Sáng hôm sau, giám đốc Sở thật sự đã mang chuỗi ngọc gia truyền đến cho Mộng Tịch. Cô cầm nó trên tay, nhớ lại những chuyện đau lòng đã xảy ra ở kiếp trước, trầm lặng một lúc lâu không nói gì.
“Chu tiểu thư, cô đang nhớ đến phu nhân quá cố sao?”
Mộng Tịch khẽ gật đầu, đúng là cô đang rất nhớ mẹ, và nhớ cả cha mình nữa. Ngắm nghía thêm chuỗi vòng một lúc rồi đặt nó vào chiếc hộp gỗ trên bàn, Mộng Tịch lấy ra một tờ chi phiếu, sau đó nói với người đàn ông đang ngồi đối diện mình:
“Giám đốc Sở, cảm ơn ông đã giúp tôi tìm lại chuỗi vòng này. Kỳ thực nó rất quan trọng với tôi, thật đấy…”
Mộng Tịch khẳng định lại hai, ba lần, trong lời nói bộc lộ nỗi buồn khó tả. Cũng như lần trước, cô đã tính thêm một khoản thù lao cho giám đốc Sở, xem như là sự cảm kích dành cho ông ấy vì suốt mấy năm trời kiên nhẫn tìm cho ra chuỗi ngọc quý giá này.
Giám đốc Sở về rồi, Mộng Tịch vẫn còn ngồi thẫn thờ bên trong vòm mát ngoài vườn. Cho đến khi mặt trời lên cao, nắng chiếu rọi vào một góc nền xi măng dưới chân mình, cô mới đứng dậy, cầm theo hộp gỗ lửng thửng đi vào trong nhà.
Mộng Tịch liếc nhìn ngày ghi trên cuốn lịch để bàn, nhếch mép cười nhẹ. Nếu cô nhớ không nhầm thì một lát nữa thôi, Tề Khang Vũ sẽ đưa Mễ Yến Thanh về nhà.
Ngày hôm nay ở kiếp trước chính là cơn ác mộng kinh hoàng đối với Mộng Tịch, nhưng ở thời điểm hiện tại, cô sẽ biến nó thành nổi ám ảnh của đôi tra nam tiện nữ kia, Mễ Yến Thanh và Tề Khang Vũ!
Rút ra trong ngăn kéo một túi bột nhỏ, Mộng Tịch cho vào trong túi áo khoác mỏng rồi đi xuống dưới lầu.
Bên ngoài phòng khách tĩnh lặng không có một tiếng động. Mộng Tịch đứng trước tủ kính trưng bày vật phẩm đấu giá của Tề Khang Vũ, liếc qua chiếc bình sứ Thanh Hoa thời nhà Minh một cách chăm chú. Nghĩ đến hình ảnh người đàn ông kia, bàn tay nhỏ nhắn đã siết chặt lại, bất ngờ, Mộng Tịch đẩy cửa kính, nâng chiếc bình sứ đập mạnh xuống mặt sàn.
Choang!
Những mảnh vỡ bắn ra tung tóe, Mộng Tịch không hề hốt hoảng, cho đến khi Trương Cầm từ trong bếp nghe thấy tiếng động chạy lên, cô mới bày ra gương mặt thất thần, sợ hãi.
Bà ta nhìn đống đổ nát dưới sàn, há hốc mồm kinh ngạc. Chiếc bình sứ quý giá mà Tề Khang Vũ tốn công mua về, nay lại vỡ ra thành những mảnh vụn.
“Ôi trời, tiểu thư, cô đã làm gì thế?”
“Quản gia Trương, tôi chỉ lỡ tay va vào nó. Thật không ngờ…”
Mộng Tịch chăm chăm nhìn người phụ nữ trước mặt, nước mắt bắt đầu chảy ra từ hai khóe mi ẩm ướt. Trương Cầm không nghĩ cô sẽ có phản ứng này, bà ta liền cảm thấy vô cùng bối rối.
“Cô nhìn tôi như thế để làm gì?”
“Quản gia Trương, chuyện này bà phải giúp tôi! Xin bà, giúp tôi với…”
“Giúp? Chu tiểu thư, không, không thể…”
Quả đúng như dự đoán của Mộng Tịch, cho dù cô chưa nói sẽ nhờ Trương Cầm giúp gì thì bà ta đã dứt khoát từ chối. Nhưng mà kịch hay vừa mới mở ra, sao cô có thể để cho bà ta không chút can dự?
“Quản gia Trương, chiếc bình sứ này nếu như Khang Vũ hỏi đến bà hãy nhận là mình lỡ tay làm rơi nó, có được không? Dù sao bà cũng là người của Thẩm phu nhân, cho nên anh ấy sẽ không làm gì bà đâu.”
Trương Cầm nghe vậy cau mày. Bình thường bà ta chẳng hãm hại người khác thì thôi, đang yên đang lành sao lại ngu dốt gánh cái tội danh không phải của mình được? Đối mặt với vẻ tội nghiệp của Mộng Tịch, người phụ nữ này vẫn quả quyết:
“Cô nên nói thật với thiếu gia thì hơn. Vợ chồng với nhau, có gì không dám?”
“Bà biết rõ tôi với Khang Vũ không hòa thuận mà? Quản gia Trương, coi như tôi xin bà, giúp tôi một lần đi! Bà muốn tiền tôi sẽ cho bà tiền, chỉ cần đưa ra một con số cụ thể.”
Mộng Tịch làm vẻ khẩn khoản cầu xin, sau đó còn rút túi lấy tiền dúi vào tay Trương Cầm. Quả nhiên người phụ nữ tham lam này thấy tiền liền sáng mắt, thoáng cái đã đồng ý với cô gái nhỏ.
Trước mặt cảm kích, ngoảnh đi nơi khác, khóe môi Mộng Tịch đã nhếch cao sang một bên, biểu hiện sự khinh bỉ Trương Cầm tột độ. Bà ta thích tiền, vậy được, cô sẽ dùng tiền tài của chính mình để gϊếŧ chết con người tham lam, độc ác này!
Thu dọn xong đống mảnh sứ dưới sàn, Trương Cầm cất nhẹm số tiền mà Mộng Tịch đưa cho mình, rồi đi xuống dưới nhà, tiếp tục đôn đốc người làm hoàn thành công việc.
Mộng Tịch nhàn nhã ngồi trên ghế sofa trong phòng khách uống trà, chẳng bao lâu sau cô đã nghe thấy tiếng động cơ xe ô tô quen thuộc ở bên ngoài. Đặt nhẹ chiếc ly bằng sứ xuống bàn, ánh mắt người con gái này bỗng nhiên thay đổi, sắc lạnh hơn vẻ thường ngày.
“Đến rồi kìa…”
Mũi giày cao gót nện mạnh xuống mặt sàn gỗ, bước chân thoăn thoắt sải dài từ gian phòng khách ra đến khuôn viên lớn trước nhà. Mộng Tịch đứng dựa vào bức tường phía sau lưng mình, hai tay khoanh trước ngực, ngẩng cao đầu nhìn đôi trai gái vừa bước xuống khỏi chiếc xe ô tô sang trọng. Cô cất tiếng cười, dường như đang rất niềm nở đón chào.
“Khách quý đến chơi, vinh dự, vinh dự quá rồi!”