“Này, không muốn sống nữa à?” Một bác gái đẩy cô, thang cuốn đã lên tới nơi mà cô vẫn đứng đực ra đó, mũi giày suýt nữa bị cuốn vào.
Lam Cảnh Y lấy lại tinh thần, mặt cắt không còn giọt máu, may là đã được khẩu trang che đi một nửa: “Cảm ơn dì.” Trên đời này vẫn còn nhiều người tốt, cô tin chắc rằng bác gái này chính là người tốt.
Lam Cảnh Y lại nghiêng đầu, Lục Văn Đào đã ôm Mạch Tiểu Tuyết đi mất dạng, đi đến khoa nội trú à?
Cô không biết, đột nhiên chẳng còn muốn biết thêm bất cứ điều gì nữa.
Cô vừa mới lên tới lại quay đầu đi xuống, tâm trạng Lam Cảnh Y thật tệ.
Ở ngoài đường cạnh bệnh viện số một, hoa mộc miên nở rực rỡ, sắc đỏ tràn ngập cả một góc trời. Lam Cảnh Y ngồi xuống ven đường, hoa mộc miên rụng đầy đất như một tấm thảm nhung mềm mại, cô với tay cầm một bông lên, bông hoa thật lớn, thật đẹp. Năm đó cũng vào mùa này, Lục Văn Đào đứng dưới cây mộc miên cầm đoá hoa đỏ tím mà cô thích nhất, dịu dàng nói với cô: “Cảnh Y, gả cho anh nhé.”
Thời khắc kia, cuối cùng cô cũng gật đầu trước sự dịu dàng của anh ta.
Thì ra chỉ là một giấc mơ.
Giấc mơ này, nên tỉnh lại rồi.
Cô lẳng lặng ngồi, mặt trời lặng lẽ khuất dạng, từng giọt từng giọt mưa tí tách nhỏ từ trên cành cây xuống tóc cô, chảy xuống cổ, đợi tới lúc cả người ướt đẫm lạnh run thì cô mới phát hiện trời đã mưa. Cơn mưa nhỏ như ông trời đang khóc vì cô, như bị lây, cô cũng khóc theo.
Nheo mắt đứng lên, trông thấy một con chó nhỏ đang cuộn mình nằm khóc dưới gốc cây cách đó vài bước, cô đơn giống cô.
Cái cảm giác đồng cảnh ngộ này khiến cô bước nhanh tới, nhẹ nhàng bế nó lên, chắc là vì đói, hoặc lạnh, cơ thể nó run bần bật. Lam Cảnh Y ôm nó chậm rãi đi dạo trên đường lớn của thành phố T, không biết từ khi nào cô đã đi qua bảy tám trạm xe buýt. Ngay lúc nhìn ngắm quang cảnh thành phố mới bất thình lình nhận ra, thế mà cô lại vô thức đi đến quán cà phê kia.
Quán cà phê Danh Đảo.
Tiểu Khuynh Khuynh.
Anh có uống phải cái ly chứa thuốc xổ không thế?
Lam Cảnh Y dụi dụi lau đi những giọt nước mắt, Lục Văn Đào không đáng để cô đau lòng, cô sẽ tìm cách khác để ly hôn.
Cô muốn uống một ly cà phê nóng hổi, cũng muốn biết Tiểu Khuynh Khuynh có bị kẹt trong nhà vệ sinh không ra nổi hay không, vì thế cô xoay người đi vào quán.
Nhưng cô vừa muốn bước vào đã thấy nữ phục vụ trong quán đặt một tấm biển gỗ trước cửa, trên đó ghi mấy chữ to: Đóng cửa để sửa chữa cơ sở kinh doanh, xin lỗi vì sự bất tiện này.