Giang Quân Việt lúc này đang dần mất kiên nhẫn và chỉ muốn lao tới chỗ Lam Cảnh Y để đánh vào mông cô, anh dường như đã hiểu được lòng mình.
"Giang Quần Việt, tại sao lại như vậy." Cô phàn nàn vì anh đến muộn.
“Lam Cảnh Y, cô đến muộn.” Giang Quân Việt nghiến răng nghiến lợi.
"Không thể nào, người của tôi vẫn chưa tìm thấy anh sao? Dì đã đến quán cà phê Phong Nhã lúc bảy giờ ba mươi rồi, Giang Quân Việt, anh nói dối." "Cô, cô không muốn đến sao? Tại sao lại để người khác đến thay?" Cuối cùng Giang Quân Việt cũng nhận ra điều gì đó từ lời nói của Lam Cảnh Y. Cô không đến vậy thì anh tới làm gì? Anh còn tưởng rằng tối nay có thể cùng cô nằm trên một chiếc giường chứ, xem ra chuyện này không có khả năng xảy ra rồi.
"Tôi đang ở bệnh viện cùng mẹ mình."
“Vậy thì cô bảo tôi đến Phong Nhã làm gì?” Khuôn mặt tuấn tú của Giang Quân Việt tối sầm lại, đôi mắt đẹp dường như có thể phát ra tia lửa.
“Chờ một chút để tôi gọi điện hỏi đã.”
“Tút, tút.." Cô cúp máy mà không đợi anh trả lời.
“Bộp”, Giang Quân Việt ném mạnh điện thoại lên mặt bàn, âm thanh này khiến cho mấy cặp đôi ở bàn bên cạnh nhìn về phía anh và đồng loạt lắc đầu, có lẽ bọn họ cho rằng anh đang thất tình.
Giang Quân Việt cũng có thể được coi là một người giàu có và đẹp trai, làm sao có thể tan vỡ trong tình yêu được chứ. Lam Cảnh Y đúng là đang đi tìm cái chết.
Anh định cầm lấy điện thoại rời đi thì một chiếc túi trong suốt giơ lên trước mặt anh: "Anh Giang, tôi xin lỗi, tôi đi từ lúc bảy giờ nhưng bị kẹt xe nên bây giờ mới tới. Đây là đồ cô Lam nhờ tôi đưa cho anh.”
“Đây là thịt gì?” Giang Quân Việt cau mày hỏi, anh không biết Lam Cảnh Y đưa cho anh loại thịt này làm gi? “Ồ, là thịt chó. Cô Lam nói phiên anh Giang nấu thịt gửi đến bệnh viện ngày mai, cô Lam còn nói ký túc xá của cô ấy không có bếp nên đành phải làm phiền đến anh."
“Cô ấy đã giết Bé Ngoan ư?” Khuôn mặt Giang Quân Việt trở nên tức giận.
"À, chuyện này thì tôi không biết, Bé Ngoan là ai? Tôi thấy cô Lam là người hiền lành, cô ấy không thể giết người đúng không?"
“Được rồi, tránh ra.” Giang Quần Việt đưa tay cầm lấy túi, sau đó phớt lờ người phụ nữ đối diện, anh cáu kinh ngồi lại ghế rồi búng tay nói với người phục vụ: “Một chai Xo.”
Anh không muốn uống cà phê nữa, bây giờ anh muốn uống rượu.
"Thưa anh, anh xem, tiền cho những việc lặt vặt..."
Cô gái chết tiệt kia đã khiến anh phải mua một túi thức ăn chẳng ra gì, anh tức giận liếc nhìn người phụ nữ đang lưu luyến không rời: "Không có."
"Thưa anh, anh bị sao vậy? Rõ ràng anh đã hứa với cô Lam là sẽ đưa rồi. Sao anh lại..."
“Được rồi, tôi đưa.” Giang Quân Việt cáu kỉnh rút hai đồng màu hồng ở trong ví ra đưa cho người phụ nữ: “Xong rồi, cô mau tránh ra.”
“Cảm ơn anh.” Người phụ nữ nhận được tiền thì lập tức mỉm cười, cô ta vừa nói vừa đẩy người anh: “Những lời cô Lam nói quả là sự thật. Cô ấy nói anh nhất định sẽ cho tôi ít nhất một tờ, không ngờ lại được hơn hai tờ, ha ha, lãi quá.”
Người phụ nữ vừa rời đi, Giang Quân Việt lập tức cầm lấy chai XO đã mở nắp và uống cạn.
"Ừng ực, ừng ực..” Anh uống hết sạch chai XO thanh mát đó.
Ra khỏi bệnh viện, Lam Cảnh Y chậm rãi đi về phía trạm xe buýt, cô liên tiếp nhìn điện thoại trong tay mình nhưng lại không có một cuộc gọi hay tin nhắn nào cả. Thật kỳ lạ, người đàn ông đó đã nhận được “món quà” của cô mà lại không có chút phản ứng nào.
Trời đã khuya, xe buýt phải hai mươi phút mới có một chuyến, khi về đến ký túc xá thì cũng đã rạng sáng, Lam Cảnh Y quen ngủ muộn nên cô vẫn muốn thức một lúc.
Cô tắm xong lập tức lên giường ngủ, đang mơ mơ màng màng thì chuông điện thoại vang lên, Lam Cảnh Y bất đắc dĩ phải nhấc máy, sau khi nhìn thấy đó là cuộc gọi của Giang Quân Việt thì cô không khỏi bật cười, nhìn xem, anh cuối cùng vẫn không kiềm chế được mà gọi cho cô.
“Xin chào, tôi là Lam Cảnh Y” Cô nói mang theo vẻ xa cách.
Đầu bên kia không phải tiếng nói của Giang Quần Việt mà là giọng của một người đàn ông xa lạ: "Cô là bạn của quý ông này đúng không? Anh ta say rồi, cô có thể đến Phong Nhã đón anh ta không?"
Lam Cảnh Y dừng lại rồi nói: "Tôi đã ngủ rồi. Hơn nữa tôi với anh ấy chỉ là quen biết mà thôi. Anh kiểm tra điện thoại di động của anh ấy chắc chắn sẽ thấy số của những người bạn khác."
Đã muộn như vậy rồi, cô không muốn đi nữa. Cho dù anh là ai thì cô cũng không đi.
“Được rồi, vậy tôi sẽ xem qua lần nữa. Nếu không tìm được ai khác thì tôi sẽ lại làm phiền cô.” Bên kia lịch sự cúp máy.
Lam Cảnh Y thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng thoát được rồi, cô vừa nằm xuống nhắm mắt lại thì điện thoại lại vang lên, trong ký túc xá có người lên tiếng: "Ôn ào quá, không cho người ta ngủ à? Đi ngủ thì để điện thoại ở chế độ rung có được không?”
Lam Cảnh Y chậc lưỡi, sau đó vội vàng cầm lên, cô chưa kịp lên tiếng thì đã nghe thấy giọng của người phục vụ vừa rồi: "Xin lỗi, vị này chỉ có số của cô trong điện thoại di động, cho nên..."
Lam Cảnh Y thực sự muốn giết ai đó, làm sao Giang Quân Việt lại chỉ có số của cô trong điện thoại anh chứ? Nhưng nếu cô hỏi người phục vụ thì cũng không hợp lý. Điện thoại này không phải của anh ta mà là của tên Giang Quân Việt đang say rượu kia.
"Tôi sẽ đến ngay, xin hãy chăm sóc cho anh ấy." Nhớ tới những lần anh đối xử tốt với cô thì cô không thể để anh say trong quán cà phê mà không thèm quan tâm được, cô không phải là người tàn nhẫn như vậy.
Cô bắt taxi đến Phong Nhã. Bây giờ cô không biết ai đang khiêu khích ai. Ban đầu là anh khiêu khích cô trước, nhưng sau đó...
Hoặc là nếu cô không làm anh bực bội thì bây giờ có thể có đang ngủ ngon giấc rồi, vậy mà lúc này cô lại phải ra ngoài, không biết sáng mai cô có dậy đi làm được không nữa.
Quán cà phê không phải hộp đêm, chỉ mở cửa từ tám giờ sáng đến hai giờ đêm, nếu không thì người phục vụ cũng sẽ không gọi cho cô.
Đẩy cửa đi vào, trong toàn bộ sảnh lớn chỉ có Giang Quần Việt, lúc này anh đang nằm ngủ ngon lành trên bàn: "Cô ơi, cô tới đón vị khách đó sao?"
Muộn như vậy còn tới đây thì chỉ có thể là tìm người, người phục vụ mặc định cô là người đến đón anh.
"Tôi đây." Lam Cảnh Y đi về phía Giang Quân Việt, anh mặc một bộ quần áo bình thường màu xanh đậm, ngay cả khi đã ngủ say thì tư thế ngủ của anh trông vẫn rất gợi cảm và mê hoặc, bộ dạng uống rượu trong quán bar có vẻ xấu xa khó có thể so sánh được.
“Quần Việt, dậy đi, tôi đưa anh về.” Cô đưa tay ra đẩy vai Giang Quân Việt nhưng người đàn ông này ngủ say như chết, không có chút phản ứng nào.
Lam Cảnh Y liếc nhìn đống chai rượu trên bàn, tên này quả thực uống không ít: "Cô xem cô có thể thanh toán hóa đơn cho quý ông này trước được không."
“Ồ, được rồi.” Cô vừa nói vừa nghĩ tới việc phải dốc hết tài khoản mới có thể đưa anh về nhà: “Bao nhiêu?
“Mười ba nghìn."
Lam Cảnh Y nghe thấy thì bàn tay đang lấy ví ra bất chợt run lên: “Anh nói bao nhiêu cơ?” Cô nghĩ mình đã nghe nhầm, mười ba nghìn, không thể nào.
“Mật khẩu? Cô có biết.” Tưởng như có một giấc mơ, Giang Quân Việt quay mặt lại, thay đổi tư thế, sau đó lại tiếp tục chìm vào giấc ngủ.
Lam Cảnh Y cầm thẻ bước đến quầy thanh toán, còn nước còn tát, cô cứ thử xem sao, mật mã căn hộ nhỏ của anh là sinh nhật của cô, có thể cả cái này cũng thế.
Nhập số tiền, nhập mật khẩu, chỉ cần nhập một lần là đã có thể thanh toán rồi.
“À đúng rồi.” Cô nở một nụ cười phấn khích, cuối cùng cô cũng có thể đưa anh đi rồi. Nhưng trong khi đang phấn khích, cô bất chợt hoảng lạn. Tại sao lại là sinh nhật cô?
Trái tim cô ngập tràn ngọt ngào, nếu anh không yêu cô thì làm sao có thể kết hợp cả khóa căn hộ và tấm thẻ vàng là sinh nhật của cô?
“Quân Việt, ngoan, tôi đưa anh về nhà.” Lam Cảnh Y dỗ Giang Quân Việt như dỗ trẻ con.