Trong căn hộ hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có mùi vị hai người vừa vui vẻ trôi nổi trong không khí, nhưng lại nồng nặc khiến cho Lam Cảnh Y nhíu chặt mày.
Nhưng lúc này đây cô đã tiêu hao hết sức lực, đến cả động đậy cũng khó khăn.
Ảnh mặt trời ấm áp tiến vào gian phòng nhưng cô lại chỉ cảm thấy lạnh lẽo, cô hận chết người đàn ông kia, anh lại dùng sức mạnh đến như vậy. Ước chừng khoảng năm phút sau, Lam Cảnh Y mới chống tay ngồi dậy, lảo đảo xuống giường. Cô muốn rời khỏi đây, rời khỏi khu chung cư nhỏ cô cực hận này, cô hận Giang Quân Việt đến chết.
Nhưng cánh cửa để đi ra ngoài lại không thể mở được ra, khóa trong được mở ra nhưng cô không ngờ Giang Quân Việt lại khóa ngoài, rõ ràng là muốn nhốt cô lại.
Lam Cảnh Y mệt mỏi ngồi ngay trên nệm, đầu óc cô bắt đầu tỉnh táo lại, lúc này cô không thể không nhìn thẳng vào quan hệ của mình và Giang Quân Việt được.
Anh chắc chắn sẽ không muốn cưới cô, vì anh chỉ muốn để cô trở thành người phụ nữ của anh. Mà cô tuyệt đối sẽ không làm người yêu của người đàn ông này, cô không chịu nổi.
Nhớ đến lần đầu tiên rồi so sánh với lần thứ hai này, rốt cuộc Lam Cảnh Y cũng nghĩ thông suốt. Lần đầu tiên là cô thiếu nợ anh một lần, bây giờ trải qua lần thứ hai, vừa vặn coi như xóa nợ, từ đây cô chỉ nợ tiền anh.
Cô mải suy nghĩ, chẳng biết cửa đã mở ra từ lúc nào, không khí tươi mát bay vào, tiếng bước chân xột Xoạt truyền đến, Lam Cảnh Y bị bế lên, cô ngửi được mùi hương quen thuộc trên cơ thể người đàn ông, cũng không nhịn được nữa nói: “Anh lại muốn làm gì?” “Tắm rửa rồi bôi ít thuốc.” Giọng nam dịu dàng trầm thấp, lúc anh ôm cô đi vào nhà vệ sinh, rốt cuộc cô cũng mở mắt ra. Người đàn ông mặc quần áo kín nên cô không thể nhìn thấy cơ thể của anh, nhưng mặt và cổ lại có rất nhiều vết cào: “Anh đi mua thuốc? Cứ như vậy mà đi sao?”
“Ngốc, tôi đeo kính râm” Một tay anh ôm cô, một tay lấy một cái kính đen như mực trong túi quần rồi giơ ra trước mặt cô: “Ừm, cái này, cô còn nhớ chứ?”
Nước mắt cô lập tức chảy ra, chảy xuống gò má, khóe môi, trong miệng nếm được vị mặn chát. Lần đầu tiên cô gặp anh, anh đeo cái kính này nên cô đương nhiên nhớ.
“Sao thế?” Anh vặn vòi nước ra, nước ấm chảy vào bồn tắm lớn, anh thả cô vào bồn tắm rồi mới cởi quần áo trên người ra.
“Giang Quân Việt, anh là đồ khốn nạn” Lam Vảnh Y run chân không đứng lên nổi, nhưng tay của cô vẫn có thể cử động được, cô hất nước về phía Giang Quân Việt: “Tôi hận anh, tôi hận anh đến chết.”
“Ha ha, hận đi, cho dù căm hận thì cô cũng là người phụ nữ của tôi.” Giang Quân Việt ngang ngược nở nụ cười rồi bước vào bồn tắm lớn, ôm lấy Lam Cảnh Y ngồi lên đùi.
Lam Cảnh Y nhẹ nhàng nhắm mắt lại, yếu đuối như không xương tựa trên ngực Giang Quân Việt. Hình ảnh trong phòng tắm bỗng chốc trở nên quỷ dị tới cực điểm, thực ra cô cũng muốn giãy giụa, muốn chạy trốn khỏi cái ôm của Giang Quân Việt nhưng cô biết rõ kết quả, còn chưa hành động đã biết kết quả.
Thứ nhất, thể lực của cô đã bị tiêu hao nghiêm trọng, có đánh không lại anh, cũng không chạy khỏi anh. Thứ hai, đã bị cưỡng gian rồi, không phải sao? Việc gì cô phải tỏ thái độ vào lúc này?
Lam Cảnh Y miễn cưỡng dựa vào Giang Quân Việt, để anh tùy tiện vùng nước lên gột rửa từng chút một trên thân thể cô.
Những nơi nước đi qua thỉnh thoảng truyền đến đau nhức, có thể không đau sao, trên người có chỗ nào cũng có những vết thương to nhỏ, không phải bị Giang Quân Việt gây ra mà do cô gây ra trong lúc dây dua.
Thực ra, trên người Giang Quân Việt cũng không khá hơn bao nhiêu, chỉ vì cô ra tay với mình nặng hơn với anh. Thấy anh mang theo những vết thương đỏ hồng ngồi vào trong nước, nhất định là rất đau nhưng từ đầu đến cuối, anh chỉ quan tâm đến cô.
Lòng người đều làm từ thịt, nhớ tới anh vì mẹ mà làm ra tất cả, đáy lòng Lam Cảnh Y lại nổi lên những cảm xúc rất phức tạp, không nói rõ được cũng không tả được.
“Rầm” Sau khi rửa xong chỗ cuối cùng trên người cô, Giang Quân Việt ôm Lam Cảnh Y cả người ẩm ướt đi ra khỏi bồn tắm lớn, vừa đi vào phòng ngủ vừa cầm khăn tắm lau sạch cơ thể cô. Đáng tiếc trên người anh cũng ướt nên lau xong bên này thì bên kia lại bị đụng chạm ẩm ướt.
Cũng may anh cầm khăn bao lấy cô, nhẹ nhàng đặt cô lên giường. Lam Cảnh Y mệt mỏi hết sức chỉ muốn ngủ, cô rất buồn ngủ, rất mệt mỏi.
Giang Quân Việt cúi xuống nhìn cô, trái tim đột nhiên thấy nhói đau, đó là một cảm giác chưa từng có rất lâu rồi: “Đừng sợ, lần sau sẽ không dùng sức mạnh như vậy, nếu như cố không thích, tôi cũng sẽ không động đến cô, ngoan nào, bôi thuốc.”
Giọng nói của anh giống như thôi miên, hóa giải mọi cảm giác căng thẳng của cô, hoặc có lẽ anh nói như vậy để cho cô yên tâm gỡ bỏ phòng bị. Cuối cùng Lam Cảnh Y vẫn ngoan ngoãn giống như lúc trong bồn tắm, để Giang Quân Việt tùy ý thoa thuốc.
Cao lạnh được bôi lên trên vết thương khiến những vết thương bỏng rát lặng lẽ đỡ dần, rốt cuộc Lam Cảnh Y cũng nhắm mắt yên lặng ngủ.
Khi ngủ cô lại nằm mơ, lúc thì thấy Lục Văn Đào, lúc thì thấy Giang Quân Việt, còn có cả Lục Tiểu Kỳ, những hình ảnh liên tục xuất hiện rồi biến hóa trong giấc mơ, cô chỉ muốn tóm lấy Lam Tinh, nhưng làm thế nào cũng không bắt được: “Mẹ... Mẹ..” Cô lẩm bẩm gọi, trên trán rỉ ra từng tầng mồ hôi hột.
Cơ thể bị kéo vào trong một lồng ngực ấm áp, rốt cuộc Lam Cảnh Y mới ngủ được yên ổn.
Từng luồng hương thơm bay vào trong khoang mũi, khiến cho Lam Cảnh Y tỉnh ngủ. Cô mở mắt ra thì phát hiện mình vẫn ở trên cái giường trong căn hộ chung cư, không phải cô chưa từng ngủ trên chiếc giường này, nhưng lúc này có ngủ trên đây như một sự trào phúng. Lam Cảnh Y nhảy xuống giường, ở nơi nào đó còn có quần áo cô đã mặc qua. Cô đang muốn nổi giận thì thấy ở bên gối có một chiếc áo phông nữ, là bản giới hạn của Chanel, thậm chí bên trong còn có một bộ đồ lót màu đen. Cô thực sự không nghĩ tới Giang Quân Việt còn có lúc cẩn thận như thế.
Cô cẩn thận đẩy cửa từng tí một rồi nhìn ra, ở trước bàn ăn, người đàn ông kia đang bày bát đũa, ống tay áo sơ mi trắng được xắn lên. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, Lam Cảnh Y thật sự không tin được người đàn ông thích sạch sẽ kia lại biết nấu ăn. Lúc Lam Cảnh Y đang do dự không biết có nên đi ra ngoài hay không thì người ông quay lưng về phía cô như có mắt mọc sau lưng, anh nói: “Nhìn đủ rồi thì tới ăn cơm đi, mẹ cô còn đang ở bệnh viện chờ cô đưa cơm đến đấy, nhanh lên một chút.”
“Anh làm thế nào mà đã mê hoặc được mẹ tôi rồi?” Lam Cảnh Y tức giận xông tới, đánh một nhát trên lưng anh.
“A” một tiếng kêu nhẹ vang lên, Giang Quân Việt nhe răng nhếch miệng: “Đau.”
“Do anh tự chuốc lấy thôi.” Lam Cảnh Y ngửi mùi thức ăn thơm nức khắp phòng, không khách khí ngồi trên ghế ăn, không thể không nói, lúc này có thật sự rất đói bụng. Nhưng một bàn đầy những món ăn lại khiến cô ngạc nhiên lần nữa, mỗi món ăn nếu không phải là cô thích thì chính là Lam Tinh thích, không biết có phải Giang Quân Việt biết rõ cô thích ăn gì hay không, mà cô cũng không muốn biết, có lẽ chỉ là trùng hợp thôi.
Cô cũng mặc kệ anh, cầm đũa lên bắt đầu ăn, là anh nợ cô. Cô cúi đầu rầu rĩ ăn, thực ra cô không dám nhìn anh, dù sao đã trải qua tình cảnh trước khi ngủ nên hiện tại cô thấy khó chịu với anh.
Quả nhiên, Giang Quân Việt không trả lời cố, chỉ lấy thuốc đưa cho cô: “Nhẹ chút.”
Ha ha, anh không muốn kết hôn, cô cũng không muốn kết hôn, cô chỉ nghĩ rằng mình bị chó cắn thôi.
Thuốc mỡ từ từ được bôi lên, chỉ còn một chút xíu nữa, cô dùng ngón tay hung hăng vuốt mạnh. Động tác vẫn luôn rất dịu dàng đột nhiên được tăng sức mạnh khiến cho Giang Quân Việt không kịp chuẩn bị, anh phản xạ có điều kiện kêu lên một tiếng.
“Đau?”
“Có thể không đau sao, Lam Cảnh Y, cô tính toán với tôi như vậy sao, tôi cũng không trả thù cô mà.”
Được rồi, anh không còn gì để nói, không phải anh chỉ làm sai một lần sao, bản thân anh đã thiệt hại còn phải nợ ân tình.