Chương 3
Ôn Ninh hoàn thành xong nhiệm vụ, liền lập tức rời khỏi nơi này, cô thực sự không có mặt mũi nào đối diện với người đàn ông này, cho dù, anh căn bản không ý thức.
Ôn Ninh bước ra khỏi phòng ngủ của Lục Tấn Uyên, lão gia đang đợi cô,
“Hôm nay là lần đầu tiên con chăm sóc Tấn Uyên, thể nào, vẫn làm được chứ?”
Ôn Ninh gật đầu, nhưng đột nhiên nghĩ đến người đàn ông nhìn thấy hôm nay. Tất nhiên, anh rất đẹp trai, cũng không phải rất khó chấp nhận, chỉ là, cô vẫn có chút khó khăn trong việc vượt qua rào cản. trong lòng.
Có lẽ, cô sẽ dần làm quen với nó theo thời gian,
” Không có vấn đề gì.”
Lục lão gia gật đầu, rồi một người đàn ông mặc bộ đồ tây đen bước vào, trong tay cầm hai quyển sách nhỏ màu đỏ.
“Đây chính là giấy chứng nhận kết hôn của hai con, ta thay hai đứa bảo quản, con không có vấn đề gi chứ?”
Ôn Ninh lắc lắc đầu, ý tứ của lão gia vô cùng rõ ràng, giấy kết hôn ở trong tay Lục gia, nghĩa là cô chi tạm thời đứng trên danh nghĩa thiếu phu nhân Lục gia, một không có địa vị, hai không có tự do, thậm chí có khả năng giấy kết hôn này lúc nào cũng có thể đối thành giấy ly hôn, Cô cũng sẽ bị gửi trả về nơi cô ác mộng kinh hoàng kia, hoặc đơn giản hơn là khiến cô biến mất khỏi thế gian này.
Ôn Ninh không hề để ý đến địa vị, nhưng cô quan tâm tự do, giấy chứng nhận kết hôn này là xiềng xích của cô, nhưng nó cũng là ánh sáng duy nhất để có thoát khỏi tình trạng khó khăn này, cô chỉ có thể dựa vào một chứng chỉ đỏ để đối lấy sự tự do trong tương lai sau này.
Thấy cô cũng coi như là thông tình đạt lý, lão gia gật đầu, “Không có gì thì đi theo thầy mát xa học cách xoa bóp cho Tân Uyên, nhớ kĩ, chăm sóc Tấn
Uyên cũng là bổn phận làm vợ của con.”
Ôn Ninh đáp lại rồi quay trở về phòng Tấn Uyên, thấy mát xoa thấy cô tới, ra hiệu cho cô ngồi bên cạnh nhìn.
Ôn Ninh phối hợp ngồi xuống, nghiêm túc nhìn cơ bắp người đàn ông liên tục bị đẩy xoa, trong lòng thầm kinh ngạc.
Chỉ nhìn thấy Tân Uyên bị hôn mê năm trên giường ba năm mà cơ bắp của anh không bị teo đi, cũng có thể đoán ra trình độ mát xoa của người này không hề tầm thường.
Nếu cô học được kĩ thuật xoa bóp này, nói không chừng có thể giúp mẹ giống như Tấn Uyên, ngay cả khi bị liệt trên giường vẫn có thế giữ cho các cơ khỏe mạnh.
Nghĩ đến người mẹ ba năm chưa gặp, ánh mắt Ôn Ninh lại mờ đi.
Năm đó mẹ cô bị hành vi đáng xấu hổ của ba người nhà họ Ôn làm cho tức giận đến nỗi liệt giường, hiện tại, cũng không biết hồi phục thế nào rồi.
Cô nhất định phải nhanh chóng rời khỏi nhà tù, không chỉ bởi vì đau khổ, càng nhiều hơn là, cô muốn ra ngoài chăm sóc mẹ.
Vì mẹ, cô cũng phải tận dụng cơ hội này để tiến vào Lục gia, lấy lại sự tự do.
Xoa bóp kết thúc thi bên ngoài trời đã tối, Ôn Ninh tiên người ta đi, ra ngoài ăn cơm tối, lão giao lại dặn dò cô, “Đã lấy được giấy chứng nhận thì từ hôm nay ngủ cùng với Tấn Uyên đi.”
Lão gia tỏ vẻ đang ra lệnh, không cho phép từ chối.
Nếu muốn có được hạnh phúc, thì phải tuần thủ nghiêm ngặt các quy tắc.
Đôi đũa của Ôn Ninh chững lại, cô gật đầu,
Chung quy lại cũng là ngủ chung với người thực vật, một người thực vật không động đậy không nói chuyện so với những người sống trong tủ lúc nào cũng có thể giết chết cô thì an toàn hơn nhiều.
Vì vậy ý nghĩa của việc ngủ chung, chắc chỉ theo nghĩa đen,
Ăn cơm xong, Ôn Ninh thành thật trở về phòng của Tấn Uyên, để hợp với hoàn cảnh, bộ ga trải giường trong phòng được đối thành màu đỏ, hai cây nến đỏ được thắp trên mặt bản, đèn đã được tắt hết, màu đỏ của ngọn lửa bao trùm căn phòng bằng ánh sáng ấm áp.
Ôn Ninh đi đến bên giường, nhìn người đàn ông trên giường, gương mặt anh dưới ánh nến dịu dàng hơn rất nhiều, không có cảm giác lạnh lùng và nghiêm trang thường thấy, lúc này, anh khiến người ta tưởng rằng chỉ là đang ngủ mà thôi.
“Từ hôm nay trở đi, anh chính là chồng của tôi, anh nói có buồn cười không, bởi vì trong ba năm này tôi cũng mấy lần suýt chết, không phải là chưa từng hận anh, chắc anh cũng rất ghét tôi, bây giờ chúng ta vậy mà thành vợ chồng, có lẽ đây chính là định mệnh đó.”
“Thật ra anh không tỉnh lại cũng không sao hết.” Ôn Ninh ngồi bên giường, bắt đầu mát xa cho Lục Tấn Uyên sau khi học các kỹ thuật mà cô học được từ nhân viên mát xa hôm nay: “Dù sao, tôi chỉ là muốn tự do, tôi chỉ là người được yêu cầu chăm sóc anh, chúng ta đều có thứ mình cần, đừng lại thay đổi là được rồi.”
Kiên tri xoa bóp theo lời của thầy mát xoa nói trong một tiếng, Ôn Ninh mới dừng lại, mặc dù thống hận người đã khiến cô phải vào tù, nhưng vì hiệp ước với Lục gia, cô nhất định sẽ chăm sóc tốt người đàn ông này.
Cơn buồn ngủ ập đến, ngày đầu tiên sau khi ra tù, Ôn Ninh cuối cùng cũng cảm nhận được một chút tự do, những cảm giác thuộc về con người, như mệt mỏi, buồn ngủ đều lần lượt quay trở lại ý thức của cô.
Lục Tấn Uyên nằm bên kia của giường, cô liền nằm phía bên này của giường lớn, theo thói quen cô co người lại rồi nhắm mắt ngủ.
Nửa đêm, bệnh phong hàn ở chân của Ôn Ninh phát tác, cô đau đến toàn thân chảy mồ hôi lạnh,
không thể lăn lộn. Đột nhiên có áp người vào nguồn nhiệt bên cạnh, dựa về phía trước trong tiềm thức, cuộn tròn cơ thể nhỏ bé của mình trong ” Lò lửa” ẩm áp bên cạnh.
Từng đợt ấm áp truyền tới khiến bệnh đau chân của Ôn Ninh dần lãng xuống, cô từ từ chìm vào giấc ngủ.