Nhiệt độ trong phòng càng ngày càng cao, Sở Thiên Ngạo nặng nề thở hổn hển, cúi đầu ngậm chặt nụ hoa đang run rẩy đứng thẳng, thành thạo trêu đùa, bàn tay thuận thế trượt trên vùng lưng trơn nhẵn của cô, cặp mông ngạo nghễ ưỡn lên, thành thạo dao động .
Toàn thân Mạc Tiểu Hàn không ngừng run rẩy. Hai lần trước đau đớn khiến cho cô rất sợ, cô sợ cái loại đau đớn như tê liệt đó.
“Không cần. . . . . . Không cần. . . . . . Buông tôi ra. . . . . .” Cô vô lực chống cự. Biết rõ Sở Thiên Ngạo chắc chắn sẽ không buông tha thức ăn ngon dâng đến miệng.
Không để ý tới lời cầu khẩn của Mạc Tiểu Hàn. Sau khi tàn phá nơi no đủ quyến rũ trước ngực xong, Sở Thiên Ngạo bỗng dưng ngẩng đầu, che lại cánh môi mềm mại không ngừng kháng cự, đầu lưỡi linh hoạt cuốn lấy cô, thuần thục lật khuấy, hút hết hương vị ngọt ngào. Đem cả tiếng khóc thút thít của cô ngăn trong nụ hôn lửa nóng triền miên thật lâu.
“Ưmh. . . . . .”
Mạc Tiểu Hàn trong mê loạn muốn thoát ra, nhưng sức lực của đôi tay nhỏ bé yếu đuối đẩy tại lồng ngực cường tráng của Sở Thiên Ngạo, lại khiến hắn nhiệt huyết sôi trào!
Chỉ là một cái hôn, thế nhưng có thể làm cho hắn mất khống chế như thế? Sở Thiên Ngạo khiếp sợ trước ảnh hưởng của cô, lại tăng thêm sức lực trên tay trên môi gầm nhẹ. Có chút gấp gáp, có chút không thể chờ đợi được nữa!
Đáy lòng có một giọng nói kêu gào, hắn muốn cô! Cô gái nhỏ này quá ngây ngô rồi, đến cả hôn cũng không thuần thục như vậy!
“Há mồm!” Hắn ở bên tai cô nhỏ giọng dụ dỗ. Cái miệng nhỏ nhắn của cô ngượng ngùng không chịu tiếp nạp hắn, khiến hắn không thể cưng chiều cô . . . . .
Mạc Tiểu Hàn vừa sợ vừa thẹn, nụ hôn của hắn quá mãnh liệt, khiến cô có chút khó thừa nhận, chỉ cảm thấy thiếu dưỡng khí, sắp không thể hít thở!
Trời đất quay cuồng, trong thân thể cũng giống như có một luồng lửa đốt. Cảm giác này xa lạ như thế, nếu như không phải bị cánh tay hắn trói buộc, Mạc Tiểu Hàn nhất định sẽ xụi lơ trên mặt đất.
Sau lưng tựa vào trên cửa cứng rắn, cấn vào người cô rất đau, lửa nóng trong cơ thể từng đợt từng đợt đánh nhanh tới, đánh sâu khiến cả người cô nóng lên, nơi cổ họng không tự chủ phát ra một tiếng rên khẽ.
Cô phản ứng kịp thời lập tức gắt gao cắn môi, không muốn mình phát ra một chút xíu thanh âm nào nữa.
“Kêu lên, tôi thích nghe.” Sở Thiên Ngạo ghé vào bên tai cô tà ác thổi hơi, ngón tay chậm rãi trượt.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạc Tiểu Hàn đỏ bừng lên, nhưng cuối cùng cũng không chịu phát ra âm thanh.
Sở Thiên Ngạo cười khẽ một tiếng, cơ thể ưỡn thẳng, tiến quân thần tốc! Hai chân Mạc Tiểu Hàn co lên khẽ run rẩy, mở miệng không ngừng thở dốc, trong tình trạng quẫn báchkhông thể tự thoát ra được!
Suốt cả đêm, Sở Thiên Ngạo tựa như một con báo cuồng dã, tận tình “Sủng ái” người phụ nữ phía dưới, cho đến cô không chịu nổi bất tỉnh đi, hắn mới hài lòng ngủ.
Ánh nắng sớm mai dịu dàng chiếu vào cửa sổ, trong phòng vẫn còn lưu lại mùi vị triền miên hôm qua.
Trên chiếc giường lớn mềm mại, cô gái bé nhỏ mảnh mai đang ngon giấc. Hàng lông mi thật dài trên gương mặt thanh tú của cô tỏa ra một bóng mờ xinh đẹp.
Mạc Tiểu Hàn từ từ tỉnh lại, cả người đau nhức nhắc nhở màn kích tình đêm qua của cô. Khuôn mặt nhỏ nhắn trong nháy mắt đỏ hồng, đôi tay che gương mặt nóng bỏng, Mạc Tiểu Hàn nhìn trộm sang người bên cạnh. Sở Thiên Ngạo đang ngủ say, trong ánh nắng sớm mai, nhìn hắn vô cùng anh tuấn. Ngủ thanh thản giống như một đứa bé vậy, khóe miệng dường như còn khẽ cười.
Người đàn ông này, những lúc không nổi giận cũng không đáng ghét như vậy. . . . . . Mạc Tiểu Hàn mê mẩn khi thấy vẻ mặt của Sở Thiên Ngạo lúc ngủ.
“Sao? Tôi rất đẹp trai phải không?” Sở Thiên Ngạo đang nhắm mắt ngủ đột nhiên lên tiếng, khiến Mạc Tiểu Hàn sợ tới mức lập tức nhảy dựng ra chỗ khác.
“Anh. . . . . . Ách. . . . . .” Mạc Tiểu Hàn hối hận muốn chết vì sự mê mẩn của mình vừa rồi.
“Người phụ nữ này, em đang dụ dỗ tôi sao?” Sở Thiên Ngạo mở mắt, ranh mãnh nhìn Mạc Tiểu Hàn.
Mạc Tiểu Hàn cúi đầu, mới phát hiện ra trên người mình không một mảnh vải che thân!
Hốt hoảng muốn kéo cái mền che kín cảnh xuân đang lộ ra ngoài của mình, nhưng đã quá chậm! Sở Thiên Ngạo giống như đang đói khát nhào tới!
Bên trong phòng, một mảnh kiều diễm. .
=======
“Some¬times, when you. . . . . .” Tiếng chuông điện thoại di động của Mạc Tiểu Hàn reo lên. Mơ mơ màng màng vươn tay, vừa muốn cầm lên, lại bị Sở Thiên Ngạo ném điện thoại ra xa.
“Anh làm gì đấy!” Mạc Tiểu Hàn lập tức tỉnh táo lại! Trời, bên ngoài đã là buổi trưa, hôm nay cô còn có tiết học a! Đều do Sở Thiên Ngạo, không ngừng muốn cô! Sắc mặt của Mạc Tiểu Hàn đỏ lên. Kéo cái mền che kín cơ thể không mảnh vải che thân của mình, tính xuống giường nhặt điện thoại lên.
Đột nhiên cổ chân thon mảnh lại bị một bàn tay nắm lại thật chặt, “Không được nhúc nhích, nằm xuống!” Sở Thiên Ngạo ngay cả mắt cũng không mở ra, nhàn nhã nằm nhìn Mạc Tiểu Hàn ra lệnh.
“Anh bị thần kinh a! Hôm nay tôi còn có tiết học!” Mạc Tiểu Hàn đau lòng nhìn điện thoại nơi góc tường. Đây chính là đồ vật đáng tiền duy nhất của cô.
“Không cho đi học, hôm nay em theo tôi.” Sở Thiên Ngạo bá đạo không thèm phân rõ phải trái. Bàn tay cứng như sắt kéo Mạc Tiểu Hàn, khiến Mạc Tiểu Hàn không thoát khỏi được sự khống chế của hắn.
Mạc Tiểu Hàn thở dài, nhẹ nhàng thương lượng với hắn: “Anh buông tay á…, tôi xuống nhặt điện thoại di động.”
Sở Thiên Ngạo miễn cưỡng nâng mí mắt: “Cái điện thoại rách nát đó, nên sớm vứt bỏ từ lâu rồi! Vứt bỏ! Một lát tôi dẫn em đi mua cái mới!” Giọng điệu kiêu căng, tràn đầy cảm giác cao cao tại thượng.
Mạc Tiểu Hàn giận dữ, lạnh lùng cười một tiếng: “Vâng, ở trong mắt Sở đại Tổng giám đốc ngài, tất cả mọi thứ của tôi đều nên vứt bỏ! Tôi đơn giản hèn mọn, không bằng xuất thân cao quý của ngài!”
Lời nói mang đầy gai nhọn, khiến đôi mày rậm của Sở Thiên Ngạo nhíu lại nguy hiểm.
“Mạc Tiểu Hàn, cô đang khiêu chiến với tôi sao?” Giọng nói nhàn nhạt, nhưng rõ ràng ẩn chứa sự uy hiếp.
“Tôi làm sao dám khiêu chiến ngài! Ngài hô mưa gọi gió, quyền thế che trời, tôi căn bản chỉ là tình nhân bán mình. Nào dám đối nghịch với ngài!” ánh mắt Mạc Tiểu Hàn nhìn Sở Thiên Ngạo quật cường mà lạnh lẽo.
Sở Thiên Ngạo nhìn chằm chằm Mạc Tiểu Hàn, con ngươi u ám, từ từ hiện lên tia sáng khát máu.
“Mạc Tiểu Hàn, cô chán ghét tôi như vậy sao?”
Mạc Tiểu Hàn nhìn chằm chằm Sở Thiên Ngạo, trong mắt tràn đầy tức giận.
“Đúng”. Đơn giản một chữ, cô nói rất dùng sức.
Sở Thiên Ngạo cười lạnh. Quanh thân tản ra hơi thở lãnh khốc kinh người.
“Tốt, vậy tôi sẽ để cho cô ghét triệt để.” Lời còn chưa dứt, hắn đột nhiên lật người đem cô hung hăng đè ở phía dưới. Trở tay dùng cà vạt trói hai cánh tay của cô!
“Buông tay! Sở Thiên Ngạo, anh khốn kiếp!” Mạc Tiểu Hàn gào thét, liều mạng giãy giụa, mà Sở Thiên Ngạo lại như con sư tử bị nổi điên, muốn đem cô phá tan thành từng mảnh.
Không có hôn, không có vuốt ve, không có bất kỳ màn dạo đầu nào, giống như một lưỡi kiếm khát máu, bất ngờ tấn công, trong khi cô chưa hề có bất kỳ sự chuẩn bị nào trước, đem linh hồn cô cắt nát. . . . . .
Máu chậm rãi chảy xuống. Mạc Tiểu Hàn dùng lý trí còn sót lại khống chế chính mình, không để rơi nước mắt vì sự sỉ nhục và đau đớn này, giữ lại cho mình một chút lòng tự trọng cuối cùng.
Không biết Sở Thiên Ngạo rời đi lúc nào.
Khi Mạc Tiểu Hàn tỉnh lại, trời đã tối rồi.
Nằm bất động một lúc, Mạc Tiểu Hàn kéo thân thể giập nát của mình đến phòng tắm, cô cảm thấy toàn thân mình rất dơ bẩn! Cả người đều là những vết bầm tím. Người đàn ông này, so với ác ma còn tàn nhẫn hơn!
Khuôn mặt sưng húp, đôi môi giập nát, ánh mắt trống rỗng giống như người chết.
Nếu Sở Thiên Ngạo cứ tiếp tục như vậy nữa, mình nhất định sẽ bị hắn phá hủy. Mạc Tiểu Hàn vươn tay, vuốt ve gương mặt của mình.
Chạy trốn! Ý nghĩ này giống như một ngôi sao băng xẹt qua tâm trí của cô. Nhưng ngay sau đó bị cô phủ nhận.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!