Dương lão gia quả nhiên là người khó chịu lại rất khó thuyết phục. Hàn Thẩm vừa nhìn đã biết, muốn ông ấy chấp nhận Chung Thất là một chuyện vô cùng khó nhằn. Anh đã nói đi nói lại rất nhiều lần, rằng Chung Thất là một người tốt. Huống hồ lúc ở cạnh anh ta, Thùy Chi thật sự cảm thấy vui và thoải mái.
"Lẽ nào ông không muốn con gái của mình được vui vẻ hạnh phúc?"
Chia cắt cô ấy và Chung Thất thì khác gì đang l cả hai đau khổ. Lấy người giàu thì có gì tốt? Liệu cô ấy có vui khi ở cạnh người giàu nhưng lại không mang được tình yêu cho cô ấy không? Dương lão gia chưa tiếp xúc nhiều với Chung Thất thì làm sao biết được anh ta không thích hợp?
Ông ấy rơi vào trầm ngâm, đột nhiên nhớ đến chuyện của mình nhiều năm về trước. Ông cũng từng là một người đàn ông nghèo yêu mẹ của Thùy Chi say đắm, từ hai bàn tay trắng đi lên. Mình đã có được một hạnh phúc mà giang nan lắm mới có được, thì hà cớ gì lại gieo thêm cái giang nan khác cho thế hệ sau? Dương lão gia im lặng một lúc rồi nói.
"Được. Tôi sẽ suy nghĩ lại chuyện này. Nhưng tạm thời cậu và con gái tôi vẫn không thể gặp mặt nhau."
Trên đường về nhà, Chung Thất đã nhẹ nhõm đi một chút, cứ hết lần này đến lần khác cảm ơn Hàn Thẩm vì đã giúp đỡ mình. Đến chiều, Thùy Chi bất ngờ gọi điện cho anh ta. Vừa nhìn thấy số của cô, anh ta liền nhảy cẩn lên mà quên mất mình đang cầm bình tưới cây.
"Thùy Chi! Là anh đây!"
"Chung Thất!"
Hai người chỉ vừa được nghe giọng của nhau thôi mà đã mừng rỡ đến như vậy rồi. Cô sợ anh đã không còn kiên nhẫn để chờ đợi mình nữa, sợ cha mình sẽ làm khó anh. Nhưng sáng nay, cuộc trò chuyện của Hàn Thẩm và cha cô đã nghe thấy cả. Cô biết mình đã không nhìn nhầm người. Tình yêu không phải chỉ cần môn đăng hộ đối là được. Quan trọng là phải hiểu nhau, người đó phải mang lại hạnh phúc và niềm vui cho mình.
"Em có khoẻ không? Có ăn uống đầy đủ không?"
"Em nhớ anh."
Đang hỏi một lèo, Thùy Chi vừa cất lời thì anh ta lập tức im bặt, cả người ngơ ngẩn. Cả đời của anh ta chưa biết yêu ai là gì, thế mà lại yêu cô gái mà mình nghĩ sẽ làm oan gia ngõ hẹp. Cô cười dịu dàng, nụ cười ấy sẽ thật đẹp khi anh ta nhìn thấy lúc này. Cuộc trò chuyện của họ Dương lão gia đều đã nghe thấy cả. Nhìn con gái mình vui vẻ như vậy, ông ấy dường như đã nhận ra thứ mà coi luôn cần bấy lâu nay là gì.
Đêm đó, Dương lão gia lên phòng tìm Thùy Chi, cô lúc này vẫn đang ngồi bên cửa sổ. Nhìn thấy ông vào, cô có chút e dè mà ngồi lùi lại. Ông bước đến ngồi bên mép giường, chậm rãi hỏi.
"Con thật sự thích Chung Thất?"
Cô nhìn cha của mình, trong lòng từ lâu đã có câu trả lời, nhưng vẫn tỏ ra đề phòng. Cô sợ chỉ cần mình nói gì đó không đúng, cô và Chung Thất sẽ không thể gặp nhau được nữa.
"Tại sao cha lại hỏi con như vậy?"
Dương lão gia thở dài, trầm ngâm một lúc rồi lại hỏi.
"Con có chắc, cậu ta sẽ cho con được hạnh phúc không?"
Thùy Chi nhìn thẳng vào mắt ông, khẳng định một câu.
"Chỉ cần người đó có thể làm con vui vẻ, thì đã gọi là hạnh phúc rồi!"
Ông không hỏi thêm gì nữa, chỉ im lặng mà rời đi. Lần này, không giống với hôm qua nữa, ông hoàn toàn không hề khoá cửa lại mà vẫn giữ nguyên như thế. Thùy Chi đưa mắt nhìn, cô ngồi đợi mãi một lúc lâu mà không thấy ai đến đóng cửa. Không giấu nổi cảm xúc trong lòng, Thùy Chi nhảy vọt xương giường rồi chạy đến bên cửa, nhìn qua nhìn lại. Cô vội vàng đóng cửa, ôm lấy điện thoại mà tủm tỉm cười.
Cha như vậy là có ý gì nhỉ? Có phải anh Hàn Thẩm đã nói gì đó giúp mình và Chung Thất rồi không? Cha không giữ điện thoại của mình, cũng không khoá cửa nhốt mình? Có phải... cha đã chịu cho mình và Chung Thất tìm hiểu nhau rồi không?
Tại Phó gia.
Hàn Thẩm không biết làm sao mà đã ngủ cả một buổi chiều cho đến tận trời tối. Thi Nhi xuống lầu làm xong bữa tối mà cũng không thấy anh xuống lầu. Cô bảo Hàn Huyên gọi cha dậy. Con bé chạy vào phòng, lòm còm bò lên giường.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!