Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Tổng Tài Được Vợ Cũ Bao Nuôi - Hạ Nhược Hy

Hồi nãy thì cô mạnh miệng nói nhưng bây giờ, khi hai người đang đứng trong nhà mới cảm thấy có gì đó ngượng ngùng. Anh vẫn vậy, khuôn mặt hí hửng vui vẻ chạy khắp nhà cô khám phá.

Còn cô thì sao? Aizzz… cảm thấy thật đau đầu.

Vừa nãy cô đã gọi điện thoại cho Lăng Triệt, anh ấy nói phiền cô cho Kỳ Dương ở nhờ một đêm. Ngày mai sẽ đến và tìm cách giải quyết. Không thể để anh ấy đi về giờ này vì đã trễ rồi. Còn chưa kể anh ta đưa Kỳ Dương đi trong lén lút, nếu để họ biết anh ấy từng đi lạc thì anh ta chết chắc.

Trở lại với hiện tại, cô quay qua nhìn thì thấy anh đang ngồi trên ghế. Mắt lim dim, đầu gật gù liên tục. Nhược Hy bước tới bên anh, nhẹ nhàng lay người.

“Này! Kỳ Dương, vào phòng rồi ngủ nhé?”

Anh đờ đẫn mở mắt, đáng thương nhìn cô nói:

“Ưm… tôi muốn ngủ.”

“Rồi… rồi… đi vào đây.”

Cô dẫn anh vào một căn phòng khách. Lúc đầu mua nhà còn cảm thấy hơi lãng phí vì có căn phòng để không, bây giờ mới thấy thật may mắn vì có nó.

Anh nằm lên giường, cô chỉnh chăn căn góc cho anh rồi hỏi:

“Tôi đợi đến khi anh ngủ rồi mới đi nhé?”

Cô hay xem phim và kinh nghiệm từng nuôi em trai nhỏ thì hình như mấy cảnh này phải ở bên chăm sóc. Vừa lạ nhà lạ cửa, vừa sợ bóng tối cần người quan tâm.

Tuy trước kia anh không sợ nhưng hiện tại thì cô không chắc.

Nghe cô nói thì anh ngay lập tức lắc đầu, trả lời một cách chắc chắn.

“Không cần đâu. Tôi có thể ngủ được, cô cũng về ngủ đi.”

Thấy sự quyết tâm không cần thỏa hiệp ấy của anh thì cô cũng hiểu, không tiếp tục kề cà nữa. Chỉ là vẫn không cảm thấy an tâm, bước chân đến cửa thì dừng lại. Cô quay người nhìn vào, dặn dò anh lần nữa.

“Phòng tôi ngay sát bên, nếu có gì thì hãy gọi nhé.”

“Ừm. Ngủ ngon.”

Cạch!

Cánh cửa phòng ngủ đóng lại, Kỳ Dương- người đang uể oải đòi ngủ bỗng mắt sáng trưng. Anh khác hoàn toàn với hồi nãy khi có cô. Không còn là một bộ mặt ngây ngốc đơn thuần, anh hiện giờ đang trở về với đúng con người thật của mình.

Bước xuống giường, anh tiến lại gần cánh cửa khoá nó vào. Ánh mắt sâu thẳm, anh một lần nữa đánh giá căn phòng mà hồi nãy mình chưa kịp nhìn kĩ.

Rút chiếc điện thoại từ trong túi quần ra, anh lướt lướt vài cái rồi áp nó lên tai. Anh đúng thật sự là đang gọi đi cho một người.

Tút… tút… tút…

“Alo? Cậu giết tôi đi Kỳ Dương.”

Chờ đợi rất lâu, mãi hồi sau người ở đầu dây bên kia mới bắt máy. Anh ta nói với giọng mơ màng đầy ngáy ngủ. Cuộc sống thật là bất công, anh ta chỉ mới ngủ một giấc, đặt lưng ngủ một cái thôi mà cũng khó vậy sao?

“Cậu đang ngủ hả?”

Anh ngồi dựa lưng vào đầu giường, nhàn nhã chọc ghẹo người anh em của mình.

Cái đồ anh em chết tiệt này! Bây giờ đã hơn nửa đêm rồi, không ngủ thì có thể làm gì? Lăng Triệt kìm nén, anh ta mới là không thèm chấp nhất với một tên lừa đảo.

Lăng Triệt:”…”

“Không. Cậu nói gì vậy? Tôi đang đi giải cứu thế giới, tôi nào có biết ngủ là gì?”

Kỳ Dương nghe cậu ta nói thì cười như được mùa, chơi với nhau lâu thành ra học cái tính nhây nhây của nhau. Hai người nhìn miệng thì hay đấu khẩu nhưng tình cảm thì tốt vô cùng, thân nhau như người nhà.

Anh và anh ta nói chuyện một lúc lâu cuối cùng mới cúp máy. Kỳ Dương mở khoá cửa rồi nằm dài trên giường, anh đưa tay lấy chiếc bóp của mình mở ra xem.

Bàn tay to lớn của ranh mâm mê tấm hình trong đó, đây là thứ mà bản thân anh rất trân quý.

Nhìn bức ảnh hồi lâu Kỳ Dương mới nói:

“Hy Hy, ngủ ngon.”

Đến tận bây giờ căn phòng mới trở nên yên tĩnh. Chỉ còn lại tiếng anh hít thở đều đặn và tiếng máy lạnh kêu rè rè.

Sáng hôm sau…

Kỳ Dương ngồi trên ghế xem ti vi còn cô thì đi qua đi lại gọi điện thoại liên tục.

“Ái! Đâu rồi? Sao không nghe máy?”

Bây giờ đã là tám giờ rưỡi sáng rồi mà vẫn không thấy người bạn chí cốt của anh đâu. Không phải nói sáng nay sẽ đến đón và giải quyết mọi chuyện sao? Đừng nói là thấy người, bây giờ đến cả điện thoại cũng không thèm nghe máy nữa.

Cô còn phải đến quán, bỏ anh ở đây có ổn không? Hay cô nên đuổi anh về? Nhược Hy đau đầu, không biết nên làm sao cho phải.

Hôm qua anh ấy đã tủi thân mà bỏ đi khiến cô phải tìm rất lâu. Nếu hôm nay cũng vậy nữa thì sao? Nhìn bộ dạng kia kìa, anh ấy chắc chắn là không muốn bị bỏ rơi một mình đâu.

Trong lúc cô vò đầu bứt tóc đi qua đi lại thì người nào đó, ừm… cô sẽ không nói tên là Thẩm Kỳ Dương đâu. Anh ta cứ liên tục đảo mắt từ ti vi qua cô rồi thấy cô nhìn tới thì lại giả bộ quay mặt đi chỗ khác.

Không hiểu sao trong đầu cô lại còn tưởng tượng ra được tai của anh đang cong lên để hóng chuyện nữa.

Rốt cuộc hình tượng của Kỳ Dương trong đầu của cô bây giờ là gì vầy nè?

“Nhược Hy.”

“Hả?”

Anh gọi bất ngờ làm cô giật mình, theo thói quen mà miệng đáp ngay lập tức.

Anh nhìn cô, tủi thân nói:“Bây giờ phải làm sao?”

“Tôi phải đi tới quán, thật sự thì cũng rất muốn đưa anh đi chung lắm nhưng đồ anh đang mặc thì…”

Thật sự thì vấn đề không phải là bộ đồ anh mặc mà là chuyện đưa anh đi chung. Công việc, người nhà và bệnh trạng của anh thì sao? Cô không dám quyết định.

“Nếu chuyện là bộ đồ thì…”

“Ai vậy nhỉ?”

Anh đang lẩm bẩm nói thì tiếng chuông cửa vang lên, cô thắc mắc rồi tiến lại kiểm tra. Có khi nào là Lăng Triệt không?

Nhìn qua màn hình chuông cửa kiểm tra, cô cất tiếng hỏi:

“Xin hỏi anh là?”

“Vâng! Tôi là nhân viên giao hàng.”

Nhược Hy:”…”

Cô nhớ mình đâu có đặt gì đâu nhỉ?

“Là cái gì vậy ạ?”

“Dạ, là đồ của người tên Tần Duật gửi cho Thẩm Kỳ Dương. Nhà mình ra ký nhận hàng giúp em với ạ.”

Sau khi nhận và trở lại vào nhà, cô và anh quây quần mở ra xem. Thật bất ngờ, ở trong đó là ‘một vài’ bộ quần áo đơn giản và ‘một số’ đôi giày. Bên trong còn kèm theo đó là một lá thư viết tay.

Nguyên văn của nó là:

Vâng! Xin chào, tôi là Tần Duật- thư ký khiêm bạn thân, người cố vấn cho phó tổng giám đốc. Có lẽ làm việc chung lâu nên tôi có thể hiệu rõ anh ấy đang cần gì.

Tôi chỉ muốn chuyển lời tới anh ấy rằng: Anh không cần lo lắng mọi việc ở công ty, chỉ cần thoải mái đầu óc và nhanh khỏi bệnh thôi. Mọi chuyện đã có chúng tôi và tổng giám đốc lo.

Bức thư này chủ yếu chỉ nhắn nhủ tới ngài ấy vậy thôi. Còn những đồ bên dưới tuyệt đối không phải gửi có chủ đích, chỉ là một chút vật dụng tiện tay đưa mà thôi.

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!