Trong phòng bệnh có thêm hai cái giường, cô tiện tay chỉ vào cái giường ở giữa: "Nếu anh không chê cái giường nhỏ đó thì anh ngủ đi.”
“Vậy tôi không khách sáo nữa, coi như việc này là do cô trả nợ tôi đi.” Vừa nói, anh vừa sải từng bước dài đến, cả người thản nhiên không hề khách sáo ngã xuống giường, mau chóng chìm vào giấc ngủ.
Lam Cảnh Y nắm chặt lấy tay Lam Tinh, dù thế nào cũng không chịu rời khỏi mẹ. Cô sợ nếu cô tỉnh dậy mẹ sẽ lại biến mất, tiếng hít thở nhàn nhạt của Lam Tinh và Giang Quân Việt truyền khắp trong phòng. Cô khẽ liếc nhìn Lam Tinh, rồi lại nhìn Giang Quân Việt, không hiểu sao trong phút chốc lại cảm thấy dường như anh cũng thuộc về gia đình nhỏ này của mẹ con cô nương tựa vào nhau mà sống. Mí mắt ngày một sụp xuống, ý thức cũng bắt đầu mơ hồ, rốt cuộc Lam Cảnh Y cũng ngủ thiếp đi.
Sáng sớm hôm sau, từng cơn gió ấm áp khẽ thổi qua phòng bệnh, hương thơm hoa bách hợp tràn ngập trong không gian, làm phai dần đi mùi thuốc khử trùng thoang thoảng trong phòng. Kèm theo hương hoa bách hợp đó chính là mùi thơm của cháo thịt nạc trứng gà, chính hương thơm đó đã dụ dỗ Lam Cảnh Y dụi dụi khẽ mở mắt, lướt qua một lượt, cô giật mình: “Mẹ, sao mẹ dậy sớm vậy?” Bèn vội xuống giường theo bản năng, lúc đặt chân xuống đất mới phát hiện ra, tối hôm qua cô không ngủ trên giường, mà là... đang ngồi trước giường bệnh của Lam Tinh. Trời ạ, nhất định là do Giang Quân Việt nhìn thấy thế nên đã bế cô lên giường nằm, bỗng chốc mặt cô đỏ bừng: "Quân Việt, sao anh còn chưa đi?”
"Y Y, sao lại nói thế chứ? Mới sáng sớm Quân Việt đã chạy đi mua cháo cho
mẹ, ăn ngon thật, con đã mặc kệ mẹ thì thôi, giờ còn không muốn cho Quân Việt chăm sóc mẹ sao?" Trên khuôn mặt Lam Tinh tràn đầy ý cười, nhìn thế nào cũng không thấy có dáng vẻ muốn xuất viện.
Lam Cảnh Y ngây người, sững sờ nhìn Lam Tinh, rồi quay sang nhìn Giang Quân Việt, hồi lâu sau mới mơ màng hỏi: "Mẹ, hai người biết nhau sao?"
"Y Y, con còn muốn giấu mẹ bao lâu nữa?" Lam Cảnh Y khẽ hờn dỗi, lại uống vài hớp cháo Giang Quân Việt vừa mua: "Cháo này thơm thật, lâu lắm rồi chưa được ăn cháo có mùi vị quê hương thế này.”
"Mẹ, con giấu mẹ gì chứ?" Bỗng nhiên hiện tại Lam Cảnh Y cảm thấy mình hơi dư thừa, giống như Giang Quân Việt đang ngồi bên cạnh giường đút cho Lam Tinh ăn mới chính là con ruột của Lam Tinh vậy.
"Có bạn trai cũng không chịu nói cho mẹ biết, YY, lần này con thật sự sai rồi đấy.”
Trong phút chốc, Lam Cảnh Y trợn tròn mắt nhìn: “Bạn... Bạn trai?" Sáng sớm tỉnh dậy, Giang Quân Việt đã giải thích với Lam Tinh như thế sao? Còn nữa, làm sao mà anh biết mẹ cô thích ăn cháo bí đỏ?
"Y Ý, anh cũng mua cho em một phần, nhân lúc nóng mau ăn đi, để nguội rồi ăn không ngon." Dường như biết được Lam Cảnh Y sẽ ngạc nhiên, Giang Quân Việt không hề sợ hãi mà chỉ hộp thức ăn nhỏ trên bàn: "Cháo trứng muối thịt nạc.” Anh đã bảo tiệm riêng nấu nên rất ngon.
Lam Tinh thích cháo bí đỏ, còn cô thích cháo trứng muối thịt nạc, người đàn ông này, rốt cuộc anh biết bao nhiêu sở thích của mẹ và cô rồi thế?
Trước mắt nhìn thấy mẹ không đòi xuất viện, tạm thời Lam Cảnh Y không dám nói gì nhiều. Cô sợ nói sai rồi lại chọc mẹ mất hứng lại muốn xuất viện, cô đã thừa dịp Lam Tinh say rượu hôn mê mới đưa bà đến bệnh viện, nếu Lam Tinh không chịu phối hợp thì cô biết dù có làm thế nào cũng không giữ được mẹ.
Lam Cảnh Y cắm cúi ăn cháo của mình, ngược lại Giang Quân Việt ở bên kia đã làm tròn bổn phận của một đứa con gái thay cô. Anh đút cho Lam Tinh ăn từng chút một cho đến khi hết cháo trong hộp, cô chưa bao giờ nghĩ rằng người đàn ông này sẽ có lúc nhẫn nại và dịu dàng như thế. Khẽ liếc nhìn, đột nhiên cô nghĩ liệu anh có đút cho mình ăn không nhỉ?
Ăn sáng xong, bác sĩ tới phòng kiểm tra, bác sĩ và y tá đồng loạt xếp thành hai hàng lấp đầy cả căn phòng. Trước tiên là khám tổng quát qua một lần, sau đó nói về việc kiểm tra sức khỏe sẽ làm trong ngày hôm nay rồi mới rời đi.
Một chồng giấy tờ kiểm tra, Lam Tinh ngồi vào xe lăn, rất biết phối hợp được đẩy đến các khoa kiểm tra, khi đến phòng chụp CT, y tá đẩy Lam Tinh vào trước rồi mới cho Giang Quân Việt vào sau. Lam Cảnh Y thấy thế vội kéo tay anh lại, nghi ngờ nhịn nửa ngày bây giờ mới hỏi: "Họ Giang, ai cho anh bảo với mẹ tôi rằng anh là bạn trai tôi hả?”
Giang Quân Việt khẽ nở nụ cười xấu xa, anh khoanh tay, lười biếng dựa người vào tường rồi liếc nhìn cô: "Cô nói xem, chúng ta có phải là bạn không?"
Tối hôm qua cô vừa mới gật đầu, thế nên hiện tại dù thế nào cũng không thể phủ nhận được, nhưng bạn bè và bạn trai là hai chuyện khác nhau.
"Vậy cô nói xem, tôi có phải con trai không?" Lam Cảnh Y lại gật đầu, đương nhiên anh là con trai rồi, chẳng lẽ vừa chuyển giới xong chắc?
"Vậy chẳng phải đúng rồi sao, kết hợp với nhau chính là bạn là con trai, nhưng thôi gọi tắt luôn là bạn trai cũng được."
Lam Cảnh Y lại trợn tròn mắt một lần nữa, từ lúc nào định nghĩa bạn trai đổi thành như thế vậy?
Nhưng cô lại bị anh nói đến mức á khẩu không trả lời được gì: "Mẹ tôi chắc chắn đã hiểu lầm rồi."
"Đó là việc của bà ấy, đầu liên quan gì đến tôi." Giang Quân Việt vừa nói vừa muốn đẩy cửa vào trong phòng chụp CT.
"Này, anh khoan đi đã, anh còn chưa nói cho tôi biết anh đã thuyết phục mẹ tôi ở lại bệnh viện như thế nào?" Đây là câu trả lời mà Lam Cảnh Y muốn biết nhất lúc này, đơn giản cô cảm thấy sự hợp tác của Lam Tinh có hơi kỳ lạ.
"Cô đoán xem?" Anh lười biếng cười một tiếng, nụ cười và vẻ mặt kia trông vô cùng vô sỉ.
“Nếu tôi mà đoán được thì cần gì phải hỏi anh, anh nói mau."
"Haha, tôi không nói đấy." Ánh mắt xấu xa của anh khẽ liếc nhìn cô, ngay lúc này, Lam Cảnh Y thở hổn hển, chỉ hận không thể chém anh ngay lập tức. Bấy giờ anh đã xoay người đẩy cửa bước vào phòng CT, Lam Cảnh Y nhìn thấy Lam Tinh trên giường CT, chỉ có thể im lặng.
Tên đàn ông đáng chết, tên đàn ông thối, chờ khi cô biết được nguyên nhân, nhất định sẽ khiến anh đẹp mặt.
Tuy nói vậy nhưng tận sâu trong đáy lòng cô vẫn có chút vui mừng, mẹ phối hợp như vậy thật sự đã quá đủ rồi, cô rất biết ơn Giang Quân Việt. Chỉ là không muốn biểu đạt ra ngoài mà thôi.
Sau khi kiểm tra, ăn trưa xong, anh ôm Lam Tinh lên giường, Giang Quân Việt khẽ liếc nhìn thời gian: “ Cô ơi, con với YY đã thuê một người đến chăm sóc cho cô vào ban ngày, sau khi buổi tối tan tầm bọn con chắc chắn sẽ tới sau, cô thấy có được không?" "Không cần người chăm sóc đâu, cô cũng không có gì đáng ngại, chưa chết ngay bây giờ được. Cô còn có thể tự chăm sóc mình, ban ngày các con cứ làm việc của mình đi, cô ổn mà.”
"Mẹ, mẹ cứ để người chăm sóc ở bên cạnh đi, bằng không trong phòng bệnh này cũng nhàm chán, chờ con xong việc sẽ đến bệnh viện ngay." Một ngày kiểm tra ít nhất cũng phải mất mấy nghìn, vừa nghĩ tới tiền, Lam Cảnh Y đã bắt đầu bối rối. Xem ra, cô chỉ có thể theo Lý Tuyết Phượng đi Mê Thiên thử vận may rồi.
Tiền thật sự là con dao giết người không chớp mắt, không có tiền thì không thể cứu mạng mẹ, thế giới này thật là tàn nhẫn.
"Đi đi, đi hết đi, mẹ có điện thoại di động rồi, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho các con sau, đến lúc đó đừng có mà không nghe đấy.”
"Này, rốt cuộc cậu có muốn đi hay không? Nếu không đi là trời tối đấy." "Trước tiên cậu mau nói cậu đang ở đâu đã, chúng ta gặp nhau rồi nói tiếp."
"Tôi đang ở trong ký túc xá." Còn không phải đang chờ điện thoại của cô sao, Lam Cảnh Y còn mặt mũi hỏi cô ấy, cô ấy ngồi chờ đến mức muốn giết người luôn rồi.
"Tôi về đó ngay bây giờ, khoảng ba mươi phút sau chúng ta cùng đi Mê Thiên." Tiền, bây giờ cô phải liều mạng kiếm tiền, mẹ vào bệnh viện là chuyện tốt, nhưng đối với cô mà nói đó cũng đồng nghĩa với việc cô phải liều mạng gom tiền.
"Lên xe đi." Ngay khi Lam Cảnh Y vừa cúp điện thoại, chuẩn bị đi xe buýt, thì đúng lúc chiếc BMW màu đen phong cách của Giang Quân Việt chạy đến. Anh hạ cửa kính xe xuống, đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông nhìn cô chằm chằm.
Lam Cảnh Y tuyệt đối không thích màu sắc của chiếc xe này, càng không thích biển số của chiếc xe, nhìn thấy chiếc xe này lại làm cô nhớ ngay tới Lục Văn Đào: "Họ Giang kia, chờ anh đổi xe lại thì lúc đó hẳn mời tôi lên xe.” Nói xong, cô vượt qua BMW đi thẳng đến cổng bệnh viện.
"Píp píp.." Chiếc BMW màu đen không nản lòng chút nào mà chậm rãi theo sát cô, cô đi nhanh nó cũng nhanh, cô đi chậm nó cũng chậm.