Nghĩ? Cô đã nghĩ cái gì nhỉ?
Có đánh chết cô cũng không khai ra chuyện đáng xấu hổ ấy đâu.
“A hèm! Chuyện đó không quan trọng đâu.”
Nhược Hy tảng lờ, bối rối đi loanh quanh vào trong tìm chỗ ngồi. Cô ngồi xuống chiếc ghế cách đó không xa nhìn anh vẫn đang đứng bất động ngay cửa.
Ủa? Không ngồi sao?
“Anh đứng đấy làm gì?”
Mắt to trừng mắt nhỏ một hồi cuối cùng vẫn là cô chịu không nổi liền cất tiếng trước. Kỳ Dương nghe thấy cô gọi mình liền hớn hở đi qua ngồi xuống kế bên cô.
Nhược Hy:”…”
“Bộ tôi không gọi thì anh đứng đấy luôn hả?”
Anh mím môi, tỏ vẻ tội nghiệp mà rụt rè gật đầu. Hồi nãy ăn nói sắc bén, hùng hồn bao nhiêu thì giờ lại như thỏ con e ấp bấy nhiêu.
Cô nhìn anh bây giờ lại liên tưởng đến hình ảnh hồi nãy của anh thật cách biệt nhau quá xa.
“Anh có gì muốn nói với tôi không Kỳ Dương?”
“Hả? Chuyện… chuyện gì cơ?”
Đột nhiên bị cô hỏi như vậy làm anh thoáng giật mình. Chẳng lẽ chuyện anh lừa cô mới đó đã bị phát hiện rồi sao?
Không! Không thể nào.
Kỳ Dương hiện ra vẻ non nớt, muốn dùng khuôn mặt ngây thơ này để đánh lạc hướng để cô chuyển chủ đề.
Nhược Hy lạnh mặt, không thèm sao động dù anh đang làm trò gì. Đột nhiên cô lại thấy nghi ngờ về hành động vừa rồi của anh. Chẳng phải nói không nhớ gì sao? Tại sao lại có thể nói trúng tên cô gái đó và cả gia phả nhà cô ta?
Hai người đã ly hôn được một khoảng thời gian rồi, cô không biết anh thật sự đang có mục đích gì nhưng cô không muốn người khác lừa gạt mình.
Cô rất ghét cảm giác bị phản bội và bỏ rơi. Anh chính là người mà cô đã có cảm tình nên cô không mong anh sẽ làm thế.
Cô sợ anh hiện tại ngây ngô ở đây nhưng rồi một ngày nào đó lại bỗng biến mất, trở thành con người xa lạ thì sao?
Anh sẽ bỏ cô lại rồi trở về như trước kia. Tất cả lại chỉ là mình cô ôm mơ mộng rồi tổn thương.
Cô không muốn mọi chuyện lại rơi vào kịch bản như thế.
“Anh không bị mất trí nhớ mà đúng không?”
“…”
“Có chuyện gì xảy ra với anh sao? Tại sao lại làm như vậy?”
Cô cúi gầm mặt, cất tiếng đều đều hỏi anh. Nhược Hy không dám nhìn vào mắt Kỳ Dương. Cô sợ sẽ thấy điều không muốn thấy. Bàn tay để trên đùi nắm chặt lại, cô run rẩy chờ đợi câu trả lời từ anh.
“Tôi…”
Kỳ Dương chăm chú nhìn cô đang căng thẳng. Trong phúc chốc đấy anh thật sự muốn nói hết tất cả cho cô biết để không phải lừa dối nhau nhưng anh lại không có can đảm, anh nghĩ cô sẽ không tin anh. Đấy là điều mà ngay cả bản thân anh cũng thấy khó tin.
“Tôi thật sự không nhớ gì cả. Tại sao em lại nói như vậy?”
Nếu để lựa chọn thì anh vẫn muốn giấu cô. Thà giấu kín để cô không biết, anh âm thầm giải quyết hết mọi chuyện còn hơn để cô biết rồi kéo cô vào nguy hiểm.
Anh không muốn đánh liều.
Nhược Hy quay qua nhìn anh, cô bán tín bán nghi nói:
“Tại sao anh lại biết Cố Tuế Tâm? Tại sao lại biết đến người trong gia đình của cô ta?”
“À… chuyện này.”
Kỳ Dương thở phào một hơi trong lòng. Thì ra mọi chuyện lại đơn giản như vậy. Chuyện anh làm tức có tính toán trước. Nếu không chắc chắn thì sẽ không đánh liều vậy đâu.
Tìm ra được vấn đề khúc mắc, cả người Kỳ Dương thoải mái hơn hẳn. Anh chỉnh lại tư thế ngồi, từ tốn giải thích cho cô.
“Thật ra anh không biết gì cả.”
Nhược Hy không tin nổi điều anh vừa nói, cô nhướm mày lập lại câu nói của anh.
“Không biết gì?”
Anh gật gật đầu, ra vẻ ngây ngốc nói:
“Đúng vậy. Mọi chuyện đều là do Lăng Triệt nói và anh thì lập lại.”
Nhược Hy:”…”
Chuyện khó tin đó có thể sao? Làm bằng cách nào chứ?
Thấy khuôn mặt ngờ nghệch của cô làm anh bỗng nhiên muốn cười nhưng cũng chỉ là cười thầm mà thôi. Họ nhẹ một tiếng, anh quay một bên tai về phía cô.
Nhược Hy ngồi bên trái nên tất nhiên phía tai anh quay qua chị cô thấy là bên phải. Chỗ đó có một cái tai nghe không dây màu đen, tuy cô không biết hiệu gì nhưng nhìn đẹp và sang trọng vô cùng.
“Là nói qua tai nghe Bluetooth sao?”
Kỳ Dương gật đầu, tháo chiếc tai nghe đeo vào tai cô. Chỉ trong giây lát bên tai cô liền truyền đến giọng nói của một người đàn ông.
“Ha ha ha… bất ngờ không em dâu?”
“…”
“Anh phải chỉ dạy cho thằng nhóc đó đấy. Em nghĩ với cái đầu óc ngốc nghếch hiện giờ của cậu ta thì làm sao biết được?”
“…”
“Anh phải hết sức cực nhọc mới…
Tít… tít… tít…
Cô đang ngỡ ngàng khi mọi chuyện xoay chuyển quá nhanh thì lại bất ngờ vì âm thanh bỗng biến mất thay vào đó là tiếng ngắt kết nối.
“Anh tắt hả?”
Ngơ ngác ngước lên nhìn anh thì anh còn ngơ ngác như con nai tơ hơn cả cô. Kỳ Dương gãi gãi đầu, vô tội nhìn cô nói:
“Hả? Gì?”
“Chưa nói xong sao? Vậy anh… anh gọi lại nhé?”
“Anh tưởng xong rồi nên ấn đại. Anh làm sai gì sao…”
Càng nói giọng của Kỳ Dương càng ỉu xìu, đến mấy chữ gần cuối cô còn không thể nghe rõ nữa.
Anh tủi thân, co mình lại trông thật nhỏ bé. Những ấm ức nghi ngờ và tức giận của cô nãy giờ đều tan biến. Cô còn cảm thấy trong lòng mình còn có chút tự trách và hối hận đang cuồn cuộn dâng lên.
Anh ấy thật sự mất trí nhớ mà cô còn gây khó dễ và nghi ngờ nữa. Chắc Kỳ Dương sẽ tổn thương lắm nhỉ? Cô thật sự cảm thấy rất hối lỗi.
“Xin… xin lỗi anh. Tôi không nên đa nghi rồi đổ oan anh như vậy.”