Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Tổng Tài Đừng Ngoan Cố Yêu Em - Đinh Băng Nghi

Minh Khoa hiểu ngay tình hình này bất lợi cho Băng Nghi, với cái tính của Đăng Thành sẽ không tha cho cô ấy. Thôi thì giải cứu cô gái này trước đã.

- Băng Nghi em hết ca làm việc chưa? - Minh Khoa vẫn ngồi, xoay qua hỏi cô.

- Dạ, em mới hết ca, chị Quế Phương chỉ thị em lên đây. - Băng Nghi nhìn giám đốc trả lời, mắt cứ hướng về phía gương mặt ngũ quan rất chuẩn kia.

Thật ra, Băng Nghi muốn gào lên với hai ông sếp: tôi đang háo hức để nhận tháng lương thứ hai cộng với tiền thưởng doanh thu riêng. Nhưng tôi vẫn không sao thoát khỏi cảnh ngồi trong kho kiểm hàng ra, hàng mới, hàng bị sai mẫu với danh mục, số lượng sai hay nhầm mã hàng.

Băng Nghi đứng im lặng ngẫm nghĩ, chờ đợi lệnh giám đốc đẹp trai kia, muốn thoát ông sếp lớn đang không ưa mình.

- Em về trước đi, đóng cửa lại giúp anh! - Minh Khoa nói với cô, nhìn Đăng Thành như muốn giải vây cho cô nhân viên mới vào. - Phó Tổng, chúng ta tiếp tục họp về kế hoạch cho quý sau.

Băng Nghi vô cùng cám ơn giám đốc trong lòng, cúi chào hai ông sếp, nói lí nhí:

- Dạ, em chào Phó Tổng và Giám Đốc em về trước.

Cô bước ra khỏi phòng khép cửa nhẹ nhàng, đi về phía thang máy một mạch không ngoái đầu.

Đăng Thành nhìn tên giám đốc, cau mày và bật ra giọng tức tối một chút.

- Tôi chưa nói xong, mà sao cậu giúp cô ta thoát?

- Thôi được rồi, chúng ta cũng xong việc rồi. Mình đi uống vài ly rượu được không anh bạn thân của tôi? - Minh Khoa đứng lên vỗ vai gần gũi Đăng Thành.

- Cậu vẫn xem tôi là bạn thân sao?- Đăng Thành ném cho Minh Khoa một cái nhìn khó chịu, bước ra ngoài, vừa đi vừa nói. - Đã cố tình giúp cô gái tầm thường đó thoát khỏi tôi. Hôm nay, cậu phải rót rượu mời tôi đó.

Hai người họ thu xếp mọi thứ rồi đi cùng nhau ra khỏi tòa nhà Dilacom.

Đăng Thành uống liên tục ba ly rượu mạnh, nghiến răng nói như xả cơn giận.

- Băng Nghi! cô ta thật không biết điều.

Hai người đàn ông ngồi trong quán bar sang trọng tại trung tâm thành phố Thiên Đô, giống như hai người bạn thân tâm tình. Họ từng là bạn học thời cấp ba chơi rất thân với nhau. Minh Khoa thường qua nhà Đăng Thành chơi và cùng học hành với nhau. Nhưng sau đó, Đăng Thành đi du học tại Hoa Kì, còn Minh Khoa học đại học trong nước với bằng loại giỏi của trường đại học hàng đầu trong nước.

- Đăng Thành! Tôi biết vì sao người bạn này muốn tôi yêu cầu cô gái đó đem báo cáo lên phòng tôi.

Minh Khoa hiểu tính bạn mình là người tự cao tự đại, muốn bất kì cô gái nào cũng được cả. Nên có người làm anh ta giận như vậy thật hiếm thấy. Minh Khoa cười nói:

- Cậu không thấy cô ta đặc biệt sao?

Đăng Thành gật đầu công nhận.

- Tôi cũng thấy cô ta khá nhiều đặc tính của một nhân viên giỏi nếu được đào tạo đúng mực. Băng Nghi không biểu lộ cảm xúc của mình trước người khác. Cô ta làm người khác không thể đoán được suy nghĩ, có cái miệng khôn ngoan và thông minh. Cô ta không đẹp sắc sảo nhưng biết tiết chế bản thân trước mặt người xung quanh để gây sự chú ý.

Minh Khoa rót thêm rượu mời Đăng Thành.

- Bạn tôi vẫn còn tỉnh táo lắm, uống thêm vài ly đi! Rất vui vì cậu đã trở lại.

Họ vẫn thường xuyên liên lạc với nhau, đến khi Minh Khoa ra trường, Đăng Thành mời về làm việc tại tập đoàn gia đình anh. Thật ra, Minh Khoa ra trường được nhiều công ty mời về, nên việc chọn làm việc ở đây là do anh tự quyết.

Đăng Thành nhướn mài, cầm ly rượu nhởn nhơ trước mặt.

- Cách cô ta tránh né và phớt lờ tôi là thật, không phải diễn kịch.

- Tôi đã nhắm vào cô ta rồi!- Minh Khoa nói thật suy nghĩ của mình về Băng Nghi, dù biết rõ Đăng Thành đang chú ý đến cô. - Tính ra cậu đi du học cũng khá lâu, sáu năm rồi còn gì?

Đăng Thành buộc phải ở lại Mỹ thêm hai năm để học chuyên về ngành kim cương. Nên đối với công việc kinh doanh hiện tại, Minh Khoa lại là người đi trước, kinh nghiệm cũng nhỉnh hơn. Đăng Thành nhìn bạn mình.

- Cậu muốn đào tạo cô ta?

- Tôi không vội lắm, đang quan sát khá kĩ, cô ấy không tham lam, cũng không quá tò mò, không bị đồng tiền kích động.

Đăng Thành nhớ lại lúc ở kho liền nói:

- Tôi không nghĩ vậy! Trên đời này không ai không thích tiền. Cô ta bề ngoài vậy thôi, cũng ham vật chất không khác gì ai.

Khóe môi Đăng Thành giật nhẹ, mắt nhìn ly rượu đã uống cạn không rời, nhớ tới ánh mắt có vẻ trong sáng nhưng lại lấp lánh khi nhìn những chiếc vòng kim cương đắt giá kia.

Minh Khoa hơi khó hiểu vì sao Đăng Thành cứ nhắm vào Băng Nghi, rõ ràng cô gái đó không hề làm gì sai.

- Sao cậu đánh giá được cô ấy nhanh vậy? Chẳng lẽ cậu lại có liên quan…- Minh Khoa nghĩ tới việc họ có mối quan hệ yêu đương.

Minh Khoa chưa nói hết câu, Đăng Thành vỗ vai nói chắc nịch:

- Cậu đừng tưởng tượng. Tôi không liên quan tới cô ta. Chẳng qua thấy cô ta hơi kiêu nên trêu chọc thôi. Sao có muốn tôi cá cược không?

Việc hôm nay có thể làm Đăng Thành hơi kích động, cũng lạ một cô gái nhỏ bé và không quá xinh đẹp lại có thể làm người bạn này tỏ thái độ.

Cô cũng thật là to gan đó Băng Nghi! - Minh Khoa nghĩ ngợi rồi phẩy tay từ chối, không muốn bị lôi vào mấy trò chơi đùa của người bạn ăn chơi này, nói thật:

- Thôi đi anh bạn, cậu để tôi đào tạo người ta, muốn cho cô ấy làm trợ lí của tôi, việc cao như núi không có ai tin tưởng để giao kìa.

- Thì coi như tôi giúp cậu thử lòng cô ta. Chứ không, giống tên trợ lý cũ của cậu. Hắn ta không biết trời cao, dám đem thông tin tập đoàn cho đối thủ. Không nhờ tôi nghi ngờ điều tra thì chúng ta sập rồi!

Đăng Thành thật sự giống cha mình, tài giỏi nhưng cũng tự cao. Có điều, anh ta sát gái nhất cái thành phố này. Tay chơi nào cũng ngán với cái khả năng tiêu xài hoặc tiêu diệt đối thủ của anh. Minh Khoa phân bua với người bạn đã giúp mình vạch mặt tên trợ lí cũ.

- Do tôi không có mắt nhìn người được chưa Phó Tổng. Anh thì tài giỏi rồi ở Hoa Kỳ mà vẫn tìm hiểu được chuyện ở đây.

- Thì cứ nghĩ lâu lâu mình lại bị đối thủ kí hợp đồng trước với một vài người thiết kế hoặc chế tác. - Đăng Thành nhướng mày, cầm ly rượu xoay xoay nói. - Tôi nghĩ rằng không có trùng hợp lần nào cũng bị mấy mẫu trọng điểm chứ không phải toàn bộ.

Đăng Thành không tha cho ai phạm lỗi, sẵn sàng bỏ rất nhiều tiền làm đối thủ thất bại thê thảm, thu mua lại công ty họ, liều lĩnh đi vào các nước có lượng kim cương tốt nhất nhưng nguy hiểm nhất để thu mua.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!