Cô im lặng, cô nói không lại anh, nhưng mà anh vẫn không buông tay.
Lam Cảnh Y cúi đầu thử đẩy ngón tay của anh ra, nhưng mà đẩy được một ngón thì ngón đó lại cong về. Cho dù cô cố gắng như thế nào, tay của cô vẫn bị anh nắm chặt, nhìn bộ dáng khó chịu của cô, bỗng nhiên Giang Quân Việt nở nụ cười: “Hoặc là cô nói với tôi ai đưa cho cô chùm chìa khóa kia, tôi sẽ buông cô ra.”
“Là Phi Ly.” Cô buột miệng nói ra: “Bây giờ anh nên buông tôi ra rồi chứ?” “Phi Ly, Giản Phi Ly đúng không?” Anh nói lại cái tên mà cô vừa nói ra, khóe môi treo nụ cười nhàn nhạt, anh nhớ rõ trên tư liệu của cô có ghi trong đại học Giản Phi Ly là người bạn trai duy nhất của cô. Quả nhiên cái chùm chìa khóa này không thể mất được: “Haha, tốt lắm, tốt lắm, vậy tôi tìm giúp cô.” Ở một hơi rượu, ánh mắt của anh càng trở nên mơ màng, bàn tay ấm áp đã thật sự buông cô ra, sau đó nhẹ nhàng nhắm mắt lại, cả người thuận thế dựa ngược lên trên ghế sa lon, dường như muốn tiến vào giấc mộng đẹp.
Rượu, đúng là một thứ tốt, có thể làm cho người ta muốn say thì say, muốn ngủ thì ngủ.
Cũng chỉ có anh mới biết được, mặc kệ uống bao nhiêu rượu, chỉ cần thực dậy, anh vẫn sẽ luôn tỉnh táo.
“Giang Quân Việt, anh thức dậy, anh thức dậy đi.” Một bàn tay nhỏ bé lo lắng lay bờ vai của anh, anh nghe thấy nhưng không muốn nhúc nhích, chỉ mặc cho mùi thơm ngọt ngào của cô gái tràn đầy trong thế giới của anh, cứ như vậy mà ngủ đi, thật tốt.
Trên ghế sa lon, người đàn ông ngủ như lợn chết, Lam Cảnh Y cũng đã cho rằng anh là lợn chết, cho dù ném như thế nào kêu như thế nào cũng không tỉnh lại.
Buông tay ra, ánh mắt vẫn còn ở trên mặt của anh, không thể không nói tướng ngủ của người đàn ông này thật đẹp, anh không làm trai bao thì cũng thật đáng tiếc, thật lãng phí khuôn mặt yêu nghiệt này.
“Giang Quân Việt, tôi đã gọi anh được một lúc rồi, anh không thức dậy thì tôi đây sẽ không khách sáo nữa nhé. Tôi phải đi tìm chùm chìa khóa đây, đợi anh thức dậy thì đừng có nói tôi lục lọi lung tung đồ đạc của anh, rồi chụp tội danh bậy bạ cho tôi đâu đó.” Lam Cảnh Y khẽ lẩm bẩm, nhưng người đàn ông ở trên ghế sa lon vẫn không nhúc nhích.
Ngay sau đó, Lam Cảnh Y không khách sáo bắt đầu tìm chùm chìa khóa khắp nơi. Trong phòng ngủ, trong phòng khách, thậm chí ngay cả nhà vệ sinh và túi rác cũng lục tìm, không có, ở đâu cũng không có.
Cuối cùng cô chán nản ngồi xuống bên cạnh Giang Quân Việt: “Cuối cùng thì anh ném nó đi đâu rồi?”
Đáp lại cô là tiếng hít thở đều đều của người đàn ông, anh không hề nói gì cả.
Đợi tiếp cũng không có ý nghĩa gì nữa, Lam Cảnh Y đứng dậy muốn rời đi, nhưng vừa đi một bước đã quay đầu lại: “Giang Quân Việt, nể mặt anh là chủ nợ của tôi, tôi sẽ đỡ anh lên giường. Không thì chân của anh dài quá dài, ghế sa lon bé nhỏ hoàn toàn không chứa được.” Đúng vậy, lúc này Giang Quân Việt đang cuộn bên trong ghế sa lon, căn hộ nhỏ, tất nhiên ghế sa lon cũng sẽ nhỏ.
Giang Quân Việt vẫn không trả lời bất kỳ câu nào.
Lúc này Lam Cảnh Y mới đi đỡ anh, nặng quá, nặng đến mức cô lập tức muốn buông bỏ rồi, nhưng vẫn cắn chặt răng đỡ anh lên giường, lúc thân thể nặng nề của người đàn ông ngã xuống giường, Lam Cảnh Y mới nặng nề thở dài một hơi: “Lợn, ừm, lợn chết.” Mẳng được một câu, lúc này mới cởi giày cho anh lại đắp chăn cho anh, để cho anh thoải mái ngủ.
Yên lặng đứng trước giường nhìn anh một hồi, thật ra không tìm được chùm chìa khóa, cô rất thất vọng. Nhưng cái đồ nhỏ kia mất rồi cũng không biến trở về được, quay người chậm rãi rời khỏi, sau này không biết còn gặp được Giản Phi Ly hay không. Nếu gặp lại, anh biết cô đã vứt bỏ chùm chìa khóa mà anh tặng cho cô thì có tức giận hay không?
Nghĩ đến Giản Phi Lý, khóe môi của Lam Cảnh Y lộ ra một nụ cười mỉm.
Đêm đã khuya rồi, gió thổi nhẹ nhàng, hoa phượng bị thổi rơi xuống, cũng rơi lên quần áo của cô, từ trạm xe bus tới siêu thị ở trước ký túc xá, trên đường đều rất yên tĩnh. Ký túc xá cũng yên tĩnh, ông chủ siêu thị rất biết tiết kiệm, thuê phòng ở thì tất nhiên cũng là loại vắng vẻ để tiết kiệm tiền.
Trong lúc đó, một chiếc xe hơi sang trọng không hợp với chỗ phòng thuê ở đây, bất ngờ xuất hiện ở trước mắt cô. BMW... Một chiếc BMW màu đen.
Giang Quân Việt và Lục Văn Đào đều lái BMW màu đen, nghĩ tới cái này, thậm chí cô còn cảm thấy có phải hai người bọn họ sớm đã thương lượng xong rồi không?
Nhưng mà chiếc xe trước mắt này, nhìn qua thì cô cũng biết là của Lục Văn Đào, cái tên Giang Quân Việt kia vẫn còn đang ngủ.
Lục Văn Đào, anh ta tới đây làm gì?
Lam Cảnh Y rụt người lại theo bản năng, hơi chần chờ có nên đi qua chiếc xe kia đi vào ký túc xá hay không. Bởi vì chiếc BMW kia đã chắn ngang trước cửa ký túc xá, đó là đường trở về cô phải đi qua.
Cô dừng ở đó mấp máy môi, trong lúc đó cửa xe BMW mở ra, chân dài của Lục Văn Đào bước xuống. Anh ta ngước mắt nhìn cô, trong lúc đó, hai người chỉ cách nhau không tới năm sáu mét, cô không thấy rõ mặt mũi của anh ta, nhưng cô biết chính là anh ta. Một loại cảm giác không nói rõ cũng không tải rõ được quét sạch toàn bộ tâm trí của cô. Một giây sau, Lam Cảnh Y xoay người rời đi, không biết tại sao cô không muốn có bất kỳ liên hệ gì với anh ta nữa.
“Lam Cảnh Y" Anh ta khẽ gọi, một tháng rồi, cuối cùng anh ta cũng tìm được cô.
Một tiếng gọi kia đã không còn kiêu ngạo và bướng bỉnh như trong trí nhớ của ngày xưa, chỉ có đau buồn và chán nản. Hình như hai người đàn ông này đều yêu thích xe BMW, ngay cả thời gian uống rượu cũng cực kỳ giống nhau, Lam Cảnh Y ngửi thấy mùi rượu bay tới ở sau lưng: "Anh tới đây làm gì?”. Kiên trì xoay người lại, cô cũng không muốn đối mặt với anh ta. Nhưng mà cô lập tức nghĩ đến, không về ký túc xác cô sẽ phải ở khách sạn nhỏ. Loại rẻ nhất cũng phải mười mấy đồng, hơn nữa tuyệt đối không an toàn, nói không chừng nửa đêm bị người ta ăn cắp hay chụp lại ảnh lúc ngủ, tốt xấu gì cô cũng là gái đẹp, cô không thể làm vậy được.
“Đưa cô đi gặp một người.” Anh ta khẽ nói, giọng nói lại rất dịu dàng, giọng nói này làm cho Lam Cảnh Y hơi ngạc nhiên, bao lâu rồi anh ta chưa dùng giọng điệu này nói chuyện với cô.
“Ai?” Cô nghi ngờ hỏi, ánh mắt cô nhìn anh ta đều là sự cảnh giác, dường như anh ta là thú dữ hay nước lũ, ánh mắt kia làm cho đáy mắt của Lục Văn Đào trở nên u ám: “Đi rồi cô sẽ biết.”
Lam Cảnh Y cất bước đi tới cửa của ký túc xá: “Không đi.”
“Lam Cảnh Y, đó là người mà cô muốn gặp nhất, nếu cô không đi thì cô sẽ phải hối hận.”
Một người mà cô rất muốn gặp, không thể không nói, câu nói kia đã làm cho sự tò mò của Lam Cảnh Y trỗi dậy: “Người tôi muốn gặp nhất sao?”
“Đúng vậy, lên xe đi.” Thân hình hiên ngang đi qua vị trí lái phụ, trực tiếp mở cửa, tỏ ý muốn Lam Cảnh Y lên xe.
Xe ngừng lại, Lục Văn Đào xuống xe, nhưng mà Lam Cảnh Y vẫn ngồi yên không nhúc nhích. Cái chỗ này, không nói rõ là vì sao đêm nay cô lại không muốn vào, bây giờ Giang Quân Việt không có mặt ở đây, cô đi vào để làm gì? Cô không tin Lam Tinh sẽ ở đây, không thể nào. “Xuống xe.” Lục Văn Đào thúc giục, trong giọng nói lộ ra chút không kiên nhẫn.
Lam Cảnh Y cần ngồi trong xe không chịu xuống: “Anh gạt tôi đúng không? Anh muốn tôi trả lại hai mươi nghìn tệ cho anh có đúng không?” Tại đây, Lục Văn Đào đã từng giúp cô thanh toán hai mươi nghìn tệ vì thiếu nợ Giang Quân Việt, cô nhớ rất rõ, lúc đó cô còn rất biết ơn anh ta.
“Trong mắt của cô bây giờ tôi chỉ là một tên lừa đảo sao?” Lục Văn Đào khom người, hung hăng nắm lấy cổ tay của cô, dùng sức kéo cô xuống xe, dẫn cô đi nhanh vào Tao Động. Xung quanh đã có người bắt đầu nhìn hai người bọn họ với ánh mắt không tốt.
Đúng vậy, động tác của Lục Văn Đào có chút khuynh hướng bạo lực, xem ra hoàn toàn rất không bình thường.
Đột nhiên, người đàn ông trước mặt dừng lại, khiến cho Lam Cảnh Y dừng không kịp lập tức đâm vào tấm lưng rộng lớn của anh ta. Vuốt cái trán, Lam Cảnh Y nhón chân tò mò nhìn sang, vừa nhìn đã thấy Lam Tinh ngồi ở cái bàn phía trước, cô hưng phấn muốn chạy tới gọi mẹ. Lại thấy người phụ nữ trước mặt của Lam Tinh đứng dậy, lúc nhìn rõ khuôn mặt của người phụ nữ kia, cô giật mình, người phụ nữ kia là Lục Tiểu Kỳ, cũng chính là mẹ của Lục Văn Đào: “Hai người họ...”
“Rào”, Lục Tiểu Kỳ hắt ly rượu trong tay đi, sau đó không chút lãng phí nào mà dính hết lên mặt Lam Tinh.