Vẫn như thường lệ, Mạnh Thiệu Đình vẫn như cũ không trở lại cùng bà nội ăn cơm chiều, sắc mặt bà nội cực kỳ khó coi, Tĩnh Tri khuyên vài câu, nhưng bà nội cũng không buồn đếm xỉa tới cô, chỉ ăn vài miếng rồi nói thác đi là đã no, rồi trở về phòng. Tĩnh Tri cũng đặt bát đũa, trở về phòng tắm rửa rồi nằm ở trên giường. Cuốn sách buổi sáng cô mới xem được phần mở đầu, vừa vặn lúc này có thể tận hưởng thời gian nhàn nhã trước khi đi ngủ để xem.
Cô còn đang đắm chìm trong trang sách, chợt nghe thấy tiếng mở cửa phòng vang lên, trái tim Tĩnh Tri không khỏi co rụt lại, quyển sách trên tay rơi “xoạch” một tiếng ở trên mặt đất. Cô ngồi xuống, mái tóc dài mượt như tơ đổ xuống quấn quanh bờ vai gầy yếu, nhưng trong đôi mắt lại hàm chứa vài tia chờ mong.
Mạnh Thiệu Đình tựa người vào cửa nhìn người đang ngồi ở trên giường kia. Vừa nhìn thấy anh, cô liền nở nụ cười dịu dàng: “Anh đã về rồi sao? Nước nóng em đã chuẩn bị tốt rồi, anh hãy đi tắm rửa đi.”
Anh cũng không ừ hữ một tiếng, xoay người đi đến trước tủ quần áo, nhưng nghe thấy phía sau có tiếng bước chân sột soạt, vừa quay đầu lại, đã thấy Tĩnh Tri khoác chiếc áo ngủ, da thịt vừa mới tắm xong óng ánh, trơn bóng đang đứng rất gần chỗ anh: “Em đã thu dọn lại tủ quần áo cho anh, áo ngủ ở tầng thứ ba, áo lót ở trong ngăn kéo thứ tư, anh có thể lấy rất dễ dàng.”
Mạnh Thiệu Đình mở tủ quần áo ra, vừa nhìn thấy, sắc mặt không khỏi trầm xuống, quả nhiên, quần áo của anh vốn được sắp xếp theo ý thích của mình đã bị “Càn Khôn Đại Na Di” rồi (dịch nghĩa: trời đất đảo lộn vị trí – ý nói trật tự cũ trong tủ quần áo bị xáo trộn lung tung, sai vị trí).
“Ai cho phép cô đụng đến đồ của tôi?” Anh chợt xoay người, trong giọng nói đã mang ý tức giận.
Tĩnh Tri hoảng sợ không khỏi ngơ ngác lui về phía sau một bước, nhưng vẫn mỉm cười dịu dàng nói: “Ngày hôm qua em nhàn rỗi không có việc gì, nên mới sắp xếp dọn dẹp lại phòng ngủ và tủ quần áo, thuận tiện…”
Ngón tay Tĩnh Tri không khỏi đan vặn vào nhau, thoáng chút bất an: “Cũng dành ra một chỗ, để quần áo của em…”
Mạnh Thiệu Đình liếc nhìn cô một cái, bỗng nhiên đưa cánh tay lên, một đống quần áo liền bị anh kéo vứt ra ngoài… Trong nháy mắt Tĩnh Tri ngớ ra, thấy anh không chút quan tâm dẫm lên trên quần áo của mình, một lần nữa thu dọn lại ngăn tủ, từng chiếc, từng chiếc được sắp xếp lại giống như trước… trong lòng cô không khỏi nảy sinh một cảm xúc không nói thành lời. Cô cứ cứng đờ ra ở nơi đó như vậy, căn phòng không phải rất lớn, khoảng cách với anh cũng cực kỳ gần, nhưng cô lại cảm thấy không thể đi qua nổi.
Tĩnh Tri nhìn bóng lưng của anh, đáy lòng dần dần dâng lên nỗi chua xót nho nhỏ… Trước khi được gả cho anh, Tĩnh Tri cũng đã từng do dự, trong lòng thiếu nữ lại không khỏi có chút khát khao, anh là người ưu tú như thế, anh tuấn như thế, chẳng trách, Tĩnh Nghi lại hận cô đến vậy…
Chỉ có điều, gả cho anh đã qua nhiều ngày như vậy, cô cảm thấy chính mình đã hết sức cố gắng, nhưng mà tất cả mọi thứ vẫn hoàn toàn như cũ. Ngay cả nhìn cô, trước sau anh tuyệt nhiên cũng không thèm liếc đến một cái… Tĩnh Tri thở dài, trái tim cô tựa hồ thoáng co giật một phen: “Thực xin lỗi.”
Cô ôm lấy quần áo của mình, xoay người đi sang phòng ngủ của khách ở bên cạnh, nhẹ nhàng đóng cửa lại. Mạnh Thiệu Đình ngửi thấy trong phòng một mùi hương nhàn nhạt như có như không, tựa như hương hoa Sơn Chi (hoa Dành Dành), vậy, mùi hương như có như không làm cho người ta có cảm giác cực kỳ thoải mái. Anh trào phúng hừ nhẹ một tiếng, xoay người đi thẳng vào phòng tắm.
Tĩnh Tri mang quần áo của mình xếp lại vào trong chiếc va li mà lúc trước cô đã mang tới, phòng ngủ của khách cũng rất tốt, do vậy mà rất nhanh cô đã ngủ thiếp đi.
. .
Một đêm ngủ không mộng mị, sáng sớm vừa nghe thấy tiếng động rất nhỏ ở phòng cách vách, Tĩnh Tri ngủ cũng rất tỉnh, liền cuống quít rời giường, chỉnh đốn lại thỏa đáng xong xuôi mới ra khỏi cửa, vừa vặn cô nhìn thấy anh xuống lầu.
=======
Trên người anh vẫn là chiếc áo sơ mi và chiếc quần dài màu đen như cũ, Tĩnh Tri suy nghĩ trong lòng, anh thật thích hợp mặc áo sơ mi màu trắng, nhưng mà trong tủ quần áo của anh có vẻ như một chiếc áo màu trắng cũng không hề có.
Anh coi cô như không khí, cũng chưa từng liếc mắt nhìn cô một lần.
Mạnh Thiệu Đình vừa ăn bữa sáng vừa xem báo. Tĩnh Tri uống được nửa cốc sữa, nhìn thấy trước mặt anh là ly cà phê, hàng mi dài không khỏi nhíu lại, đôi mắt to đen láy vẫn dịu dàng như cũ, cô đưa tay qua định thay đổi thành một ly sữa: “Uống sữa tươi sẽ tốt hơn cho dạ dày.”
Tờ báo bị đập “bộp” một tiếng xuống bàn, Tĩnh Tri ngẩng lên nhìn anh, chỉ thấy ánh mắt anh đang dần dần tràn ngập sự giận dữ, cặp môi mỏng nhếch lên vẻ khinh thường: “Phó Tĩnh Tri, ở nơi này cô bớt vẻ làm bộ làm tịch đi một chút!”
Anh đưa tay cầm ly sữa kia lên, sau đó vứt vào thùng rác ở bên cạnh. Tĩnh Tri thoáng sửng sốt tức thì. Một lát sau, cô ép mình hít sâu, cố nén lại cơn tức giận đang quay cuồng, những giọt lệ trong đôi mắt đen dường như sắp sửa bị trào ra, nhưng cũng bị cô cố nén lại… cô thoáng hạ nụ cười hối lỗi: “Thực xin lỗi!”
Nhìn thấy cô nhẫn nhịn như vậy, sự tức giận của anh cũng không thể phát tác ra được, Mạnh Thiệu Đình đứng lên, cầm áo khoác lập tức ra khỏi nhà. Tĩnh Tri nhìn anh đi ra ngoài, bóng lưng cao lớn hòa vào trong ánh nắng, rồi dần dần không nhìn thấy nữa, cô đứng lên bắt đầu thu dọn bát đĩa.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!