Rất nhanh, phía sau Lam Cảnh Y vang lên một chuỗi tiếng còi ô tô.
Kẹt xe.
Một hàng dài chặn trước cổng chính bệnh viện. Tiếng kêu la kèm theo tiếng còi nhanh chóng vang vọng bên tại Lam Cảnh Y.
"Lên xe." Giang Quân Việt ở bên cạnh không coi ai ra gì lái xe với tốc độ rùa bò, như thể những chiếc xe đó, những tiếng còi và tiếng mắng chửi kia chẳng liên quan gì đến anh, anh chỉ quan tâm đến Lam Cảnh Y mà thôi.
Lam Cảnh Y quay đầu liếc mắt nhìn đống ô tô xếp ngay ngắn thành một hàng dài, tức giận liếc Giang Quân Việt một cái rồi mới nhảy vào trong xe đã được anh mở cửa sẵn giúp cô: "Tôi muốn về kí túc xá."
Xe chạy về hướng ký túc xá của cô với tốc độ ổn định, Giang Quân Việt không nói lời nào mà chỉ lo lái xe, vì thế cô cũng yên lặng.
Sắp đến nơi, xa xa cô đã thấy Lý Tuyết Phượng đang đứng chờ ở ven đường, nhưng xe còn chưa tới nơi Lý Tuyết Phượng đã liên tục vẫy tay về phía cô. Lam Cảnh Y chớp chớp mắt, chẳng lẽ Lý Tuyết Phượng nhìn thấy cô qua kính xe sao?
Giang Quân Việt đang lái xe, lòng bàn tay toàn mồ hôi, nếu cô ngốc kia để lộ tẩy thì anh cũng không cần trả cho cô ấy một trăm tệ một giờ nữa.
May là Lam Cảnh Y mải nghĩ đến Mê Thiên kiếm tiền, xe còn chưa dừng hẳn đã đẩy cửa xe ra định đi xuống, Giang Quân Việt bên cạnh lại nói: "Hai người muốn đi đâu thế?". Trả lời anh không phải Lam Cảnh Y mà là Lý Tuyết Phượng: "Đi Mê Thiên đấy, hì hì, đi hốt bạc" Chính xác mà nói là đi kiếm tiền, chứ tiền thắng được cũng không thuộc về cô ấy, cô ấy chỉ có một trăm tệ một giờ, nhưng mà Lam Cảnh Y sẽ hốt bạc thật, dù chưa đi cũng đã biết kết quả.
"Mê Thiên?" Giang Quân Việt suy ngẫm cười: "Lên xe đi, tôi cũng đi."
"Giang Quân Việt, anh muốn đi bài bạc à?" Bài bạc không phải là thứ tốt, bài bạc sẽ làm người ta mê muội, tăng gia bại sản, nếu không phải cần tiền chữa bệnh cho mẹ thì cô sẽ không đi bài bạc đầu.
"Dù sao hôm nay công ty tôi cũng không có việc gì, coi như đi chơi với hai người thôi, hai người chơi gì tôi chơi nấy."
Giang Quân Việt hời hợt đáp một câu, Lam Cảnh Y lập tức hết nói nổi, cô cũng đi đánh bạc thế thì dựa vào đâu mà ngăn cản anh chứ.
"Y Y, lên xe đi, dù sao cũng thuận đường, chúng ta ngồi hay không thì anh ta cũng tốn tiền xăng." Lý Tuyết Phượng kéo Lam Cảnh Y ngồi vào hàng ghế sau, có ô tô riêng đưa các cô đi mà còn là BMW nữa, cô ấy có ngu mới đi chen chúc trên xe buýt.
Lam Cảnh Y cảm thấy khó xử nhưng cô bị Lý Tuyết Phượng nắm chặt tay kéo đi, cô phản đối nữa lại thành làm giá, trước đó cũng đã ngồi trên xe Giang Quân Việt, ngồi thêm một lần có gì khác đâu?
Ba người vào Mê Thiên tiếp tục chơi xì tố, chẳng qua là người chơi hôm nay đổi thành Giang Quân Việt khiến cô vô cùng khó xử, chỉ mới chơi được mấy ván Giang Quân Việt đã ném bài trong tay, giận dỗi nói: "Tôi không chơi nữa, mấy người tìm người khác chơi đi, tôi thua mấy lần rồi." Anh oán hận nhìn. lướt qua hai chồng chip nhỏ màu vàng trước mặt Lam Cảnh Y, hơi nghiến răng nghiến lợi: "Họ Lam kia, hóa ra cô là tay chơi lão luyện của sòng bạc à." Nói xong, anh đưa môi đến bên tai cô: "Cô gian lận đúng không? Sao lần nào cô cũng thắng?"
"Hì hì, vận may của tôi tốt, anh ấy, nên đi đi, nếu không cứ chơi tiếp thì tài sản nhà họ Giang đều bị tên phá của nhà anh quét sạch mất."
"Cô đau lòng sao?" Hơi thở của anh phả lên dái tai dày, đầy đặn của cô, xấu xa hỏi khẽ.
Lam Cảnh Y lạnh lùng trừng anh một cái: "Không biết lòng tốt thì thôi, cút." Nói xong cô bực bội đẩy cơ thể cường tráng của người đàn ông bên cạnh ra, không nhìn anh nữa.
"Ha ha..." Một tiếng cười khẽ vang lên, Giang Quân Việt lấy một điếu thuốc ra rồi châm lửa, sau đó thong thả bước về phía cửa Mê Thiên. Phía sau, tay Lý Tuyết Phượng chọc chọc Lam Cảnh Y, háo hức khẽ hỏi: "Lam Cảnh Y, cậu Giang rất nghe lời cậu đó, ha ha, nói thật mau, có phải hai người có gian tình không?"
Mặt Lam Cảnh Y đỏ lên, thoáng chốc tim đập lỡ một nhịp.
Chơi được hai tiếng, ăn tiền, Lam Cảnh Y lại tìm mọi cách rời khỏi, ba lô trên người toàn là tiền, cô lại thắng đậm. Hai ngày nay vận may của cô vô cùng tốt, cho dù gặp bài nát cũng không thua, điều này khiến cô hơi nghi ngại.
Nhưng mà thẳng tiền bao giờ cũng vui vẻ, ít nhất có thể lo được tiền thuốc của mẹ trong mấy ngày.
Cô chạy đến bệnh viện, trong phòng bệnh vẫn chỉ có một bệnh nhân là mẹ, thật tốt.
Cô ăn cơm tối với mẹ, lại giúp mẹ bấm móng tay, tỉ tê một hồi những chuyện trải qua trong năm năm xa cách này, sau đó Lam Tinh thiếp đi.
Lam Cảnh Y lại không ngủ được, chỉ nằm trên giường bệnh ngẩn người nhìn trần nhà. Tối hôm qua có Giang Quân Việt ở đây nhưng tối nay anh không tới, cô cảm thấy phòng bệnh này trống vắng tựa như chỉ nghe thấy tiếng hít thở của mình và Lam Tinh.
Một loại cảm giác mất mát không nói nên lời ập đến cuốn lấy trái tim.
Tiền tạm thời đủ xài, mỗi ngày Lam Cảnh Y đến siêu thị làm, buổi tối đến đây chăm mẹ, hộ lý rất tận tụy với công việc, tiền lương yêu cầu cũng không cao lắm. Hơn nữa Lam Tinh có thể tự lo liệu nên Lam Cảnh Y cũng khá yên tâm.
Vài ngày đến Mê Thiên đánh bài một lần, lần nào cũng có thể thắng khiến cô rất vui mừng.
Thoáng chốc đã hơn một tuần trôi qua, đêm nay Lam Cảnh Y tan ca lập tức chạy đến bệnh viện, siêu thị đóng cửa trễ nhưng cô đã xin nghỉ với ông chủ về việc tan ca sớm một tiếng trước giờ làm mỗi tối để đi chăm sóc mẹ.
Ra khỏi thang máy rồi đi về phía phòng bệnh của mẹ, đi ngang qua phòng y tá thì nghe thấy hai y tá trong phòng nhỏ giọng nói chuyện với nhau: "Nữ bệnh nhân họ Lam đó chiếm trọn cả cái phòng bệnh, nếu bà ta có tiền sao không vào thẳng phòng bệnh VIP mà một hai phải chiếm ba giường bệnh chứ? Cô thấy đấy, người thân của mẹ tôi muốn nằm viện còn phải ở hành lang, chúng ta là y tá của bệnh viện này mà người thân của mình cũng không được ở trong phòng, đây là đạo lý gì chứ?"
"Cô nhỏ tiếng chút đi, hôm đó bệnh nhân kia vừa vào đã ra giá cao bao phòng ba cái giường, nghe nói không chỉ ra giá cao mà còn nhắc đến viện trưởng đấy. Cô cũng chỉ là một y tá nhỏ, cô có thể cao hơn viện trưởng sao? Cô bớt nói mấy câu đi."
"Bực mình, cả đêm chỉ có hai người ngủ thế mà lại chiếm hết cả ba giường bệnh."
Một y tá khác vừa ngẩng đầu lên đúng lúc nhìn thấy Lam Cảnh Y, người nọ nhanh chóng chọc chọc y tá đang oán trách bên cạnh, ý bảo cô ta đừng nói nữa. Nhưng y tá kia không nhìn thấy Lam Cảnh Y nên vẫn cứ nói tiếp: "Cô chọc tôi làm gì, người thân của mẹ tôi cũng đã hơn sáu mươi tuổi vẫn đang hành lang, cô nói trong lòng tôi có thể không khó chịu được sao?"
Lam Cảnh Y chậm rãi đi tới, nhỏ giọng nói: "Mẹ tôi chỉ cần một cái giường, hai cái kia là ai muốn?"
Cô đứng dậy, không tình nguyện đi qua đó: "Lục Văn Đào, anh tới đây làm gì?" Mẹ anh ta không thích hai mẹ con cô, Lục Văn Đào cưới cô cũng là do mẹ anh ta muốn anh ta trả thù Lam Tinh và cô.
Lục Văn Đào xoay người, cơ thể dựa vào lan can trên ban công, ánh mắt thản nhiên dừng trên người cô: "Lam Cảnh Y, cô tình nguyện dùng tiền của tên họ Giang kia cũng không muốn tiêu tiền của tôi sao? Rốt cuộc anh ta tốt hơn tôi chỗ nào? Cô cứ thích làm người tình của anh ta như vậy sao?"
Trời vừa hứng sáng, một đám mây trắng lơ lửng trôi nhẹ trên bầu trời, Lam Cảnh Y cắn răng: "Tôi với anh ấy chỉ là bạn bè."
"Bạn bè? Chỉ có thể mà anh ta lại vì cô mà ép tôi rút đơn kiện à? Anh ta còn chạy đến Mê Thiên nhờ người ta giúp cô thẳng tiền nữa? Lam Cảnh Y, trên đời này chỉ có kẻ ngu mới cho đi mà không cần nhận lại, tôi không tin anh ta không có bất kì mục đích gì với cô."
"Cái gì mà ép anh rút đơn kiện?" Còn việc cô thắng tiền ở Mê Thiên, hóa ra không phải do vận may của cô tốt mà là Giang Quân Việt lặng lẽ giúp đỡ sao?
Lam Cảnh Y hoang mang.