Cô cầm chặt chiếc bóp màu đen trong tay, bàn tay lướt nhẹ qua chỗ tấm hình. Bao nhiêu hoài niệm của ngày cưới ùa về trong cô.
“Không được.”
“Ba mẹ chắc cũng nói chuyện chúng ta ly hôn cho anh biết rồi đúng không? Anh phải trở về đúng nơi của mình và tìm cách để chữa trị nhanh nhất có thể.”
Những điều cô nói đều là sự thật. Ba mẹ chắc cũng sẽ lo lắng cho anh và cả cô gái đấy nữa. Cô không muốn lợi dụng tai nạn ngoài ý muốn này để tạo cơ hội cho bản thân níu kéo anh.
Chuyện của hai người đã kết thúc rồi.
Kỳ Dương nhìn cô, ánh mắt anh thật buồn làm sao. Cô biết anh cảm thấy thất vọng và cô cũng rất buồn. Nhưng đấy là chuyện đã không thể thay đổi rồi.
Cô muốn dứt khoát, triệt để cái tình cảm ấy hết mức có thể.
Hôm nay anh tìm đến cô vì mất trí nhưng lỡ mai sau anh nhớ lại thì sao? Cô sợ nhìn thấy ánh mắt chán ghét và ghẻ lạnh từ anh.
Thấy sự quyết tâm trong mắt cô, anh không nói gì nữa mà chỉ cúi gầm mặt. Cảm giác trong anh có gì đó rất khó chịu, anh không muốn rời đi.
Nhưng…
Cô ấy không muốn anh ở đây.
Không ai cần anh cả.
“Tôi sẽ đưa…”
“Cảm ơn cô nhiều lắm, tôi sẽ tự lo liệu.”
Chưa để cô nói hết, anh đã nhanh chóng cắt ngang. Thể hiện bản thân mình ổn, Kỳ Dương nhanh chóng đứng lên nói lời chào tới cô.
“Cũng trễ rồi nhỉ? Cô ngủ sớm đi, tôi về đây.”
“Xin lỗi vì đã gây phiền phức cho cô.”
Cô vẫn còn ngồi ngơ người nhìn bàn tay trống không. Đến khi anh tới cửa mới hoàn hồn, cô đứng lên đi tới gần anh ngượng ngùng ngỏ ý nói:
“Để tôi đưa anh về. Một mình anh… không an tâm lắm.”
Anh mỉm cười lắc đầu trả lời:
“Không sao đâu. Tạm biệt.”
Cạch!
Cánh cửa đóng chặt vào, căn nhà lại trở về yên tĩnh đúng như nó của trước kia. Tâm trạng của cô lúc này rất khó tả. Như thể nó đang bị thiếu mất thứ gì đó và hút cạn kiệt sức mạnh vậy. Đầu óc trống rỗng, biểu cảm cứng đờ, tâm trí cô như thể không còn ở đây nữa rồi.
Nhược Hy trở vào nhà, cô ngồi xuống chiếc ghế sô pha mà cách đây vài phút Kỳ Dương còn ngồi. Hơi ấm và mùi hương của anh vẫn còn thoang thoảng, nó giúp cô cảm thấy dễ chịu và ấm áp hơn hẳn.
Nếu có thể, cô cũng muốn tham lam và giành giật lấy anh. Giữ lấy anh bên mình, nếu anh ấy cũng yêu cô thì thật tốt biết bao. Chắc khi ấy sẽ hạnh phúc lắm nhỉ?
Thở dài một hơi, cô đứng dậy thì lại thấy chiếc cốc mà hồi nãy anh đã uống sữa. Không biết sao hình ảnh của anh lại hiện về trong đầu cô. Khuôn mặt anh khi ấy rất buồn và tuyệt vọng. Anh như thể một con kiến trôi nổi trên dòng nước, bấu víu nhờ cậy tìm đường sống nhưng vẫn không có được lối thoát. Để rồi nó kiệt sức, mất hết niềm hi vọng để cố gắng tiếp tục. Lựa chọn buông xuôi, chấp nhận số phận.
Cô không thích khuôn mặt và biểu cảm ấy của anh. Thẩm Kỳ Dương phải là người mạnh mẽ và luôn nắm giữ được mọi thứ.
Trong lòng cô, anh chính là một hình tượng không thể bác bỏ.
Đi qua đi lại, nhìn bầu trời qua kính cửa sổ. Cô vẫn không yên tâm và tin tưởng khi để anh về một mình như vậy. Thẩm Kỳ Dương đã đi được 30 phút, từ đó đến giờ lòng cô vẫn như lửa đốt. Chắc không có chuyện gì đâu đúng không?
Rè… rè…
Điện thoại cô rung lên, Nhược Hy nhanh chóng bắt máy. Đầu dây bên kia nghe thấy giọng cô thì vui mừng, nhanh nhẩu đáp:
“Uầy, em dâu. Lâu không gặp nhỉ?”
Giọng nói này…
Hình như cô đã nghe ở đâu rồi thì phải.
“Xin hỏi anh là…”
Cô không biết số máy này, hình như chưa thấy lần nào. Ngờ vực lên tiếng hỏi, cô muốn xác nhận coi đây là ai.
“Ha ha ha… giỡn hoài. Anh là Mặc Lăng Triệt đây.”
Anh ta cười gượng trước sự đội quần, thật không ngờ người em dâu anh hết mực quan tâm lại phũ phàng tới thế. Đúng là chồng nào vợ nấy, con bé này phũ y nhểu chồng nó vậy.
Mặc Lăng Triệt? Đây không phải là người bạn cùng tuổi rất thân với Kỳ Dương sao? Cô từng nghe mẹ chồng nói rằng hai người họ quen biết và chơi với nhau rất thân từ khi còn ở chuồng tắm mưa nữa.
Vậy người đưa Kỳ Dương tới đây là anh ấy sao?
“Vâng, chào anh. Có việc gì sao ạ?”
Bây giờ cũng đã trễ rồi, anh ấy gọi không lẽ đã xảy ra chuyện gì sao?
“À ừm… em gặp Kỳ Dương chưa?”
Cô nhanh chóng đáp:“Rồi ạ.”
“Vậy thì tốt quá. Em hỏi hộ anh rằng cậu ấy ở chỗ em luôn hay để anh chở về? Ôi, cái lưng già của tôi, không thể chờ tiếp đâu.”
Ở bên kia đầu dây, Lăng Triệt dựa mình vào ghế lái mệt mỏi than vãn. Quá là mệt mỏi, ngồi bờ bụi ở đường mà không thấy tín hiệu gì. Hai người họ tâm sự cũng quá dày rồi đấy.
“Cái gì? Anh nói cái gì cơ?”
Trong khi anh ta đang suy nghĩ mình tiếp theo nên đi đâu chơi thì lại nghe thấy tiếng hét lớn của cô qua điện thoại.
Tưởng cô lưu luyến muốn giữ Kỳ Dương lại nên anh ta không nhanh không chậm nói:
“Vậy để cậu ấy ở đó nhé? Anh đi chơi…”
“Anh ấy không còn ở đây từ lâu rồi.”
Nhược Hy vơ vội chiếc áo khoác và chìa khoá nhà, cô nhanh chân bước ra khỏi cửa khoá lại rồi chạy hết sức mình.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!