Nhà của chúng ta? Làm gì có nhà nào là của chúng ta chứ. Nhược Hy đột nhiên tự giễu cợt mình. Nhà sao? Đừng quá ảo tưởng về nó nữa.
Cô vẫn chưa chắc chắn rằng anh có thật sự mất trí nhớ không nên mới tới đây để xem thử. Chưa kể nếu anh có thật sự bị đi thì khi anh nhớ lại mọi chuyện liệu có ghét và còn xem nơi đó là nhà không?
Rất nhiều câu hỏi vây lấy cô mà anh không biết được.
Nhược Hy gạt tay anh xuống, thở dài một hơi rồi nói:
“Đây là nhà của anh mà. Chúng ta vào trong đó trước được không?”
“…”
Kỳ Dương cúi gầm mặt xuống không nói năng tiếp điều gì. Từ chốt kiểm khi nãy phải xuống taxi là anh đã nghi lắm rồi. Đáng lẽ cái lúc đi bộ tới đây đấy anh nên chạy trốn mới phải. Bây giờ thì hay rồi. Chỉ vì mỹ nhân kế từ cô và sự vui vẻ khi được ăn ngon mà lơ đãng bị lừa tới tận đây.
Phải làm sao đây? Anh sắp phải đối diện với ba mẹ rồi.
Sau khoảng một lúc đi đi lại lại thì cuối cùng cũng tới được căn nhà rộng lớn xây theo kiểu kiến trúc châu Âu. Kiến trúc hoa mĩ theo phong cách cổ điển xa hoa và tráng lệ lại được lược bớt đi một số chi tiết để phù hợp hơn với phong cách thời hiện tại. Ngay kế bên cạch nhà lớn không xa còn có một cái hồ bơi ngoài trời cùng cây xanh kết hợp nên càng làm cho không khí thêm thoáng mát và thoải mái. Ban ngày thấy dễ chịu còn về đêm như hiện tại thì trông lấp lánh vô cùng nhờ ánh trăng sao và những bóng đèn to lớn chiếu xuống mặt hồ.
Căn nhà này đối với cô có chút quen thuộc và cũng có chút xa lạ.
Hai người được quản gia dẫn vào nhà trước đó đã được thông báo trước. Cánh cửa chưa mở ra hết thì đã nghe thấy giọng nói của một người phụ nữ cất lên, nghẹn ngào đến nức nở.
“Ô… ô… con trai, con dâu của tôi.”
Bà Nhạc Vân Đàm chạy ùa ra, đôi mắt ngập nước mà ôm chầm lấy cô và anh. Hai tay vỗ về lấy tấm lưng của hai người. Sau một hồi thì bà mới đứng thẳng người cách cô và anh chừng một bước để nhìn thật kĩ.
“Ta xin lỗi nếu làm hai đứa giật mình… chỉ là… ta vui quá khi nghe quản gia nói…”
Cô ngượng ngùng nhìn bà, ấp úng nói:“Dạ…”
“Thôi nào bà, để hai đứa vào nhà đã.”
Ông Thẩm từ trên lầu bước xuống, lên tiếng ngăn cản vợ mình đang xúc động quá mức. Bà ấy sau khi nghe ông nói thì mới sực nhớ ra, vội kéo hai người vào nhà rồi ngồi xuống ghế. Đợi người giúp việc lên đưa nước xong xuôi rồi đi xuống thì một nhà bốn người mới ngượng ngùng lên tiếng.
Ông Thẩm hắng giọng một cái rồi lên tiếng phá vỡ sự gượng gạo đang có này.
“Dạo này con thế nào? Vẫn ổn chứ?”
Câu hỏi này là dành cho cô. Nhược Hy hơi giật mình một chút rồi cũng nhanh chóng cất tiếng trả lời.
“Dạ vâng, con sống vẫn tốt ạ.”
Ông ấy nghe thế thì gật gù đầu coi như đã hiểu, tiếp tục lên tiếng để tiếp diễn câu chuyện.
“Thằng bé này… nó ở chỗ con sao?”
“Vâng. Anh ấy ở cũng gần một ngày rồi. Chuyện gì xảy ra với anh ấy sao? Con có thể biết không ạ?”
Cô nhận thấy họ đang khó xử. Hai người nhìn nhau rồi nhìn Kỳ Dương cuối cùng thì cũng lên tiếng giải thích cho cô về toàn bộ sự việc. Cũng không khác với cô từng suy đoán trước kia là mấy. Anh ấy như bây giờ thật sự là do vụ tai nạn thảm khốc ấy.
“Mẹ sẽ không quên được khoảng thời gian ấy. Thằng bé đột nhiên không nhớ hay nhận ra ai cả. Nó như một đứa trẻ bị bỏ rơi vậy. Mẹ muốn ôm nó vào lòng như hồi còn bé nhưng lại không thể lại gần…”
Bà ấy vừa kể lại cho vừa bắt đầu oà khóc. Ông Thẩm Ngạo Vu thấy vợ mình như vậy thì cũng đưa tay qua nhẹ nhàng an ủi. Cô nghe kể lại và thấy hai người như vậy cũng rất mủi lòng. Đôi mắt đỏ hoe quay qua nhìn anh vẫn không thấy khác lạ là mấy. Cô nghĩ chắc anh có nghe nhưng không hiểu.
Làm sao Kỳ Dương có thể không hiểu đây? Anh cũng thật sự rất đau lòng, muốn nói mọi chuyện cho mẹ và cô nhưng lại không thể. Khuôn mặt vô cảm này đã khó khăn che giấu đi biết bao đau đớn?
“Con là người mà nó luôn muốn gặp trong lúc đấy và suốt thời gian qua. Xin hãy hiểu cho người mẹ ích kỷ này… chỉ giao nó cho con mẹ mới cảm thấy an tâm.”
Thấy bà ấy khóc nấc lên nhưng vẫn cố nói, cô sụt sịt không kìm được mà khóc theo:“Mẹ à…”
“Mẹ… chỉ có nó là đứa con trai duy nhất. Con, con còn một chút tình cảm với nó thì giúp nó. Nếu không thì… hic… thì mẹ nhốt nó lại, cản nó không làm phiề…”
“Không.”
“Đừng làm vậy mà mẹ…”
Bầu không khí u buồn quanh quẩn ở đây, cô và anh cùng đồng thời lên tiếng. Cô nhìn anh, thống nhất ý kiến với nhau qua ánh mắt. Nhược Hy hít sâu một hơi lấy can đảm. Cô đã suy nghĩ kĩ rồi. Dù mai sau có ra sao thì cũng chẳng sao cả. Bây giờ và hiện tại cô chỉ muốn cố gắng hết mình và làm những điều mà bản thân có thể để mai sau không phải hối hận.
“Con! Muốn chăm sóc anh ấy. Đến khi anh ấy hồi phục, mọi chuyện trở lại như cũ. Đến khi ấy lại nói tiếp được không?”
Kỳ Dương nhìn cô, ánh mắt anh ấy loé lên điều gì đó mà cô khó thể nhận biết được hết. Cô chỉ thấy một điều rằng anh ấy có vẻ đang rất vui.
Ông Thẩm nhìn cô, sâu xa nói:“Nhược Hy… cảm ơn con.”
Sau gần một tiếng nói chuyện và tâm sự thì cuối cùng cũng đến lúc phải về. Nhược Hy và Kỳ Dương cùng nhau chào tạm biệt hai ông bà.
“Hay hai đứa ở đây đi?”
“Thôi nào bà, đã nói là chúng phải về mà. Cho tôi chào con nữa.”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!