánh mắt lướt qua lọ thuốc nhỏ trên bàn cạnh giường, mặt cô đỏ bừng.
Hóa ra anh đã bôi thuốc cho cô rồi.
Người đàn ông này, có lúc cẩn thận như vậy, cẩn thận đến mức khiến cô không tin đó là Giang Quân Việt.
Sau khi tắm xong, đang xoay người muốn đi ra thì cô bị thân hình cao lớn chặn lại: “Sao vậy, mới sáng sớm đã muốn dùng xong rồi bỏ sao? Lam Cảnh Y, em dùng tôi một lần rồi. Có phải tôi cũng nên dùng em một lần, như vậy mới công bằng, có phải không?”
Người đàn ông mới sáng sớm ra có thể nói chuyện này ra một cách vui vẻ và thoải mái như vậy, có lẽ trong sử sách ngoài Giang Quân Việt ra chẳng tìm được người thứ hai: “Anh…anh nói linh tinh gì vậy, tôi muốn tới bệnh viện đón mẹ xuất viện, còn lề mề nữa thì sẽ không kịp mất.”
“Không sợ, lát nữa tôi lái xe chở em đi.” Anh nháy mắt với cô, mê hoặc chúng sinh.
“Đồ xấu xa, tránh ra.” Lam Cảnh Y vội vàng, khuôn mặt nhỏ lại đỏ bừng lên một lần nữa, giống như một đóa hoa chớm nở đợi người ta tới hái. Vẻ mặt đó khiến cho Giang Quân Việt không muốn buông tha cho cô.
Ham muốn du͙ƈ vọиɠ lại bùng cháy, có lẽ là do kìm nén mấy năm nay, một khi cánh cổng đã được mở ra, anh sẽ không kìm được du͙ƈ vọиɠ nữa. Ngược lại, trong cơ thể luôn có một nhân tố cực kỳ mạnh mẽ muốn phá bỏ gông cùm để được giải tỏa, hơn nữa người khiến anh có thể có được sự giải tỏa đó, anh nào có thể buông tha được chứ?
Anh vươn tay ra, ôm lấy Lam Cảnh Y vào lòng, ngửi mùi hương trên người cô: “Ừm, thơm quá.”
“Này, anh buông tôi ra.” Lam Cảnh Y dãy dụa, thế nhưng kết quả lại giống với lần thứ hai, cuối cùng thì cô vẫn không chống lại được sức mạnh của anh. Hơn nữa động tác của anh đã xé bỏ chiếc áo mới mặc chưa lâu một cách đầy thô bạo, cô lại nhớ đến quyết định tối qua.
Chỉ là không ngờ hóa ra tối qua không phải là lần cuối cùng mà sáng nay mới đúng.
Từ từ nhắm mắt lại, ngoan ngoãn dựa vào người anh giống như một chú cừu, nếu đã không thể giãy giụa phản kháng vậy thì thuận theo tự nhiên thôi…
Lúc Lam Cảnh Y tắm rửa rồi chạy nhanh ra khỏi căn hộ, thực sự đã hơi muộn rồi. Vì vậy, vốn dĩ cô đã lập lời thề không ngồi xe của anh cũng bị hủy bỏ, cũng không biết sau này có thể ngồi trên xe của anh hay không.
Lam Cảnh Y yên lặng ngồi ở bên cạnh anh, trong mũi và miệng đều là mùi hormone đầy nam tính trên người anh, cô thật sự muốn hỏi anh có phải là sinh vật thuộc họ nhà heo không? Tối qua đã đòi làm một lần rồi, hôm nay mới sáng ra lại muốn cô một lần nữa.
Giữa chân thấy hơi đau rát, bỗng chốc cô nhớ ra gì đó, trời ơi, tối qua làm chuyện đó với anh, sáng nay lại làm nữa, liệu cô có vì chuyện này mà mang thai con của anh không?
Ánh mắt của Lam Cảnh Y bắt đầu tìm kiếm ở ngoài xe, nếu như có hiệu thuốc nào mở, cô nhất định phải đi mua loại thuốc tránh thai khẩn cấp, nếu không có thai thật thì tương lai người đau khổ nhất chính là đứa trẻ.
Nghe nói những đứa trẻ sống trong gia đình có mẹ đơn thân thường tính cách sẽ rất lập dị, còn có chút thiếu thốn.
Đi liên tiếp qua mấy hiệu thuốc đều vẫn chưa mở cửa, bây giờ hiệu thuốc mở cửa muộn thật.
Lam Cảnh Y có chút gấp gáp, mặc dù tới bệnh viện có thể nhờ bác sĩ kê cho loại thuốc này, thế nhưng một cô gái như cô còn chưa kết hôn, đi bệnh viện kê thuốc này thật là không hay cho lắm. Hơn nữa, như vậy giống như đang gióng trống khua chiêng, cô không muốn mọi người đều biết cô và Giang Quân Việt làm…làm chuyện đó.
Bỗng nhiên, mắt của Lam Cảnh Y sáng lên, trước mắt đã có một hiệu thuốc mở cửa: “Khuynh Khuynh, dừng ở hiệu thuốc trước mặt một chút.” Cô vừa nói trong đầu vừa nghĩ nếu như anh không dừng xe thì cô sẽ xử lý anh thế nào?
Nhưng không ngờ chiếc xe Lamborghini không hề chậm lại một chút nào mà lại còn tăng tốc: “Này, Giang Quân Việt, tôi nói anh dừng xe anh có nghe thấy không hả?” Cô phải nhanh lên một chút, nếu để lâu hơn thì tới bệnh viện cũng không tốt.
“Hừ, không phải em muốn đi mua thuốc sao, tôi đã mua lâu rồi, không muốn tới bệnh viện muộn thì ngoan ngoãn ngồi xuống cho tôi.”
“Mua…anh mua rồi sao? Anh biết tôi muốn mua thuốc gì sao?” Mặt Lam Cảnh Y đã đỏ phừng phừng lên, thế nhưng cô thật sự không dám tin Giang Quân Việt có thể lại biết trước được cô muốn mua thuốc gì. Thật ra lúc lên xe thì cô mới nghĩ tới chuyện này, không thể nào, chắc chắn thứ anh ấy mua không phải là loại thuốc cô muốn mua.