Anh vừa nói vừa muốn vạch tay khoe chân ra thì bị cô nhanh tay cản lại. Đang đứng giữa hành lang đó. Anh ấy định làm trò lộ liễu đó sao? Lỡ bị người ta nhìn thấy rồi hiểu lầm linh tinh thì sao?
Kỳ Dương vẫn ấm ức mà bĩu môi nhìn cô. Không còn cách nào khác, Nhược Hy đành phải dỗ dành anh trước thôi.
“Lỗi của tôi. Lỗi của tôi. Là tôi thất trách. Bây giờ đi vào nhà ha?”
Cô đã phải mất cả một quá trình dài dăng dẳng để đưa vị tổ tông ấy lên giường. Nào là lẽo đẽo theo theo méc lẻo rồi tới kể công kể khổ. Cô thật sự không ngờ rằng anh ta lại có thể nói nhiều đến như vậy luôn đó.
“Rồi! Ngủ ngon nhé?”
Cô đắp chăn cho anh, chuẩn bị đứng lên rời đi thì bị anh nắm tay kéo lại.
“Hy Hy…”
Cô nghiêng đầu nhìn anh hỏi:“Gì vậy?”
“Ừm… không có gì. Ngủ ngon.”
“Anh cũng ngủ đi. Tôi tắt điện nhé?”
Lúc cô quay lưng rời đi thì cũng là lúc anh được xả vai. Kỳ Dương khó chịu trong lòng khi nghĩ lại chuyện hồi nãy. Anh không biết họ đã nói gì nhau cả. Chỉ có thể đứng từ trên cao lén nhìn xuống thấy họ cách nhau rồi lại gần nhau, gần rồi lại cách. Nãy giờ anh đã bám đuôi theo cô gặng hỏi rất nhiều nhưng Nhược Hy không kể gì cả.
“Ái! Tức chết mất!”
Kỳ Dương lăn qua lăn lại trên giường, làm thế nào cũng không thể bình tĩnh nổi. Anh nhất định phải nghĩ cách, phải cẩn thận canh chừng, phải đá hắn ta đi thật xa.
Nhất định là ba phải!
…
Một tuần sau…
“Tôi đi làm đây.”
“Ưm… bye Hy Hy.”
Cách cửa phòng khép lại, Kỳ Dương nằm dài trên giường chờ đợi một lát rồi mới bật xuống rón rén đi kiểm tra. Sau khi xác định cô đã đi làm thì anh thoải mái trở về con người của mình, tiếp tục nằm dài trên ghế sô pha phòng khách lấy điện thoại gọi đi một cuộc.
Đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy, giọng nói vui vẻ và hớn hở nói:
“Ấy gồ! Kỳ Dương, hôm nay nhớ nên gọi tôi hả?”
“Đừng giở trò nữa. Đến đây đi, tôi có chuyện cần bàn với cậu.”
“Ok… ok. Tôi sẽ phóng phi cơ qua liền.”
Kỳ Dương cũng thật sự bó tay với cái tính tình này của Lăng Triệt. Cậu ta chẳng chịu thay đổi chút nào cả. Lúc nào cũng thể hiện ra bộ mặt đáng đánh đòn và cà lơ phất phơ. Mới tán ngẫu chưa được bao lâu thì cửa chuông đã có người nhấn liên hồi. Không cần hỏi thì anh cũng biết cách nhấn chuông cục tính này là của ai.
“Á! Nhớ cậu quá người anh em chí cốt.”
“Ghê quá, tôi ớn lạnh rồi này.”
Kỳ Dương ghét bỏ đẩy bản mặt đang xáp lại gần mình rồi quay lưng vào nhà. Trước thái độ lạnh nhạt ấy của bạn mình thì Lăng Triệt hết sức là buồn lòng. Anh ta xụ mặt, lủi thủi xách cả đống đồ vào.
“Cậu mang gì nhiều vậy?”
Kỳ Dương hiếu kì nhìn Lăng Triệt tay xách nách mang cả một đống đặt giữa phòng khách, không kìm được đành cất tiếng hỏi.
Trước câu hỏi này, Lăng Triệt khinh thường không thèm trả lời. Đến thăm nhà bạn, không quà cũng phải có rượu chứ? Anh ta là một quý ông lịch thiệp và tinh tế. Nào lại đến chơi tay không và ăn bám bao giờ?
Anh ta đặt hết chúng thành một dãy dài trên bàn giữa phòng khách. Ngồi xuống cùng anh em nhân nhi vài ly.
Thẩm Kỳ Dương đoan chính ngồi trên ghế, thẳng thừng từ chối.
“Tôi không uống rượu đâu.”
Bàn tay đang rót rượu của Lăng Triệt khựng lại, không tin nổi vào tai mình mà hỏi ngược lại:”Tại sao?”
“Hy Hy không cho.”
“…”
Anh bây giờ chính là đứa trẻ ngoan trong mắt cô, không thể để mất điểm được.
“Cậu chắc chưa?”
“Tôi chắc.”
.
.
.
“1… 2… 3… Cụng ly! Ha ha ha… Kỳ Dương mặt cậu đỏ rồi.”
Anh nâng tay, nhấp một ngụm rượu vang đỏ trong ly nói:“Đừng nói tào lao, tôi chỉ mới nhấp môi thôi.”
“Chuyện cậu bị mất trí ấy, đến bây giờ cũng sắp được tung ra rồi.”
Nghe Lăng Triệt nói anh thì anh cũng nhìn vào đồng hồ. Nếu tính ra thì chỉ còn đúng nửa tiếng nữa sẽ được đăng hết lên. Tất cả đều đúng và nằm trong kế hoạch của anh.
“Đúng vậy. Sắp tới cậu sẽ bận rộn hơn tôi rất nhiều đấy.”
Lăng Triệt gạt tàn thuốc trên tay, gáp một cái thật dài thân thở.
“Aizzz… tôi có gãy cái lưng già này cũng phải giúp người bạn cùng thời cởi chuồng tắm mưa chứ? Mà… vụ tai nạn khi ấy của cậu biết rõ ai làm chứ?”
Vụ tai nạn Lăng Triệt nói chính là vụ được xem là tai nạn giao thông thảm khốc của anh. Khi ấy anh đã tưởng mình đã không thể sống sót nổi. Nó thật sự rất kinh khủng. Những cuộc truy sát trước đó và những màn rượt đuổi liên tiếp diễn ra. Ngày anh bị tai nạn, trong khi cố gắng thoát khỏi đám người bám theo thì lại đụng độ với một đám khác. Kết quả giữ được cái mạng nhưng cũng phải trả giá rất nhiều.
Vụ tai nạn bị lấp liếm, không tìm ra kết quả. Chỉ đơn thuần là kết luận tai nạn giao thông và lao xuống vực. Không thể kéo kẻ đứng sau ra được mà chỉ có con tốt thí chỗ ra làm lá chắn.
“Có hai phe muốn lấy cái mạng này của tôi. Một người thì cậu cũng biết rồi đấy còn một kẻ thì ngay đến tôi cũng chưa rõ. Hắn ta vẫn chưa lộ mặt ra ánh sáng.”
Hai người ngồi trên ghế, bên dưới đầy những vỏ chai rượu vang rỗng. Anh một ly, tôi một chén. Cứ như vậy mà liên tiếp uống đến khi nào cũng không hay.
Đang hăng say bàn bạc và nâng ly uống thì cách ngon lành thì bỗng nhiên cánh cửa lớn mở ra, kèm theo đó là một giọng nói không mấy vui vẻ vọng vào làm hai người giật nảy mình.
“Kỳ Dương, anh đang uống rượu sao?”
Kỳ Dương và Lăng Triệt:”…”
Hai người họ nhìn nhau, trong ánh mắt hiện rõ sự bối rối và ngơ ngác. Làm sao đây? Nhược Hy đang đứng chấp tay ngay trước cửa kìa.