Một lần nữa vị bác sĩ trưởng kia nhìn bà lắc đầu, Trần phu nhân chưa hẳn đã hết bất ngờ này thì lại đến bất ngờ khác. Bà nghĩ Cố Diệp Hy đang mang thai là có thật, nhưng lại không ngờ rằng đứa bé lại bị chết oan nhanh đến như thế. Nếu ghép lại từng mảnh sự việc khi bà nhìn thấy, không phải người thực hiện hành vi tàn nhẫn này là Trần Hạo Hiên, con trai của bà sao?
Trần phu nhân bất lực, hai tay còn không thể cử động được. Không phải Trần Hạo Hiên vì Lâm Bắc Bắc mà vô tình phá bỏ đi dòng máu của Trần gia sao? Trần phu nhân bỗng nhiên rơi nước mắt, nếu năm đó bà không đồng ý để Cố Diệp Hy vào làm con dâu của mình thì chắc chắn mọi chuyện đã không thể đi xa đến mức này, từ khi nào mà bà chứng kiến con trai bà tức khắc trở thành một con người vô lương tâm vậy chứ?
“Trần phu nhân, hôm nay bà cũng mệt rồi. Chúng ta quay trở về nhà thôi. Tôi sẽ báo chuyện này cho Trần tổng biết, chắc chắn cậu ấy sẽ quan tâm, bà đừng lo quá.”
Quản gia bước tới an ủi, dù chỉ là tài xế cho Trần gia nhưng ông cũng hiểu được một số chuyện rắc rối trong gia đình. Bây giờ ngoài nỗi đau mất đi cháu, đau khổ vì con của Trần phu nhân thì ông cũng không thể nào nói thêm được gì khác nữa. Chi bằng để cho mọi chuyện có thể lắng xuống một thời gian, không phải là không có cách cứu giải cho Trần thiếu phu nhân.
Được quản gia khuyên vài lời, Trần phu nhân cũng có thể an tâm hơn một chút. Tạm thời thì Cố Diệp Hy vẫn còn hơi thở, vẫn có cơ hội sống sót, nếu có thể duy trì trạng thái này thì có lẽ sẽ có chuyển biến tốt đẹp, còn trái lại nếu có xảy ra chuyện gì bất trắc thì bà cũng chưa hề nghĩ tới. Tạm thời tránh né Trần Hạo Hiên, đây là cách tốt nhất để con dâu của bà phục hồi sức khoẻ.
Bà được quản gia dìu đứng dậy, sau đó lại nhìn đến cánh cửa phòng rồi đưa mắt rời đi.
Trong phòng phẫu thuật, một người đàn ông mặc bộ vest màu đen đang nắm chặt lấy bàn tay cô, hắn như muốn truyền đến hơi ấm cho cô, như lại muốn cô biết mình đã đến.
“Hy Hy, em thật sự rất ngốc nghếch. Tỉnh dậy đi, anh về rồi. Anh hứa sẽ không để em chịu tổn thương nữa.”
Nhìn thấy cô bất động trên giường, hắn lại càng tha thiết hơn. Kể từ khi Cố Diệp Hy được gả vào Trần gia, là một người vợ danh chính ngôn thuận của người khác thì hắn đã đau đớn mà rời khỏi nước ra nước ngoài rồi. Một phần không muốn Cố Diệp Hy thay đổi ý định kết hôn, một phần cũng vì tránh né Trần Hạo Hiên mà sống một cuộc đời ẩn dật.
Trên khóe mi của người đàn ông đó lại vô ý rơi xuống một giọt nước mắt, nó khẽ len lỏi vào mu bàn tay lạnh giá của cô bỗng chốc trở nên ngọt ngào, ấm áp khó mà diễn tả. Phải chăng dưới sự đánh thức khó hiểu này mà hắn đã làm cho Cố Diệp Hy có thêm một niềm tin tưởng mà bước sống trở lại.
Năm phút… Mười phút… Rồi lại hai mươi phút, từng khắc trôi qua khiến anh không ngừng nhìn chăm chú vào chiếc đồng hồ đo nhịp tim, nhưng các chỉ số hiện trên ấy lại chạy chậm đến mức tưởng chừng như con người đang ở trước mặt anh đã chết.
“Hy Hy, anh về rồi đây! Xin lỗi em, là anh trai vô dụng. Hy Hy, em đã từng hứa, khi anh về em sẽ đàn cho anh nghe. Bản nhạc ngày hôm ấy anh vẫn chưa viết xong, em có thể cùng anh viết tiếp câu chuyện tình trong đó không? Hy Hy, chỉ có em… chỉ có em mới đánh thức được nguồn xúc cảm trong con người anh…”
Nước mắt đã thấm đẫm trên trên lòng bàn tay, Cố Diệp Hy trong cơn mê dần cảm nhận được điều đó. Bên sâu trong đau đớn, Cố Diệp Hy phải đánh bại được tâm lý sợ sệt của mình, bản thân của cô, nhất định phải để cho cô lựa chọn con đường đi.
“Tít… Tít… Tít…”
Một hồi lâu trong căn phòng chỉ có hai người, đột nhiên ngón tay kia lại bất giác cử động di chuyển, các chỉ số trên máy cũng hoạt động trở lại một cách vô cùng bình thường. Bàn tay khi nãy còn đang nắm chặt tay cô giờ đây mới dần thả lỏng ra được một chút.
Hai mắt hắn dần trở nên sáng rỡ, trên môi còn tạo được một nụ cười sâu lắng, êm ái tựa như mặt hồ. Mặc dù người đối diện với anh vẫn còn nằm im thin thít, nhưng dấu hiệu này đã khiến hắn vui mừng hơn bất cứ điều gì.
Hắn lấy điện thoại ra gọi cho ai đó, còn bước đi qua đi lại ở trong phòng để xem tình hình bên ngoài lúc này có ổn không. Bây giờ đêm đã khuya, ngoài các bác sĩ đang canh trực thì người ra vào bệnh viện cũng rất ít.
Sau một vài phút, trước phòng bỗng nhiên đã xuất hiện thêm hai tên mặc đồ đen, vừa đến thì họ đã thấy anh ra hiệu đứng chờ ở bên trong. Hắn quay sang cô, đưa tay vuốt ve mái tóc dài, nói:
“Hy Hy, anh sẽ đưa em đi.”
Chương 4: Mất tích1820 Words
Cố Đình Doanh bế lấy em gái nhỏ của mình trên tay, trong lòng lúc này cũng không ngừng lo lắng. Anh ra nước ngoài định cư cũng đã gần hai năm, mọi thông tin liên lạc cũng được cắt đứt với mọi người trong nước, anh không muốn Cố Diệp Hy ngày ngày phải suy nghĩ đến mình, nếu Trần Hạo Hiên biết anh trở về, còn ra tay giải thoát cho cô thì chắc chắn hắn sẽ không tha cho anh.
Hít một hơi thật sâu, Cố Đình Doanh nhìn ra bên ngoài thấy mọi người vẫn đang đợi mình, anh gật đầu một cái sau đó vội vã đưa cô ra khỏi phòng.
Xe đã chuẩn bị sẵn, khi ra khỏi bệnh viện thì ngay lập tức Cố Đình Doanh và Cố Diệp Hy được đưa đi mất. Trời thật sự khuya rồi, không bị ai chú ý nên hành động cũng được diễn ra rất nhanh.
“Cố tổng, bây giờ mình đưa cô ấy đến đâu đây?”
Diệp Dương ngồi trên buồng lái xe thông qua kính lớn của ô tô điềm đạm hỏi. Thái độ của Cố Đình Doanh lúc này lại dịu dàng hơn bao giờ hết, ngồi trên xe, anh để Cố Diệp Hy nằm gọn trong người, hai tay luôn luôn chạm khẽ lên trán vuốt nhẹ mái tóc đen nhánh của cô. Diệp Dương đơ người trong giây lát, anh từng chứng kiến khoảng thời gian Cố Đình Doanh sinh sống ở nước ngoài, ngoài công việc ra thì anh không có thêm một mối quan hệ thân mật nào khác, kể cả bắt chuyện với một cô gái cũng chưa từng.
Mặc dù là tài xế riêng, nhưng có lẽ chỉ có Diệp Dương là người anh thân thiết nhất trong thời gian anh xa quê hương. Mọi chuyện buồn phiền cũng chỉ tâm sự với người này. Diệp Dương nhớ lại những lúc Cố Đình Doanh mệt rã người đến mức phải ngủ quên trên xe, miệng vẫn mơ màng gọi tên ai đó, cho dù là cô gái lúc này đang trên tay anh cũng không thể… vì hai người họ trên danh nghĩa vẫn là anh em. Mối quan hệ rắc rối này có suy luận mãi cũng không thể hiểu được, anh không phải là người trong cuộc không nên quan tâm nhiều đến như vậy.
“Đến biệt thự ở bìa rừng đi.”
Cố Đình Doanh lên giọng, anh hướng mắt nhìn cảnh vật xung quanh. Mọi thứ ở đây vẫn không thay đổi, tâm tư anh dành cho nơi này đến bây giờ vẫn chưa bao giờ phai, người vẫn còn, anh không nên thất vọng.
Diệp Dương hiếm khi nhìn thấy anh vui vẻ, nụ cười vừa được hé lộ trên đôi môi kia cũng không che giấu được cảm xúc. Diệp Dương nghe theo lời anh, nhanh chóng chạy đi khỏi bệnh viện.
Vừa đến nơi, Cố Đình Doanh tự tay đưa cô vào trong, căn nhà này không phải ai cũng biết. Nhớ lại năm đó khi Cố Đình Doanh được cha cô nhận nuôi, nơi đây chính là nơi đầu tiên bọn họ gặp mặt. Thấm thoát thời gian cũng trôi qua nhanh thật, Cố Diệp Hy đã có chồng, còn anh chỉ là một kẻ ôm trong tay một khối tài sản của cha nuôi, nhưng tình yêu lại không thể nào nắm giữ.
Bây giờ anh về rồi, anh chỉ muốn cô luôn ở cạnh mình như này. Bắt đầu sống một cuộc sống bình thường, mãi mãi không bao giờ rời xa nhau nữa.
Trần Hạo Hiên xoay người, tầm mắt hướng tới những tòa nhà cao ốc chọc trời. Cả đêm qua anh không về nhà, điều này cũng không xa lạ gì mấy nhưng không hiểu sao trong lòng lúc này bỗng dưng lại lo lắng khó hiểu đến như thế. Trời không biết từ lúc nào đã sáng, khung cảnh bên dưới lòng đường lại trở về nhộn nhịp như mọi khi.
Anh vẫn nhìn tấm ảnh trên tay mình, cảm thấy những gì hôm qua anh đối xử với Cố Diệp Hy vẫn chưa đủ. Bao năm qua em đang ở đâu? Lâm Bắc Bắc, rốt cuộc em đang ở đâu?
Vì sao năm ấy em lại không một lời mà bỏ đi, Bắc Bắc, em ác thật. Nhẫn tâm bỏ anh tận hai năm, đến giờ vẫn chưa quay về. Em là người không có lỗi, lỗi là tại cô ta, cô ta đã cướp mất hạnh phúc của em. Chỉ cần em quay về, anh nhất định sẽ khiến cho cô ta sống không bằng chết! Con người hạ đẳng như cô ta không xứng đáng ở bên cạnh anh, càng không xứng hủy hoại đi tình cảm của chúng mình.
Bàn tay to lớn cầm ly rượu lắc nhẹ, chất lỏng màu đỏ theo đó mà đổ ra không ít. Khuôn mặt lạnh tanh kia vẫn không có cảm xúc, cả cuộc đời này anh hứa chỉ chung tình với một mình người anh yêu, nhưng người đó chắc chắn sẽ không phải là Cố Diệp Hy!
Cả đêm qua anh uống cũng rất nhiều, hơi men rượu vẫn còn lan tỏa xung quanh phòng. Ngả người vào ghế làm việc, khi Trần Hạo Hiên chuẩn bị nhắm mắt thiếp đi thì bên ngoài cửa đã có người làm phiền.
“Trần tổng...”
Lưu Quảng chạy vào báo cáo, ngữ điệu ngập ngừng ngắt quãng, như muốn nói cũng như không muốn.
“Nói.”
Trần Hạo Hiên không quay người qua, giọng nói băng lãnh của anh khiến Lưu Quảng bất giác cảm thấy lạnh sống lưng.
“Trần thiếu phu nhân... người bên bệnh viện thông báo... thiếu phu nhân đã được đưa đi.”
Vừa dứt lời, ly rượu trong tay Trần Hạo Hiên đã bị bóp vỡ không thương tiếc. Những mảnh thuỷ tinh nhỏ đâm vào bàn tay anh, từng giọt máu đỏ tươi chảy xuống chiếc thảm màu trắng, hệt như đoá hoa đang nở rộ giữa biển trời mênh mông.
Căn phòng bao phủ không khí yên tĩnh đến mức đáng sợ, không một ai mở lời, cũng không một ai lên tiếng phá đi bầu không khí ngột ngạt này.
“Ai đưa đi?”
Trần Hạo Hiên rút tờ giấy ăn bên cạnh, tao nhã lau sạch những giọt máu làm ướt đẫm bàn tay. Có lẽ men say đang làm khó chịu trong người anh nên khi nghe tin này, thái độ của Trần Hạo Hiên không những tức giận mà còn gằn giọng quát mắng, giống như con thú dữ khi gặp chuyện cũng không thể nào im lặng mà bứt phá muốn gây hại cho mọi người. Thấy vậy, Lưu Quảng cũng không dám tiếp lời, chỉ chờ theo cách xử lý của anh.
“Chưa điều tra được ạ.”
Lưu Quảng lí nhí nói.
“Vô dụng. Tôi bỏ tiền cùng công sức đào tạo cậu chỉ để nhận được câu trả lời này đúng không? Lưu Quảng, cậu là người tôi tin tưởng nhất, nhưng giờ lại làm tôi thất vọng nhất.”
Trần Hạo Hiên quay người, đôi mắt hổ phách của anh nhìn thẳng vào đôi mắt đầy sợ hãi của Lưu Quảng, từ tốn bổ sung: “Điều tra cho tôi, Cố Đình Doanh có về nước không.”
Biết trước sau gì Trần Hạo Hiên cũng hỏi câu này, Lưu Quảng trước khi đến đây cũng đã đến xem thử biệt thự Cố gia còn hoạt động hay không? Nhưng có lẽ không như anh nghĩ, biệt thự trong hai năm nay đã vắng bóng người, cây cỏ cũng mọc um tùm trước một con hẻm bị bỏ hoang, xung quanh cũng ít ai đi lại.
Lưu Quảng nhìn anh rồi chỉ biết lắc đầu, nhưng cho dù là vậy cũng không nên để Cố Diệp Hy quay về. Anh biết đó là điềm xấu của cô, ở bên Trần Hạo Hiên cũng chỉ có đau thương, mất mát. Thà rằng có thể để cô đi xa hơn một chút, thậm chí là rời khỏi nơi này lại là điềm tốt của cô.
Thấy Lưu Quảng không chuyên tâm, Trần Hạo Hiên khó khăn đứng lên, anh cầm lấy một mảnh thủy tinh còn sót lại ở trên bàn, đưa lên trước mặt của Lưu Quảng mà từ tốn nói.
“Lòng trung thành của cậu nên đặt ở chỗ tôi. Suốt bao nhiêu năm qua làm việc tôi chưa từng thấy cậu lơ là đến mức này, thậm chí còn muốn chống đối tôi. Được… Tôi cho cậu thời hạn một tuần, không tìm được Cố Diệp Hy trở lại thì…”