Mộng Tịch bình thản rời khỏi nhà vệ sinh, để mặc Mễ Yến Thanh ở một mình trong đó. Cô lấy cớ mệt, bèn rời khỏi bữa tiệc mà trở về biệt thự trước.
Mộng Tịch cởi bỏ bộ váy rườm rà, tẩy trang da mặt rồi đi xuống dưới nhà.
Từ chiều đến giờ vẫn chưa ăn gì, cô liền sai người chuẩn bị vài món ăn. Mượn cớ hợp khẩu vị với những món mà Trương Cầm nấu, Mộng Tịch bắt bà ta một mình vào bếp, đảm nhận tất cả công việc.
Trương Cầm cứ tưởng Mộng Tịch sẽ dùng bữa tại bữa tiệc, không nghĩ cô lại bỏ về trước, còn muốn bà ta nấu cơm tối. Trương Cầm tức run người, đáng lẽ giờ này bà ta đã có thể ngả lưng đánh một giấc ngon lành.
Lúi húi trong bếp một lúc lâu, quản gia Trương dọn lên một bàn thức ăn tươm tất. Nói là ăn uống đơn giản, nhưng Mộng Tịch lại yêu cầu phải có đầy đủ ba món cơ bản, bao gồm: kho, xào và canh. Trương Cầm mệt bở hơi tai, mà vẫn phải đứng bên cạnh nhìn cô ăn xong bữa tối.
Mộng Tịch cố tình kéo dài thời gian, ăn vài muỗng lại ngồi lướt điện thoại xem tin tức. Một bữa ăn phải dành đến một tiếng đồng hồ, Trương Cầm đứng đến mức mỏi rời hai bả chân.
“Tôi ăn xong rồi, bà dọn đi.”
Bà ta liền gọi thêm người giúp việc xuống phụ, nhưng Mộng Tịch hết sai người này đi lấy nước, người khác lại đi gọt trái cây tráng miệng. Đến cuối cùng vẫn là tự thân Trương Cầm rửa hết đống bát.
Mộng Tịch ung dung trở về phòng, lúc quay lưng rời khỏi phòng ăn còn nở một nụ cười thỏa mãn. Thẩm Lan đã nhờ cô chăm sóc Trương Cầm, vậy cô sẽ cố gắng hết mình!
Quản gia Trương vứt mạnh miếng rửa chén xuống bồn nước. Ngay khi Mộng Tịch vừa đi lên lầu, bà ta đã giở thói hách dịch, la hét om sòm bắt mọi người dọn dẹp.
“Được lắm Chu Mộng Tịch, mày cứ đợi đó!” Trương Cầm lẩm bẩm trong miệng.
Mộng Tịch lên phòng, chợt nhớ ra có chuyện quan trọng bèn gọi cho giám đốc Sở. Cô hỏi ông về chuyện chuỗi vòng ngọc của mẹ mình. Ông ấy rất ngạc nhiên, vì bản thân cũng đang định gọi cho Mộng Tịch. Tìm kiếm rất lâu, cuối cùng giám đốc Sở đã tra ra được thông tin chuỗi ngọc, hiện tại đang thất lạc ở một tiệm đồ cổ bên Thụy Sĩ.
“Được, vậy ngày mai chúng ta gặp nhau nhé. Giám đốc Sở, thật cảm ơn ông nhiều!”
Cô tắt máy, rồi tiếp tục ôm cái máy tình, tìm kiếm thông tin về tập đoàn Tề thị.
Càng tìm hiểu, Mộng Tịch càng phát hiện nhiều điểm bất thường. Đoán chừng nhà họ Tề cũng không làm ăn đàng hoàng gì, chung quy đều lấy mấy chuyện như làm từ thiện, giúp đỡ đối tác làm ăn để lấp liếm tội trạng.
Cô thu thập bằng chứng, nhưng chưa vội tung ra. Mộng Tịch phải chờ đến khi phần thắng nằm chắc trong tay, cô mới hành động.
Thoáng cái đã mười một giờ tối, Mộng Tịch cất máy tính, chuẩn bị tắt đèn để ngủ.
Đúng lúc này bên dưới nhà có tiếng động, đoán chừng Tề Khang Vũ đã về. Trong lòng cô lại thấy khó chịu, cũng không thèm quan tâm đến hắn mà trèo lên giường đi ngủ.
Cạch!
Có tiếng mở cửa vào phòng, đèn được bật lên, Mộng Tịch khẽ nhíu mày vì chói. Dẫu vậy cô vẫn không mở mắt, mà nằm im trên giường giả vờ ngủ.
“Chu Mộng Tịch…”
Cô không đả động đến Tề Khang Vũ, hắn liền tìm cách làm phiền cô.
Gọi một tiếng, không có ai trả lời.
“Chu Mộng Tịch, tôi biết cô chưa ngủ.”
Hắn gọi đến lần thứ hai, Mộng Tịch vẫn giữ im lặng.
“Mẹ kiếp! Cô thật sự xem tôi không tồn tại đấy à?”
Tề Khang Vũ vừa nói vừa lao lên giường, đẩy mạnh bả vai cô. Cơn đau làm Mộng Tịch bật dậy, mắt nhìn hắn đầy căm giận:
“Anh bị điên cái gì vậy?”
Cả người hắn nồng nặc mùi rượu, gương mặt hơi đỏ lên, mặt hầm hầm nhìn về phía Mộng Tịch. Hắn vật cô nằm xuống, hai chân kẹp ngang người cô trong tư thế quỳ trên giường.
“Là cô đã dìm Yến Thanh xuống bồn rửa mặt có phải không? Cũng chính cô cố ý thân mật với tôi, để cô ấy nhìn thấy mà đau lòng. Chu Mộng Tịch, rốt cuộc cô đang có ý đồ gì?”
Mộng Tịch cười khẩy, chưa từng nghĩ sẽ được nhìn thấy bộ dạng lo sợ của hắn. Tề Khang Vũ đau lòng cho cô tình nhân nhỏ của mình rồi sao? Vừa ý cô lắm.
“Thế nào? Xót lắm có phải không? Đáng lẽ đêm nay anh phải đến chỗ cô ta chứ? Về đây làm gì?”
Cô đưa ra một loạt câu hỏi, không cần Tề khang Vũ trả lời cũng biết lý do là gì. Tề Trác Phong chắc chắn đã gây áp lực cho người đàn ông này, để hắn tránh xa người phụ nữ tên Mễ Yến Thanh kia.
Chung quy thì hắn cũng chỉ là con rối trong tay cha mình, là vật ông ta có thể hi sinh bất cứ lúc nào để đạt được danh vọng. Đáng thương thật!
Tề Khang Vũ nghiến chặt răng nhìn Mộng Tịch, tức thì hắn lấy tay bóp chặt cổ cô. Hai mắt cô trở nên đỏ ngầu, trợn trừng vì thiếu dưỡng khí. Mộng Tịch vùng hết sức giãy dụa, tận dụng đầu gối mà thục mạnh vào hạ bộ của hắn.
Ự!
“Chu Mộng… Tịch, cô dám…” Hắn đau đớn nói không thành tiếng.
Nhân lúc Tề Khang Vũ không phòng bị, Mộng Tịch đẩy ngã hắn rồi ngồi dậy, chạy nhanh khỏi phòng. Nếu ban nãy có một con dao trong tay, cô đã sớm đâm cho hắn một nhát rồi.