Trước cửa, hai người đối mặt, Mạch Tiểu Tuyết rụt vào trong ngực Lục Văn Đào: “Văn Đào, em đã bảo về chỗ của em, anh khăng khăng không nghe, anh xem…”
“Im miệng.” Người đàn ông quát một tiếng, Mạch Tiểu Tuyết lập tức khóc như mưa, giãy nãy nói: “Thả em xuống đi, em có tay có chân, em muốn đi về.”
Thật ồn ào, tiếng tranh cãi khiến cho Lam Cảnh Y phải đau đầu, thế nhưng người đàn ông kia vẫn ngăn cản không cho cô rời đi.
“Bé Ngoan…” Cô gọi một tiếng, Bé Ngoan lập tức lao ra khỏi phòng, liên tục sủa về phía Lục Văn Đào và Mạch Tiểu Tuyết.
“Á…” Mạch Tiểu Tuyết từ khóc như mưa chuyển sang khiếp sợ: “Văn Đào, em sợ.” Cô ta vốn đang ở trong ngực người đàn ông kia, bây giờ giống như hận không thể nhập vào cơ thể anh ta luôn vậy.
Vào lúc Lục Văn Đào và Mạch Tiểu Tuyết đang nhìn chằm chằm vật nhỏ kia, Lam Cảnh Y né người sang một bên, vượt qua Lục Văn Đào, bảo cô hầu hạ người tình của anh ta, mơ đi, cô sẽ không bao giờ làm. . truyện tiên hiệp hay
“Lam Cảnh Y, cô quay lại cho tôi…” Lục Văn Đào quay đầu, lớn tiếng gọi.
Lam Cảnh Y tiếp tục chạy đi, đến thang máy, cô dừng lại bước vào trong, cũng không thèm quay đầu nhìn. Cô còn quan tâm anh ta, đúng là não cô hư rồi. Lục Văn Đào, anh ta đúng là có gan, lại dám đưa người tình đến chỉ tay năm ngón với cô.
Lam Cảnh Y đứng trong thang máy, rất nhanh đôi nam nữ ngoài kia đã biến mất khỏi tầm mắt cô.
Một mình cô đứng trong thang máy, cô nhìn chính mình bị ánh sáng phản chiếu trên cửa thang máy, nhìn một lúc, nước mắt không tự chủ chảy xuống. Nhìn đi, đây chính là hôn nhân của cô, không có tình yêu, phải chịu sự thay lòng đổi dạ của đàn ông, còn phải đối mặt với người tình của anh ta.
Cô thật sự không muốn khóc, nhưng mà chính cô cũng không thể kìm được nước mắt.
Nước mắt chảy xuống khóe môi có vị mặn.
Tình yêu là chó má, sau này cô sẽ không bao giờ tin vào tình yêu nữa.
Nếu như sau này thật sự ly hôn, cô cũng sẽ không lấy chồng nữa, sống một mình là được.
Cô bắt taxi đi thẳng đến quán bar kia, cô nhớ nơi đó gọi là quán bar Tao Động.
Quán bar Tao Động, đàn ông phụ nữ vào đó trong lòng không thể không náo động.
Cô lại muốn uống rượu, nhưng bây giờ cô không có tiền, lần trước bị mất ví tiền hại bây giờ không có đồng nào trên người, cô sắp chết vì nghèo rồi.
Cô xuống xe, đứng trước cửa quán bar Tao Động, dựa người vào cây cọ, lười biếng nhìn người ra ra vào vào, nghĩ đến hai chục ngàn bị lừa mất kia, cô lại cảm thấy đau lòng.
Yên tĩnh dựa vào, giống như một bức tượng.
Cô không thấy Tiểu Khuynh Khuynh, cũng không biết làm sao để tìm lại ví tiền đã mất của mình.
Mất rồi làm sao có thể tìm lại.
Nhưng cô vẫn ngoan cố đứng ở đó: “Em gái, bao nhiêu một đêm?” Hai mắt cô đang mơ màng, đột nhiên xuất hiện một người đàn ông tiến lại gần, ánh mắt thô bỉ quét một vòng trên người cô, ngả ngớn nói.