Trong túi giấy nhỏ này là bột màu đỏ nhạt, đây không phải thuốc xổ dạng viên nữa mà là thuốc xổ dạng bột.
Lam Cảnh Y đã nghĩ ra một cách ngay khi rời khỏi tiệm thuốc, khỏi phải nói luôn, hôm nay cô thật may mắn.
Người mặc đồ thú bông trước cửa quán cà phê cởi bỏ lớp ngoài để đi vào nhà vệ sinh.
Lam Cảnh Y nhanh chóng chạy lại, thay đồ rồi đứng trước cửa sổ trong suốt của quán chỉnh trang lại một chút, toàn bộ quá trình này chỉ diễn ra trong một phút. Trước đây cô đã từng làm việc này rồi, kiếm được khá nhiều tiền nhưng chỉ có một từ có thể miêu tả sự vất vả của công việc này chính là nóng.
Ngoại trừ nóng thì vẫn là nóng.
Lam Cảnh Y thoải mái bước vào quán cà phê, Tiểu Khuynh Khuynh đã ngồi đối diện với cô gái thoạt nhìn rất duyên dáng và sang trọng kia.
Thật không hiểu anh nghĩ gì, muốn trông lạnh lùng hay thế nào mà đi đâu cũng đeo cái kính râm to tổ bố làm cô thật muốn xông tới tháo xuống xem cho kỹ gương mặt thật của anh.
Lam Cảnh Y trông thấy một nữ phục vụ đang bưng cà phê tới bàn của Tiểu Khuynh Khuynh và cô gái kia thì lắc lư đi tới, khéo léo chào hỏi: “Nào, để tôi bưng cho, quản lý mới gọi cô đó.”
“Gọi tôi à?”
“Đúng vậy, đi mau đi, chắc là muốn tăng lương cho cô.” Lam Cảnh Y hy vọng lời này của cô có thể thành sự thật, như vậy thì mới bù đắp được sự áy náy khi lừa cô bé này.
Trên mặt cô bé lập tức lộ ra nụ cười tươi tắn, chỉ về phía Tiểu Khuynh Khuynh và cô gái kia: “Được, là bàn bên kia, cô bưng qua hộ tôi nhé, cảm ơn nhiều.”
Lam Cảnh Y không lãng phí thời gian, quay mặt vào cây cột lớn bên cạnh, thành thục đổ bột thuốc xổ vào ly, sau đó thản nhiên bưng đến bàn Tiểu Khuynh Khuynh. Phụ nữ không làm khó nhau, vì vậy cô trực tiếp đặt ly có chứa bột thuốc xổ xuống trước mặt Tiểu Khuynh Khuynh rồi xoay người rời đi.
Cô không uống cà phê, cũng không ăn bò bít tết mà mình gọi, Lam Cảnh Y không muốn mạo hiểm, cô đang ở trong quán mà không người nào là không có lai lịch xã hội đen, cô còn muốn sống thêm vài năm nữa, muốn chỉnh người cũng phải âm thầm chỉnh, đợi muộn một tí mới đến hỏi thăm thành quả.
Lam Cảnh Y mua một cái bánh kếp rau hẹ ở ven đường ăn, sau đó mua một cái khẩu trang y tế, đeo khẩu trang ở bệnh viện nếu không phải bác sĩ thì chính là người sợ bị lây bệnh, đeo cái này vừa bảo vệ được mình vừa tránh bị nghi ngờ, cô muốn đi bắt gian.
Ly hôn, cô thật sự muốn ly hôn.
Nghĩ đến quyết tâm ly hôn không hiểu sao lại buồn.
Nếu không phải bất đắc dĩ thì ai lại nghĩ đến cách này chứ.
Lục Văn Đào thích bệnh viện số một của thành phố T nhất, từ khi cô quen biết anh ta, bệnh nặng bệnh nhẹ gì anh ta cũng chỉ đến đây.
Đổi mấy trạm xe buýt là đến nơi, cô nhảy xuống xe, vừa vào sảnh bệnh viện là đi thẳng đến khoa nội tiêu hoá, bụng dưới bị đau, nếu không phải đau dạ dày thì là bệnh phụ khoa, Lam Cảnh Y quyết định đi đến khoa nội tiêu hoá trước rồi mới đến khoa phụ sản.
Khoa nội tiêu hoá không có Mạch Tiểu Tuyết, tim Lam Cảnh Y nhảy dựng lên khi nghĩ có khả năng cô ta đang ở khoa phụ sản.
Lam Cảnh Y bước lên thang cuốn tự động, khi cô ngẩng đầu nhìn lên lầu, thì gặp ngay cảnh Lục Văn Đào đang ôm Mạch Tiểu Tuyết chen qua một người: “Tránh ra, tránh ra.”
“Văn Đào, em muốn đứa bé này, em muốn nó mà…”
Tiếng khóc của Mạch Tiểu Tuyết truyền đến tai Lam Cảnh Y, kéo như thế nào cô ta cũng không đi, cô ngơ ngẩn đứng trên thang cuốn, cách hai người kia ngày càng xa, nhưng cô đã quên mất phải chụp lại ảnh đôi nam nữ kia “thông dâm” từ lâu.
Cô chỉ biết Mạch Tiểu Tuyết đã có con với chồng cô.